Cố Cẩn Ngôn càng nghĩ, trong lòng lại càng chua xót hơn, ánh mắt của anh nhìn Diên Vĩ lại càng sắc bén và áp bức hơn.
Lúc này đây, tuy Diên Vĩ không có quay người lại, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén, đang nhìn chằm chằm vào mình, dường như muốn đâm thủng cô vậy, ánh nhìn đó như muốn khiến cô tan tành mây khói luôn.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được, quay đầu lại, nhìn anh một cái.
- Nhìn gì vậy?
Ánh mắt của Diên Vĩ, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẵm của Cố Cẩn Ngôn.
Tim cô run lên, có chút hơi hoảng sợ.
Cố Cẩn Ngôn không trả lời, vẫn dựa vào đó không nhúc nhích, ánh mắt như dịu lại mà vẫn sắc lạnh nhìn lấy cô.
Chắc là do nhiệt độ trong nhà bếp khá cao, nên trên trán của cô, đã ướt đẫm những giọt mồ hôi, khiến cho mái tóc dài của cô dính bệt lại. Tóc mái thì dính lên trán của cô, có chút bù xù, nhưng lại có chút phong tình khó diễn tả được.
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn lại u ám thêm vài phần, một hồi lâu, mới cất bước, đi về phía của cô.
Tiện tay lấy khăn giấy ở trên bàn theo, đi đến trước mặt của cô.
- Tần Diên Vĩ, rèn luyện bản thân giỏi như vậy, để làm gì? Đợi làm cô vợ ngoan hiền của người ta à?
Lời nói của Cố Cẩn Ngôn như có gai trong đó, Diên Vĩ không phải nghe không hiểu.
Anh lấy tờ khăn giấy, giúp cô lau đi những giọt mồ hôi ở trên trán, không có chút gì gọi là dịu dàng, thậm chí còn hơi thô lỗ nữa.
Diên Vĩ nhíu mày lại.
- Chú nhẹ tay chút đi, lau đến trán của tôi đau quá!
Sự thật là vậy, những nơi mà anh đã lau quá, lại đỏ ửng ở đó.
Da của cô đúng là mỏng mà, mạnh tay chút là đỏ lên.
Đôi mắt sâu thẵm của Cố Cẩn Ngôn lại u ám vài phần, nhìn xuống dưới, lướt qua gương mặt đỏ ửng của cô, lại nhìn lên đôi gò má gợi người đẹp đẽ của cô, lực cánh tay, mới dịu lại vài phần.
Diên Vĩ không ngờ được người đàn ông này lại tới lau mồ hôi cho mình, cô cảm thấy được cưng chiều nên có chút hơi sợ.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ bàn tay nóng ấm của Cố Cẩn Ngôn, thông qua tờ khăn giấy mỏng manh đó, làm trán của cô nóng lên, như muốn đốt cháy cô luôn vậy, dường như muốn làm da của cô tổn thương theo, nhiệt độ nóng đó, thông qua máu của cô, trực tiếp làm tim của cô cũng nóng ran theo, khiến cho tim của cô, theo động tác của anh, không ngừng đập mạnh ‘thình thịch thình thịch’.
- Cá khét rồi.
Diên Vĩ còn đang suy nghĩ gì đó chưa hoàn hồn lại, nhưng đột nhiên, nghe được câu nói nhắc nhở nhẹ nhàng của Cố Cẩn Ngôn.
Vội vội vàng vàng, múi khét từ đâu đó truyền đến, Diên Vĩ lúc này mới định thần lại.
- Trời ơi!!
Cô kinh ngạc hét lên một tiếng, tay chân loạng choạng tắt lửa đi, cầm theo cái đồ múc để lấy con cá đã cháy tới đen thui ra khỏi chảo, buồn rầu bĩu bĩu môi.
- Chắc là không ăn được nữa rồi!
Diên Vĩ bực bội liếc lấy Cố Cẩn Ngôn.
Cũng tại anh! Tự nhiên làm cô bị phân tâm.
Nói thật, lần này Diên Vĩ nấu bữa cơm này đặc biệt để tâm và cẩn thận hơn hết, vì dù sao cũng là lần đầu tiên đích thân nấu ăn cho Cố Cẩn Ngôn ăn, nếu trong lòng không có gì căng thẳng và lo lắng thì là giả rồi, cho dù thế nào, cô cũng hi vọng có được lời bình luận từ anh!
Nhưng xem ra bây giờ, hơi bị khó rồi!
Bữa cơm này, đúng là không đạt mà!
Diên Vĩ buồn rầu thở dài một cái, xem ra con đường nữ công gia chánh của mình, còn cần phải cố gắng hơn nữa!
Cố Cẩn Ngôn cầm tờ khăn giấy lau mồ hôi cho cô vò thành một cục, rồi quăng vào trong thùng rác, thân hình cao to của anh dựa vào tủ lạnh, hai tay khoanh trước ngực, nheo nheo mắt nhìn cô, dường như ra vẻ không quan tâm hỏi một câu:
- Trần Sở Mặc đâu?
Diên Vĩ đem con cá đen thui để vào trong đĩa, đang suy nghĩ xem có nên đem nó bỏ vào thùng rác hay không, liền nghe Cố Cẩn Ngôn hỏi cô một câu, cô tùy tiện trả lời một câu:
- Không có tới.
Cố Cẩn Ngôn nghe xong, sắc mặt đã dịu lại vài phần.
- Em một mình tới đây?
- Ừ.
Diên Vĩ gật đầu trả lời.
Đôi lông mày đang nhíu chặt của anh bỗng giãn ra, vươn người thẳng ra, nói với cô:
- Mấy hôm nay đi công tác, tôi đều ở đây hết.
Giọng nói bá đạo, không để Diên Vĩ có cơ hội cãi lại, nói xong, không để cô có cơ hội từ chối, quay người đi ra khỏi phòng bếp.
Ban đầu Diên Vĩ còn chưa phản ứng lại kịp, trong lúc ngẩn người, Cố Cẩn Ngôn đã đi vào trong phòng khách rồi, Diên Vĩ vội đặt đĩa cá xuống, đuổi theo anh chạy ra khỏi phòng bếp.
Lúc này, Cố Cẩn Ngôn đang đứng dựa vào cái bàn ở phòng khách, tự mình rót ly nước cho mình, một ngụm uống hết.
Diên Vĩ đi đến trước mặt của anh, ngẩng cao đầu lên, nhíu mày lại, hỏi anh:
- Sao phải ở chỗ của tôi chứ? Không phải chú có thể ở khách sạn sao?
Thái độ của Diên Vĩ, không được tốt lắm.
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn thẳng cô.
- Tại sao không thể ở đây?
Sau đó, lại đầy ẩn ý nói thêm một câu:
- Hồi đó hai chúng ta không phải cũng ở chung với nhau rất vui vẻ sao?
- … …Hồi đó là chuyện hồi đó.
Diên Vĩ thật sự bị anh làm cho nghẹn lời, gương mặt bất giác lại nóng ran lên.
- Giờ đã khác rồi à? Hả?
Cố Cẩn Ngôn nhướn mày lên, tiện tay đặt ly nước đang cầm trên tay xuống, ánh mắt nóng bổng nhìn lấy Diên Vĩ, lúc đó càng khiến cho gương mặt nóng ran của cô nóng thêm vài phần nữa.
Diên Vĩ căng thẳng mím môi lại, cố ý tỏ ra bình tĩnh trả lời anh:
- Hiện giờ đương nhiên không giống nhau rồi! Hồi đó là tại tôi không hiểu chuyện, nên mới không phân biệt được đâu là tình cảm nam nữ, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi, cũng biết nam nữ khác nhau những gì, nên đương nhiên chúng ta không thể tùy tiện mà ở chung với nhau được nữa!
Cố Cẩn Ngôn nghe xong những lời nói của Diên Vĩ, dường như đang nghe một chuyện cười của thế kỉ vậy, khóe mắt như có ý cười, nhìn thẳng vào cô, cười chế giễu một tiếng.
- Tần Diên Vĩ, chúng ta cũng từng ngủ chung với nhau rồi, giờ em nói với tôi nam nữ khác nhau, có phải đã quá trễ rồi không?
- … …Chú!
Diên Vĩ tức giận, đúng là vô lại mà!
Diên Vĩ biết bản thân mình không cãi lại anh, nói thẳng với anh:
- Nói chung, tôi không cho phép chú ở đây! Chú nên ở trong khách sạn đi, tại sao cứ thích ở chung với tôi trong ngôi nhà nhỏ này chứ?! Với lại, ngày thường bài vở của tôi cũng khá nhiều, cũng không có thời gian để mà chăm sóc cho chú, mỗi ngày tôi tan học cũng khoảng 5 giờ hơn, chẳng lẽ về tới nhà còn phải nấu cơm cho chú? Còn nữa, ngày nào chú cũng phải giặt đồ này nọ, chẳng lẽ đến lúc đó tôi lại phải giặt cho chú nữa?
- Nếu như em muốn làm cho tôi, tôi cũng không có ý kiến gì.
Cố Cẩn Ngôn thuận thế trả lời.
Diên Vĩ bị tức đến xì khói, cô đâu cố nói là muốn làm cho anh chứ?! Cô mới không muốn làm đó!!
- Tôi mặc kệ, nói chung, chú ở khách sạn đi, đừng có ở đây làm phiền tôi!
Diên Vĩ nói chuyện tuyệt tình đến như vậy.
Cố Cẩn Ngôn lạnh lùng không biểu cảm nhìn cô.
- Tần Diên Vĩ, em đang sợ gì chứ?
Ánh mắt của anh áp bức lấy Diên Vĩ, dường như thông qua đôi mắt của cô, nhin thấu mọi tâm can của cô vậy.
Diên Vĩ bị anh hỏi đến ngây người.
- Sợ? … …Tôi, tôi sợ gì chứ?
Cố Cẩn Ngôn tiến gần lại chỗ cô, mở miệng hỏi cô:
- Sợ tôi không kiềm được mà ăn em luôn sao?
- … …
Gương mặt của Diên Vĩ bỗng chốc đỏ lên, cô cảm thấy, chuyện này, chỉ có người lưu manh trước mặt mới dám nói như vậy!
Cô sợ đến nỗi lùi về sau hai bước, dường như muốn giữ khoảng cách an toàn với anh.
- Chuyện đó, nói chung, là chú không được phép ở đây.
Không biết có phải tại căng thẳng quá hay là hoảng sợ quá, lúc Diên Vĩ nói chuyện, cảm thấy lưỡi như bị dính lại vậy.
Cô nói xong, vội vàng quay người lại, đi vào trong nhà bếp.
Gương mặt của Cố Cẩn Ngôn, cũng theo đó mặt u ám vài phần.
Một lúc sau, đồ ăn được đặt lên bàn.
Còn con cá đã bị nướng khét đó, đến cuối Diên Vĩ cũng không để lên.
Còn những món ăn khác, mùi vị cũng không tệ lắm, thế nên, Cố Cẩn Ngôn cũng như bình thường ăn đến hai chén cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Diên Vĩ cứ đi qua đi lại giữa phòng ăn với nhà bếp, dọn dẹp chén đũa, Cố Cẩn Ngôn không biết đã bỏ đi từ lúc nào, chỉ để lại Diên Vĩ một mình bận bịu lu bu ở trong nhà.
Anh không chút ngại ngùng mà mở cửa phòng ngủ ra, đưa đầu vào nhìn xung quanh, quay đầu lại hỏi Diên Vĩ:
- Tôi ngủ phòng nào vậy?
- … …
Vậy là, những lời lúc nãy cô nói với anh, một câu anh cũng không nghe lọt lỗ tai sao?
Diên Vĩ phiền muộn, ngẩng đầu lên, bực bội liếc anh một cái, lạnh lùng trả lời anh hai chữ:
- Khách sạn!
Cố Cẩn Ngôn đối với những lời nói của Diên Vĩ, hoàn toàn nghe không lọt tai câu nào, anh cứ ung dung đi vào trong phòng xem xét, nhíu mày hỏi cô:
- Căn phòng này ngoài em ra, con có người nào khác ở không?
Người mà anh muốn hỏi, chính là Trần Sở Mặc.
Chỉ muốn hỏi, Trần Sở Mặc có từng ở qua chỗ này chưa? Nếu như đã ở qua… …
Cố Cẩn Ngôn bất giác nhíu mày lại, liền nghe Diên Vĩ trả lời anh:
- Không có, chú hỏi làm gì?
Đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Cố Cẩn Ngôn giãn bớt ra.
- Vậy tôi sẽ ở phòng này!
- … …
Diên Vĩ phát hiện, người đàn ông này đúng mặt dày, hình như còn dày hơn trước đây nữa, chẳng lẽ anh không cảm nhận được bản thân mình không được hoan nghênh ở đây sao?
Diên Vĩ ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng đang tính toán, bản thân phải làm thế nào mới đuổi anh đi được, nhưng anh to lớn như vậy nếu muốn đá anh ra khỏi nhà, e là còn khó hơn trúng độc đắc nữa!
Diên Vĩ cảm thấy, có lẽ, cô nên ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với anh mới đúng!
Mà Diên Vĩ cố chấp không cho Cố Cẩn Ngôn ở đây, đương nhiên có lý do riêng của cô rồi, cô vẫn còn nhớ, hôm đó cô đã vô tình nghe được những lời nói của anh… …
Anh nói, giữa hai người họ, là mối quan hệ không cần phải chịu trách nhiệm!
Câu nói này, đã khiến cho mối quan hệ giữa cô với anh càng rõ ràng hơn.
Anh đã vạch rõ mối quan hệ của hai người họ, nhưng mà, còn bản thân cô thì sao? Trong lòng cô, có thật sự muốn tuyệt tình với anh như vậy không? Cô có thể gạt được người khác, nhưng không thể gạt được bản thân mình!
Càng ở gần anh hơn, cô sợ bản thân mình sẽ càng lún sâu vào anh hơn.
Cô thật sự rất sợ.
- Sao chú cứ muốn ở chỗ tôi vậy?
Diên Vĩ cố gắng nhẫn nại hỏi anh một câu.
- Cho tiện!
Cố Cẩn Ngôn trả lời một cách như đúng rồi vậy.
Câu trả lời này, Diên Vĩ không thể nào chấp nhận được.
- Ở khách sạn tiện hơn.
- Chân của tôi, ở khách sạn không tiện.
- … …
Diên Vĩ ngây người ra.
Ánh mắt bất giác nhìn xuống bên dưới, nhìn về phía của anh một cái, nếu Cố Cẩn Ngôn không nhắc, Diên Vĩ dường như đã quên đi cái chân trái của anh rồi.
- Tôi quên mang theo gậy ra ngoài rồi.
Cố Cẩn Ngôn lại nói.
Không biết tại sao, sau khi Diên Vĩ nghe xong, đột nhiên trong lòng nổi lửa giận lên, ném cái khăn bàn trong tay xuống, bực bội lớn tiếng nói với anh:
- Tại sao chú không mang nó theo? Chẳng lẽ chú không biết nó là thứ tất yếu không thể thiếu sao? Nếu như tôi không ở Mỹ thì sao? Đến lúc chú cần nó, thì sao hả?
Diên Vĩ tức giận như vậy, đơn giản chỉ là tại anh không biết chăm sóc cho bản thân mình.