Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 491: Chương 491




- Tại sao chú không mang nó theo? Chẳng lẽ chú không biết nó là thứ tất yếu không thể thiếu sao? Nếu như tôi không ở Mỹ thì sao? Đến lúc chú cần nó, thì sao hả?

Diên Vĩ tức giận như vậy, đơn giản chỉ là tại anh không biết chăm sóc cho bản thân mình.

Cố Cẩn Ngôn muốn nói, nếu cô không ở bên Mỹ, anh cũng không đến nơi quỷ này đâu!

- Nhưng em đang ở Mỹ!

Cố Cẩn Ngôn nhìn thẳng cô.

Ánh mắt của anh, như tràn đầy sự tin tưởng, cô đối với anh như sự ỷ lại vậy.

Ỷ lại? Đúng, chính là ỷ lại!

Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa họ dường như đang dần dần thay đổi vai vế với nhau! Đó giờ vẫn là cô giống y như con nít vậy, dựa dẫm vào anh! Mà giờ đây, anh cứ như đứa con nít, dựa dẫm ỷ lại vào cô không buông.

- Cố Cẩn Ngôn, giờ chú đang vô lại đó, chú có biết không?

Diên Vĩ bất lực, không biết làm gì được anh nữa.

Cố Cẩn Ngôn cũng lười đôi co tranh chấp với cô nữa.

- Tôi mệt rồi, đi nằm trước đây.

Anh ngồi một hơi mười mấy tiếng đồng hồ máy bay, sao không mệt được chứ?

Cố Cẩn Ngôn nói xong, hướng thẳng phòng của Diên Vĩ mà đi tới, vừa đi vừa không quên dặn dò cô:

Nếu em rảnh rồi thì giúp tôi dọn dẹp lại căn phòng đó nhé! … … Nếu như không lầm, là anh ở đây chắc rồi!

… … … …

Cố Cẩn Ngôn không hề khách sáo mà nằm dài ra trên chiếc giường bự của Diên Vĩ, cái gối, cái mền, đều là mùi hương đặc biệt của cô, thơm mát, dễ ngửi, dường như thoang thoảng mùi hoa nhài,,át lòng mát dạ, khiến anh ngửi được một lúc liền thấy yên lòng hẳn.

Trong cơ thể, dường như có một loại cảm giác lạ lùng đang nổi dậy, khiến anh có chút khô rát cổ họng.

Cố Cẩn Ngôn trở mình dậy, ép bản thân mình phải quên đi cảm giác nóng ran đó, đi vào giấc ngủ.

Bất ngờ ở chỗ, anh không những ngủ, mà còn ngủ rất ngon nữa.

Diên Vĩ thật sự đã bận suốt một buổi tối, phòng ngủ dành cho khách ở kế bên, đó giờ vẫn để trống, đa số đều để đồ làm nhà khi, Diên Vĩ đã tốn rất nhiều công sức, mới có thể dọn dẹp sạch sẽ căn phòng đó được.

Đợi sau khi cô dọn dẹp xong, cũng đã hơn 10 giờ tối rồi, sau khi ra một trận mồ hôi, Diên Vĩ đi đến phòng tắm ở trong phòng cô, muốn đi tắm rửa một trận, nhưng lúc này lại thấy Cố Cẩn Ngôn đang ngon giấc ở trong mền của mình.

Anh đang rất là thoải mái dễ chịu! Gương mặt đẹp trai của anh nằm lên cái gối của cô, ngày thường gương mặt anh hay nhíu lại và lạnh lùng, giờ đây đã gần gũi và dịu dàng hơn một chút, khiến cho Diên Vĩ có chút say mê.

Ở đâu đó trong lòng cảm thấy ấm hơn, bất giác cô cảm thấy ấm lòng hơn nhiều, khóe miệng không kiềm chế được mà mỉm cười nhẹ.

Cô thật sự không ngờ được, Cố Cẩn Ngôn lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, còn ngủ trên giường của cô nữa chứ… …

Mọi thứ, đều giống như đang nằm mơ vậy!

Cảnh tượng này, trong ba năm xa cách nhau, cô đã nhiều lần tưởng tượng tới, dù sao cũng là tưởng tượng mà thôi, nhưng không ngờ lúc này đây, ở ngay trước mặt… …

Ước mơ đã trở thành sự thật, là điều tốt đẹp nhất trên đời!

Diên Vĩ không nhịn được mà đi tới, đi gần đến chỗ anh đang nằm, sau đó tiến lại gần giường của anh, đột nhiên, cảm thấy tay mình bị siết chặt lại, không đợi cô kịp hoàn hồn lại, trong chốc lát, có một sức mạnh bá đạo kéo cô nằm lên giường, sau đó, cô bị một thân thể cường tráng đè xuống phía dưới, dùng mền quấn chặt cô lại, hoàn toàn không gỡ ra được.

Diên Vĩ bị làm cho hết hồn, định thần lại, đôi mắt hoảng sợ nhìn lấy đôi mắt đang lim dim của anh, đôi mắt sâu thẵm của anh, sâu như cái giếng vậy, dường như không nhìn được tận cùng, lúc đó Diên Vĩ dường như bị cuốn vào đôi mắt của anh vậy, cổ họng cũng bất giác khàn đi vài phần.

- Chú… …làm gì vậy?

Cố Cẩn Ngôn nhíu mày lại.

- Em làm ồn khiến tôi không ngủ được nữa.

Chắc tại anh vừa mới ngủ dậy, nên giọng nói có chút khàn đi.

- Tôi đâu có?

Lúc nãy cô bước vào phòng, ngay cả bước chân của cô, cũng giảm nhẹ lại để đi vào, sợ sẽ làm ồn khiến anh tỉnh giấc.

Không ngờ Cố Cẩn Ngôn đột nhiên cúi người xuống, hạ thấp đầu, dùng miệng ngậm nhẹ lên hàm của Diên Vĩ, lại hôn lên mắt của cô một cái, lại dùng giọng nói trầm nhẹ khàn khàn trêu chọc cô:

Lúc nãy em cứ dùng ánh mắt của em quyến rũ lấy tôi… … Chú nói bậy gì vậy? Diên Vĩ nghe được lời đó, vừa cảm thấy tức cười mà cũng thấy tức giận, gương mặt ửng đỏ, đưa tay ra, đẩy cái người nằm trên đang đè lên mình.

- Chú buông tôi ra trước đi, tôi sắp nóng chết luôn rồi, chú đừng có lấy mền quấn vào người tôi nữa, tôi chảy mồ hôi ướt đẫm luôn đây này!

Cố Cẩn Ngôn nhìn thấy bộ dạng ướt đẫm mồ hôi của cô, không những không buông cô ra, ngược lại còn cố tình tiến lại gần, hít nhẹ một cái.

Diên Vĩ bị hành động này của anh làm cho hết hồn, gương mặt đột nhiên đỏ bừng lên, cô xấu hổ rúc vào lồng ngực của anh.

- Cố Cẩn Ngôn, chú đang ngửi gì vậy? Chú biến thái hả, mau buông tôi ra đi!!

Cố Cẩn Ngôn nở nụ cười xấu xa, khàn giọng nói một câu:

Thúi! … … Diên Vĩ tức đến nỗi muốn đấm thật mạnh vào lồng ngực của anh, nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn đưa tay ra giữ lại.

Anh giữ nắm đấm của cô lại, giữ chặt nắm đấm đó vào lồng bàn tay của mình.

- Nhưng tôi không chê đâu.

Anh nói xong, liền mở tấm mền đang quấn chặt cả hai lại, còn anh, vẫn y nguyên như cũ nằm đè lên người của Diên Vĩ, không chịu nhúc nhích.

Anh thích nhìn bộ dạng ướt đẫm mồ hôi của cô, không biết tại sao, chỉ là khiến anh cảm thấy, cô lúc này rất là gợi cảm mê người!

Nói chung, khi thích một người, cho dù cô ta có như thế nào đi nữa, thì bản thân cũng cảm thấy rất đẹp!

Cổ họng của Cố Cẩn Ngôn nuốt khan một cái, anh yêu cầu cô:

- Ngủ với tôi thêm lát nữa!

Giọng nói của anh, lười nhác, khàn khàn, nhưng nghe rất êm tai.

Lồng ngực Diên Vĩ đập mạnh.

Nhưng mà, bây giờ… …bây giờ tôi không ngủ được, chú để tôi đi tắm trước đi! Cả người đầy mồ hôi rít rít khó chịu lắm! Ngủ trước đi… … Cố Cẩn Ngôn đặt gương mặt mình vùi sâu vào trong tóc của cô, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ thiếp đi.

- Cố Cẩn Ngôn… …

Diên Vĩ gọi cô, dùng sức đẩy người anh ra khỏi cô, nhưng, vẫn không có tiến triển gì, ngược lại bàn tay của Cố Cẩn Ngôn đang ôm lấy eo của cô bỗng siết chặt lại hơn.

Đột nhiên anh phát ra tiếng hậm hực lười nhác, dường như đang nhõng nhẽo dựa dẫm vào cô, gương mặt đang vùi sâu vào tóc của cô bỗng chà nhẹ một cái.

Ban đầu, Diên Vĩ cố gắng ngủ như thế nào cũng không ngủ được, nhưng một lúc sau, dường như Cố Cẩn Ngôn đang chìm sâu vào giấc ngủ đã lây lan sang cho cô, khiến cô cũng lim lim dim dim chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến lúc cô tỉnh lại, cũng đã hơn 12 giờ sáng rồi.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô theo quán tính mà dựa dựa vào lồng ngực ấm áp bên cạnh, sau đó cảm thấy một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo nhỏ của cô, lúc đó cả người cô lại thuận thế dựa vào thân hình cao to rắn chắc và ấm áp của anh.

Trong lúc mệt mỏi, Diên Vĩ đã tỉnh táo lại vài phần, từ từ mở đôi mắt long lanh của mình ra, ngẩng đầu lên, liền thấy Cố Cẩn Ngôn đang một tay chống cằm, nằm nghiêng người, lặng lẽ nhìn bộ dạng ngáy ngủ của cô.

Sao anh lại tỉnh rồi?

Với lại, nhìn bộ dạng của anh hình như đã dậy từ lâu rồi!

- Tỉnh rồi à?

Giọng nói của Cố Cẩn Ngôn, vang lên trên đỉnh đầu của cô, tuy giọng nói có chút lười nhác nhưng nghe lại rất êm tai.

Lúc này Diên Vĩ đã tỉnh táo nhiều rồi, cô muốn đẩy Cố Cẩn Ngôn ra, nhưng không ngờ bị anh ôm chặt hơn nữa, dường như không thể nào thoát ra được!

Vô lại, Diên Vĩ không chống cự nổi, cô ngẩng đầu hỏi Cố Cẩn Ngôn:

Bây giờ mấy giờ rồi? Hơn 12 giờ rồi! Cố Cẩn Ngôn trả lời.

Ánh mắt vẫn nhìn bộ dạng ngái ngủ của cô, hiếm khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh như vậy.

- Tôi phải dậy đi tắm rồi, phòng của chú lúc nãy tôi đã giúp chú dọn dẹp xong rồi, chú về phòng mình ngủ đi!

Đối với lời nói của Diên Vĩ, Cố Cẩn Ngôn dường như nghe không lọt tai, không trả lời cô, chỉ lảng sang chuyện khác nói với cô:

Hai tuần sao, theo tôi về nhà. Hả? Diên Vĩ không ngờ anh đột nhiên lại nói ra câu nói này.

Dường như Cố Cẩn Ngôn lo cô nghe không rõ lời mình vừa nói, gương mặt anh nghiêm túc và lặp lại lần nữa:

- Hai tuần sao, theo tôi về nhà.

Giọng nói của anh, vẫn giữ vẻ bá đạo không cho cô có cơ hội từ chối.

Lúc đó Diên Vĩ có chút gấp gáp, đẩy anh ra.

- Tôi không về đâu! Tôi còn phải ở đây để đi học nữa!

Cố Cẩn Ngôn lại dùng sức mạnh ôm cô vào trong lòng lần nữa, bàn tay nóng ẩm giữ lấy eo của cô, không cho cô nhúc nhích gì hết.

- Ở đâu đi học cũng giống nhau thôi, sao phải đi đến nơi xa như vậy mà học chứ?

Mục đích chủ yếu lần này của anh đến Mỹ, là muốn đem đứa nhỏ không chịu an phận này về nước!

Suốt ngày cứ thích long nhong chạy nhảy ở bên ngoài, đúng là không chịu an phận chút nào!

- Nhưng giáo viên của tôi ở Mỹ, tôi có cách gì chứ?

Cố Cẩn Ngôn nhíu mày lại.

Giáo viên nào? Thầy Pitt, người dạy đàn nổi tiếng nhất thế giới! Chắc chú vẫn chưa nghe qua đúng không? Tôi đã thăm hỏi anh ấy nhiều lần rồi, cuối cùng anh ấy cũng chịu nhận tôi làm học trò, tôi đâu thể bỏ cuộc như vậy. Pitt, đương nhiền là Cố Cẩn Ngôn nghe qua rồi.

Người này, rất thích làm giá, với lại còn là đối tượng của những người trẻ bây giờ muốn theo học nhất.

Không thể không công nhận, anh ta đồng ý chấp nhận đứa nhỏ này làm học trò, đã là chuyện kì tích lắm rồi!

Cố Cẩn Ngôn đưa tay nhéo nhéo gò má của Diên Vĩ, thể hiện anh đang không vui.

Diên Vĩ giữ cánh tay của anh đang ăn hiếp mình lại, hỏi anh:

Chú phải ở Mỹ hai tuần sao? Ừ! Cố Cẩn Ngôn gật đầu.

Hai tuần… …Diên Vĩ không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Hai tuần, 14 ngày, gần nửa tháng rồi, thời gian dài không dài, nhưng ngắn cũng không ngắn, hai tuần sau, chỉ còn lại một mình cô ở đây thôi!

Hai tháng, gần hơn 8 tuần, cả ngày lẫn đêm cũng cỡ 60 ngày, cô cũng chỉ có một mình thôi… …

Nhất là sau khi sống chung với anh hai tuần, đến lúc đó, e là cô sẽ cảm thấy thời gian hai tháng đó, sẽ trở nên khó trải qua hơn!

- Sao đột nhiên chù ụ mặt ra vậy? Không nỡ hả?

Cố Cẩn Ngôn đưa tay ra, giữ lấy cái cằm của cô, nửa giỡn nửa thật hỏi cô.

Khóe mắt của Diên Vĩ như có chút hoảng loạn, vội vã gỡ tay anh ra.

- Có đâu! Tôi dậy đi tắm đây!

Diên Vĩ nói xong, đã thoát khỏi vòng tay của anh rồi.

Lần này, Cố Cẩn Ngôn không còn ôm cô lại nữa.

Rất nhanh, Diên Vĩ đã ôm quần áo sạch chạy vào trong nhà tắm, Cố Cẩn Ngôn cũng đứng dậy.

Ngủ đã rồi, không có gì làm, ở trong phòng cô nhàn rỗi chán nản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.