Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 49: Chương 49




- Chủ nhiệm Lâu.

Tần Mộ Sở chỉ có thể vươn người lên, nhấc mặt của hắn ra khỏi đống chăn, nhưng, sau khi thấy gương mặt trắng bệt trong chăn, làm cho cô hoảng sợ.

Trên trán, toát ra mồ hôi lạnh, chảy ròng rã ra, làm cho gối và chăn của hắn cũng ướt hết.

Chân mày đẹp của hắn, đã chau lại rất khó coi.

- Anh sao vậy?

Tần Mộ Sở hoảng hốt hỏi hắn, vội vã lấy tay lau đi những giọt mồ hôi của hắn.

- Anh đừng dọa tôi....

Lâu Tư Trầm mở mắt nhìn cô một cái, lắc đầu.

- Bệnh cũ tái phát, đừng làm quá.

Giọng nói của hắn cũng yếu đi một chút.

- Bệnh cũ? Bệnh gì vậy?

Sao cô hoàn toàn không biết?

Lâu Tư Trầm gắng gượng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, he hé mắt nhìn cô.

Đau bao tử thôi. Đau bao tử? Anh có đem thuốc không? Tần Mộ Sở nói xong, nhanh chân đi về phía hành lý của hắn, còn chưa kịp đợi hắn đồng ý, cô đã tự ý mở hành lý của hắn ra rồi, kiếm hết mọi chỗ, miệng thì lèm bèm suốt:

- Đau bao tử không phải chuyện nhỏ, bản thân anh là bác sĩ, chẳng lẽ chuyện này anh cũng không biết? Đã biết bao tử mình không tốt rồi, lúc nãy trước khi ngủ thì nên ăn chút đồ vào! Anh không đem thuốc?

Cái người này!

Tần Mộ Sở lục tung hành lý của hắn, ngoài những bộ quần áo ra, không còn gì hết.

Chẳng lẽ bình thường hắn cũng buông thả bản thân vậy sao?

Tần Mộ Sở tức giận liếc nhìn sắc mặt Lâu Tư Trầm đang dần trắng bệt.

- Anh là con nít sao? Anh biết bản thân dễ bị đau bao tử, sao lại không đem theo thuốc!!

Đúng là bị hắn làm cho tức chết!

Tần Mộ Sở cũng không biết sao bản thân lại tức giận như vậy, cô ‘đùng’ một cái, đóng lại hành lý của hắn, nhanh chân bước ra ngoài.

Đi được vài bước, có chút không yên tâm, quay lại dặn dò người đàn ông ở trên giường.

Trước khi tôi về, anh đừng làm gì hết, cứ nằm trên giường, nghe chưa? Cô đi đâu? Mua thuốc! Không được đi! Đã trễ vậy rồi, còn chỗ nào bán nữa? Rõ ràng đang bệnh, mà sự bá đạo của hắn vẫn không hề giảm sút.

- Anh đã như vậy rồi, không uống thuốc sao mà được?

Tần Mộ Sở có chút lo lắng.

Đau không chết đâu! ........ Tần Mộ Sở cắn mạnh môi mình.

Người này nhất định phải hành hạ sức khỏe của bản thân vậy sao?

Rõ ràng là anh ta đang chịu đau, sao cô lại có cảm giác như tim mình đang bị đau vậy? Với lại, đau rất là... dữ dội nữa.

- Tôi xuống lễ tân hỏi, trong khách sạn chắc chắn có để sẵn thuốc phòng hờ.

Tần Mộ Sở nói xong, liền đi khỏi phòng ngủ của hắn.

Nghĩ đến sức khỏe của hắn không tốt, trước khi đi cũng đem theo thẻ dự phòng của hắn để trên bàn đi luôn.

- Tôi đem theo thẻ dự phòng.

Cô không tự nhiên mà báo cáo với hắn một tiếng.

Lâu Tư Trầm cũng chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cũng không đoán được tâm trạng của hắn là gì.

Tần Mộ Sở đi ra khỏi phòng, với tốc độ nhanh nhất đi đến lễ tân của khách sạn, hỏi về thuốc mình cần.

Cũng may, khách sạn 5 sao cũng không tệ, đúng như cô nghĩ, những loại thuốc cơ bản đều có sẵn.

Tần Mộ Sở viết một toa thuốc đưa cho bác sĩ ở khách sạn, chỉ trong chốc lát, bác sĩ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ mà cô cần.

Sau khi cô cảm ơn bác sĩ xong, với tốc độ nhanh nhất đi về phòng của Lâu Tư Trầm, trước khi đi vẫn không quên dặn dò nhân viên phục vụ đưa đồ ăn đến phòng của hắn.

Cô quẹt thẻ vào phòng, sau đó, đi về phía phòng khách, liền nghe thấy giọng điệu lo lắng của Trình Huyên Oánh từ trong phòng ngủ vọng ra.

Anh đó, lúc nào cũng không biết chăm sóc bản thân, cũng may em đã sớm đoán được anh sẽ quên đem theo thuốc bên mình, nên em đã sớm thay anh chuẩn bị rồi... ........ Tần Mộ Sở nắm chặt gói thuốc trong tay.

Quả nhiên, cô lại lo xa quá rồi!

Đúng rồi! Người ta đã có vợ chưa cưới rồi, đâu cần cô phải bận tâm làm gì chứ?

Hắn đã uống thuốc rồi, với lại, bây giờ hắn cũng đã có người chăm sóc rồi, cô nên đi thôi?

Ừ! Nên đi thôi!

Trong lòng Tần Mộ Sở không ngừng nhắc nhở bản thân, nhưng mà, hai chân cô như mọc rễ ra đó vậy, không thèm động đậy gì hết.

- Tư Trầm, anh nằm đó đi, em ra phòng khách lấy nước nóng cho anh, nước ấm sẽ khiến anh dễ chịu hơn đó.

Trình Huyên Oánh nói xong, liền đi ra khỏi phòng ngủ.

Tần Mộ Sở cũng lấy lại tinh thần, để lại gói thuốc, hoảng sợ đi ra khỏi phòng của hắn.

Cửa vừa đóng lại, cửa phòng ngủ mở ra.

Trình Huyên Oánh đi nấu nước, thấy được gói thuốc mà Mộ Sở để lại, quay người lại, nghi ngờ hỏi Lâu Tư Trầm đang ở trong phòng.

Tư Trầm, anh đem theo thuốc hả? Hả? Lâu Tư Trầm trầm giọng trả lời.

- Em thấy trên bàn có gói thuốc trị đau bao tử! Không phải anh sao?

Lâu Tư Trầm chau mày lại, không trả lời, sắc mặt trở nên lạnh hơn lúc nãy.

Thuốc rõ ràng không phải của hắn.

Là Tần Mộ Sở để lại! Nhưng cô đâu? Không cần nghĩ cũng biết, bỏ đi rồi!

Cô nhóc này!

Hắn còn đang bệnh đó! Cô dám để hắn lại ở đây không quan tâm? Được lắm!

Sau khi Tần Mộ Sở về phòng, đem mình thả lên giường, vùi vào trong chăn, hồi lâu cũng không thấy động đậy.

Toàn thân như bị hút hết sinh khí vậy, không động đậy nổi, trong đầu toàn nghĩ về Lâu Tư Trầm ở phòng bên cạnh, còn có Trình Huyên Oánh.

Bác sĩ Trình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hắn thôi!

Thế nên, sao cô phải nghĩ đến người đàn ông đó nữa?

- A---

Tần Mộ Sở bực bội siết chặt tấm chăn trên đầu hơn.

Lúc này cô cảm thấy mình cứ như bị trúng tà vậy, rõ ràng cô biết mình không nên nghĩ về người đàn ông đó nữa, nhưng sao trong đầu lại cứ nghĩ về hắn không nguôi.

Trong tim cô, như có một cánh tay vô hình, đang bóp chặt lấy tim cô không buông, khiến cô cảm thấy không thở nổi.

Sau đó, đêm đó, Tần Mộ Sở bứt rứt đến khuya mới ngủ được.

Sáng sớm, vẫn chưa đến 6 giờ, trời mới bắt đầu sáng, cô đã tỉnh rồi.

Rõ ràng buổi nghiên cứu và thảo luận đến trưa chiều mới bắt đầu, cô có thể ngủ nướng thêm nguyên buổi sáng, nhưng không biết cô bị gì nữa, hay là trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện đó, sau khi mở mắt, không ngủ thêm được nữa.

Cô thức dậy rửa mặt, nhìn mình trong gương, lại nghĩ đến người đàn ông ở phòng bên cạnh, không biết bao tử của hắn bớt đau chưa, hay là còn đau nữa.

Cô có nên qua thăm hắn không?

Bỏ đi, bỏ đi! Thăm gì mà thăm! Nói không chừng bác sĩ Trình vẫn còn ở phòng của hắn!

Đúng! Nhất định là vậy!

Tần Mộ Sở tạt nước lạnh vào mặt, mới cảm thấy tỉnh được đôi chút, đi ra khỏi phòng tắm, liền thấy tấm thẻ phòng ở trên bàn.

Thẻ phòng đó là của phòng bên cạnh.

Tối hôm qua, cô đi vội quá, nhớ để thuốc lại, nhưng lại quên trả lại thẻ phòng cho hắn.

Tần Mộ Sở do dự cắn cắn môi, giọng điệu đầy tự tin:

- Hay là, đem thẻ phòng trả lại cho hắn...

Đúng! Cô chỉ qua trả thẻ phòng thôi, trả xong rồi sẽ về.

Tần Mộ Sở suy nghĩ xong, liền cầm thẻ phòng, đi nhanh về phía phòng của hắn.

Nhưng cuối cùng, cô lại đứng trước cửa phòng của hắn, đứng ngây ra đó gần 15 phút, nhiều lần muốn quẹt thẻ để mở cửa phòng, nhưng lần nào cũng bị nhụt chí rồi buông xuống lại.

Sau 20 phút...

“Bíp” một tiếng, cuối cùng cô cũng có dũng khí, mở cửa phòng ra.

Đẩy cửa ra, nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong.

Trong lòng cô không ngừng cảnh cáo bản thân, cô chỉ là đến trả thẻ phòng thôi, sau khi cô để thẻ phòng lại sẽ đi, thế nên, cô không thèm đóng cửa phòng.

Tiện tay để thẻ phòng trên bàn uống nước, chuẩn bị rời đi, nhưng lạ không kiềm được mà nhìn về phía phòng ngủ của hắn một cái.

Cửa phòng ngủ đóng lại, dĩ nhiên cô sẽ không nhìn thấy người đàn ông đó.

Tần Mộ Sở không kiềm được liền có suy nghĩ, không biết giờ hắn đã khỏe hơn chưa.

Rõ ràng biết bản thân mình nên rời đi, nhưng chân lại không nghe lời chủ, nhẹ nhàng đi về hướng phòng ngủ của hắn.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ hắn ra...

Trên giường, Lâu Tư Trầm vẫn còn đang ngủ, không thấy Trình Huyên Oánh đâu.

Lúc đó, Tần Mộ Sở cảm giác được tim mình như nhẹ đi hẳn, tuy không chịu thừa nhận, nhưng, cô không lừa dối được trái tim của cô.

Thật ra cô có để ý, để ý quan hệ giữa hắn với bác sĩ Trình.

Biết bản thân mình không có lập trường, cũng không có tính cách, nhưng, làm sao đây? Chuyện tình cảm mà, đâu theer khống chế được!

Cuối cùng Tần Mộ Sở cũng tiến đến giường của hắn, đi gần đến giường.

Trên giường, trong chăn, dường như hắn ngủ không được ngon giấc lắm, hay là đang gặp ác mộng, đôi lông mày lạnh lùng ấy cứ chau lại suốt.

Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại đau bao tử?

Nghĩ đến đó, Tần Mộ Sở có chút hoảng sợ, ma sát nhẹ bàn tay đang lạnh của cô cho nóng lên, làm nóng bàn tay của mình, cẩn thận đưa tay vào trong chăn...

Cô tính sưởi ấm cho bao tử của hắn, có thể sẽ cảm thấy tốt hơn, chỉ là không ngờ, hắn lại...

Cởi trần trong khi ngủ?!

Tay của Tần Mộ Sở, vừa mới chạm vào lồng ngực vạm vỡ của hắn, phản ứng tự nhiên là rụt tay lại.

Lòng bàn tay, trong chốc lát bỗng chốc nóng như lửa đốt, lồng ngực ấm nóng của hắn thông qua tay của cô, truyền thẳng đến tim cô, tim cô đập như muốn rớt ra ngoài vậy, gò má của cô lại bất giác tô lên một lớp ửng hồng.

Đang chìm trong giấc ngủ, đôi lông mày chau lại, dường như đã dễ chịu một chút, sau đó, đôi lông mày chau lại lần nữa.

Chắc là, lại đau nữa rồi!

Tần Mộ Sở do dự trong chốc lát, không nghĩ gì hết hít một hơi thật sâu, sau đó, lấy hết dũng khí, lần nữa thò tay vào trong.

Nhắm thẳng vị trí bao tử của hắn, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên bao tử của hắn, ánh mắt hướng về hắn đang say giấc, nhìn thấy lông mày của hắn đang dần giãn ra, Tần Mộ Sở mới yên tâm đôi chút.

Đang vừa định rút tay lại, đột nhiên, cánh tay bị đôi tay mạnh mẽ nắm lại.

Tần Mộ Sở giật mình.

Liền thấy người đàn ông trên giường, đang từ từ mở mắt ra.

Hắn dường như còn chưa tỉnh ngủ hẳn, ánh mắt nhìn xoáy vào cô, dường như có cảm giác muốn nhìn thấu hết tâm can của cô vậy.

Lúc đó Tần Mộ Sở có chút hoảng sợ, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cô có cảm giác như vừa làm chuyện gì có lỗi mà bị người khác bắt gặp được, sao lại vậy? Rõ ràng cô đang làm chuyện tốt mà!

Gò má đỏ lừng, bàn tay đang bị nắm lại, đã vùng vẫy hết mấy lần, nhưng cũng không thể thoát được, ngược lại, càng khiến hắn nắm chặt hơn.

Ánh mắt của hắn, như một tấm lưới sâu dày đặc, tóm lấy đôi gò má đỏ lừng của cô.

Lúc nãy cô dê tôi ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.