Ánh mắt của hắn, như một tấm lưới sâu dày đặc, tóm lấy đôi gò má đỏ lừng của cô.
Lúc nãy cô dê tôi ư?
Tần Mộ Sở cảm thấy nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.
Lấy thẻ phòng của tôi, mới sáng sớm nhân lúc tôi còn ngủ liền lẻn vào phòng tôi, mò vào trong chăn của tôi, động tay động chân của với tôi! Bác sĩ Tần, như vậy không phải là dê sao? Hay là dụ dỗ? ...Càng nói càng quá đáng mà! Tần Mộ Sở đỏ mặt, vùng tay một cái nhưng lại bị hắn giữ chặt hơn.
Đương nhiên, không vùng ra được, cô chỉ có thể mặc kệ, tự biện hộ cho mình:
Tôi đến để trả thẻ phòng, sẵn tiện tốt bụng coi anh có đỡ hơn chưa, thấy anh hình như vẫn hơi khó chịu, nên muốn giúp anh một chút! Đúng là không biết tốt xấu, không biết nhìn người tốt. Nếu tôi không biết phân biệt tốt xấu, còn cô là mèo khóc chuột giả từ bi--- Lâu Tư Trầm nói xong, nắm chặt tay cô lại, đột nhiên dùng sức, thậm chí không đợi Tần Mộ Sở kịp định thần, người cô đã bị hắn kéo lại, nằm gọn trong vòng tay của hắn.
Tay còn lại của hắn, như kìm sắt vậy, kẹp chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, khiến cô nằm sấp lên người của hắn, không thể động đậy được.
- Tối qua bỏ lại người bệnh như tôi, không thèm hỏi han, giờ lại chạy đến đây ra vẻ tốt bụng, không phải giả từ bi chứ là gì?
Tần Mộ Sở nằm trong lồng ngực săn chắc của hắn, đôi tay chống cự đặt trên ngực trần của hắn, cảm nhận được sự săn chắc của hắn, lúc đó tự nhiên tim đập nhanh hơn, gò má ửng đỏ, ngay cả hai bên tai cũng tô thêm một lớp đỏ ửng, dáng vẻ lúc đó xinh đẹp động lòng người, chân mày đẹp giữa khuôn mặt đang đỏ đó càng thêm mê người hơn.
Cô đỏ mặt, dùng lý lẽ để tranh cãi, biện minh cho mình nói:
Tối qua không tính là tôi bỏ mặc anh đâu nha? Tôi thấy bác sĩ Trình chăm sóc cho anh, nên mới yên tâm rời đi. Có cô ta ở đây, đáng ra anh phải khỏe nhanh hơn chứ! ........ Lâu Tư Trầm không trả lời, ánh mắt sâu thẵm cứ nhìn cô suốt.
Tần Mộ Sở hoàn toàn không đoán được hàm ý trong mắt của hắn, bị hắn nhìn như vậy càng khiến cô lúng túng hơn, không dám nhìn hắn, chỉ ở trong vòng tay hắn vùng vẫy, thử đứng dậy đi khỏi.
- Tôi thấy anh có lẽ đã đỡ nhiều rồi, tôi...đi trước...
Cô muốn đứng dậy, nhưng, bàn tay giữ vòng eo của cô, không có ý gì là thả lỏng.
- Ai nói tôi đỡ nhiều?
Lâu Tư Trầm nhìn vào đôi mắt của cô, tha thiết vài phần, tay còn lại, nắm lấy đôi tay nóng bỏng của cô, đưa lên dưới ngực của hắn.
- Vò nhẹ cho tôi chút đi....
Lúc đó, Tần Mộ Sở hoàn toàn nghe được nhịp đập của tim mình, đang ‘thình thịch thình thịch, từng nhịp từng nhịp, nhanh đến nỗi sắp xuyên thủng tim cô luôn, dường như 1 giây sau sẽ thủng tim can, nhảy luôn ra ngoài.
Mà hơi thở lúc đó của cô, dường như đang ở nhiệt độ rất nóng, lướt qua đôi gò má của co, và lồng ngực gợi cảm của hắn...
Ánh nhìn của hai người, đang xen lẫn vào nhau, trong không khí nóng ẩm, mang chút hương vị mập mờ, bất giác xâm chiếm hết mọi lý chí của cô, nghe thấy bên dưới, giọng Lâu Tư Trầm hét lên hối thúc cô.
- Nhanh lên, đau...
Thật sự đau sao?
Tần Mộ Sở không rõ, ngay cả tâm tư hoài nghi cô còn không có, như ma xui quỷ khiến, nghe theo lời của hắn, nhẹ nhàng giúp hắn mát xa.
Đầu ngón tay, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, dịu dịu dàng dàng, chạm nhẹ vào cơ bắp của hắn, như có hàng ngàn dòng điện chạy qua.
Cô không biết, sự nóng ẩm đó, rốt cuộc là mồ hôi của mình, hay là dính mồ hôi trên người của hắn...
Lúc đó, Tần Mộ Sở rõ ràng cảm nhận được, Lâu Tư Trầm bên dưới, hít thở nặng nề hơn.
Còn hơi thở của cô, cũng vậy, hoàn toàn bị rối nhịp!
Ngay lúc đó, đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc.
Tư Trầm, anh dậy sớm như vậy sao? Cửa còn không đóng, bao tử của anh đỡ hơn chưa? ........ Trời ơi!!!
Tần Mộ Sở có cảm giác muốn cắn lưỡi tự tử tại chỗ!
Sao lúc nãy cô không tiện tay đóng cửa lại đi? Giờ đâu cần phải ép bản thân đến bước đường cùng này.
Nghe thấy tiếng bước chân của Trình Huyên Oánh càng lúc càng gần, theo quán tính của Tần Mộ Sở, cô mở tung chăn của Lâu Tư Trầm ra, dùng tốc độ nhanh nhất chui vào trong, thậm chí không đợi Lâu Tư Trầm kịp phản ứng, hai chân cô đã dang ra, nằm sấp lên ngực của hắn, định sẵn tư thế trốn, không dám động đậy.
- ........
Lâu Tư Trầm cạn lời.
Người phụ này, lần nào cũng như vậy!
Nhưng mà, tư thế chạy trốn lần này, cũng không tệ lắm!
Lông mày của Lâu Tư Trầm giãn ra, dựa vào tâm trạng cũng đỡ hơn chút, khóe miệng hình như hiện lên ý cười nhẹ.
Trình Huyên Oánh đi vào, liền thấy Lâu Tư Trầm như vậy.
Cô ta ngẩn người ra, trong lòng vì nụ cười mê người của hắn mà trở nên phơi phới hẳn.
- Đến rồi?
Khó khăn lắm Lâu Tư Trầm mới chào hỏi cô nhiệt tình như vậy.
- Hình như hôm nay tinh thần của anh không tệ, tâm trạng hình như cũng rất tốt.
Trình Huyên Oánh cười cười, đến gần hắn.
- Cũng đỡ.
Lâu Tư Trầm không có chút gì gọi là giả vờ, khóe môi vẫn giữ ý cười nhẹ, chỉ chỉ ghế sofa đối diện.
- Ngồi.
Tần Mộ Sở nằm trên cơ thể cường tráng của Lâu Tư Trầm, không dám nhúc nhích gì hết, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh.
Thật ra, sau khi cô trốn vào đây mới thấy hối hận!
Vì cô phát hiện hắn, người đàn ông này chỉ mặc có mỗi cái...quần trong thôi!
Không hơn không kém!!
Hai người nóng ran, dính lại với nhau, như lửa mà thêm dầu vậy, khó chịu, dày vò.
Với lại tư thế của hai người họ...
Gò má nóng ran của Tần Mộ Sở, nằm trên lòng ngực nóng ran mà săn chắc, lúc sau nghe được, nhịp tim đập mạnh của hắn, ‘thình thịch thình thịch’, mãnh liệt đến nỗi như đập thẳng vào tim cô, khiến tim cô không nhijn được cũng loạn nhịp theo, ngay cả hít thở cũng không đều.
Còn bụng của cô, đúng là nằm ngay chỗ không nên nằm...
Nằm ngay chỗ giữa nhajy cảm của ai đó!!
Rất cứng cắn! Sao lại trêu người như vậy.
Trời, nóng!!
Tần Mộ Sở hận không thể đào một cái lỗ chôn mình lại!
Đây có thể tính là lấy đá tự đập chân mình không?
Cô nín thở, như một con tằm vậy, rất khó khăn, từng chút, từng chút tiến lên trên, nhẹ nhàng cử động cơ thể mềm mại của mình, cố tình giữ khoảng cách an toàn với hắn.
Kết quả...
Cách một lớp chăn dày cộm, một lực bàn tay mạnh mẽ choàng lấy đôi vai đang vươn lên của cô mà ấn xuống.
Rất chính xác, khiến cô...
Ấn cô xuống, chỗ đang vươn cao như đỉnh núi!!
Chết tiệt---
Nhưng mà, cô không thể cử động thêm chút nào! Cũng không dám cử động! Càng không dám mở miệng phản kháng.
Chỉ có thể mặc kệ những giọt mồ hôi, chảy ròng ròng xuống dưới, khiến cho lồng ngực của hắn, ướt đẫm đi.
Sự tiếp xúc nóng ran chết tiệt này, khiến cho tiếng lòng nhạy cảm của cô, không kiềm được mà rung động...
Hít thở, càng thấy rối loạn hơn nữa.
Cuối cùng, Mộ Sở vừa xấu hổ vừa tức giận, bèn há miệng ra cắn thật mạnh vào lồng ngực của hắn, thể hiện sự kháng cự của cô.
- Hí---
Lâu Tư Trầm đau đến nỗi hét nhẹ một tiếng.
Tay, đi vào trong chăn, tức giận nhéo lấy gò má trắng mịn của cô.
Con nhỏ này, chắc là dùng hết sức mình cắn hắn rồi.
Trình Huyên Oánh nghe thấy tiếng kêu đau của hắn, cứ tưởng là lại đau bao tử nữa, cô ta vội đứng dậy, lo lắng hỏi hắn.
- Có phải lại đau bao tử không? Hay là, em giúp anh xoa bóp nhé!
Tần Mộ Sở nghe xong lời đó, bị dọa đến nỗi buông hắn ra, rụt đầu mình lại, trốn vào trong lòng hắn, không dám động đậy nữa.
Cô đúng là nhút nhát vậy đó!
- Không cần đâu, đã hết đau rồi.
Lâu Tư Trầm từ chối ý tốt của Trình Huyên Oánh.
- Thật sao?
Trình Huyên Oánh nửa tin nửa ngờ.
- Đúng vậy.
Lâu Tư Trầm khẳng định.
Thấy dáng vẻ tinh táo khỏe khoắn của hắn, Trình Huyến Oánh cũng thấy nhẹ lòng hơn.
- Hay là, em đi mua đồ ăn sáng cho anh nhé!
Trình Huyên Oánh nói xong, liền đi ra cửa.
Mộ Sở ở trong chăn nghe thấy, liền cảm thấy có một tia hy vọng, nhưng không ngờ, một giây sau, hi vọng của cô đã bị ai đó dập tắt.
- Không cần đâu.
Lâu Tư Trầm từ chối cô ta lần nữa.
- Không cần phiền phức như vậy, lát nửa tôi tỉnh dậy tự đi ăn là được rồi.
Tần Mộ Sở nghe thấy lời đó, ở trong chăn liền nhéo liên tục vào người hắn.
Để người ta đi mua đồ ăn sáng phải tốt hơn không! Cô có thể nhân cơ hội này đi ra ngoài, nhưng cuối cùng, người này lại đi từ chối!!
Lâu Tư Trầm biết sự tức giận của cô đến từ đâu, là do hắn cố ý đấy, hắn lại mở miệng nói với Trình Huyên Oánh.
Cô ngồi thêm chút nữa đi! ........ Tần Mộ Sở thiếu điều muốn cắn chết hắn!!
Ở dưới chăn, gương mặt đang đỏ bỗng chốc đen lại, nhưng mà, cô không dám lên tiếng chống cự!
Trình Huyên Oánh tưởng thật lại ngồi đó tiếp.
Tư Trầm, buooit họp nghiên cứu và thảo luận chiều này, anh có thể chịu được chứ? Được, sức khỏe chỉ là chuyện nhỏ thôi! Người nào làm bác sĩ, mà không bị đau bao tử? Chuyện nhỏ? Đau đến như vậy, mà là chuyện nhỏ?
Tần Mộ Sở không kiềm được liền chửi thầm hắn trong lòng! Rõ ràng biết bản thân mình bao tử không tốt, lại không ăn uống đúng giờ, thậm chí thuốc cũng không thèm đem theo phòng hờ, có phải hắn đã biết trước Trình Huyên Oánh sẽ chuẩn bị thay cho hắn?
Chắc đó cũng là sự khác biệt giữa người độc thân với người có bồ!
Tần Mộ Sở mỉa mai suy nghĩ trong lòng.
- Anh đó! Không biết chăm sóc cho bản thân gì hết, vậy mà anh cũng làm bác sĩ được nữa! Xem ra sau này anh đi công tác, em sẽ thay anh chuẩn bị trước thuốc mới được.
Quả nhiên không sai...
- Không cần!
Lâu Tư Trầm cười nhẹ từ chối ý tốt của Trình Huyên Oánh.
Ngón tay, ở dưới chăn, một lần rồi lại một lần trêu đùa với vành tai của Tần Mộ Sở, ngón tay ấm nóng nhẹ nhàng vuốt ve chúng.
Tần Mộ Sở cảm thấy mỗi lần hắn vuốt ve, giống như đang trêu ghẹo con tim của cô vậy, khiến cho tim cô đập ‘thình thịch thình thịch’.
Gò má nóng ên, hơi thở đứt quãng...
Trong lòng, tê tê dại dại, đúng là biết cách dày vò người khác.
Đột nhiên lại nghe người đàn ông ở bên ngoài, chứa đầy hàm ý nói thêm một câu:
Lần sau sẽ có người thay tôi chuẩn bị trước. ........ Trong lòng Tần Mộ Sở trở nên hồi hộp, tim đập mãnh liệt hơn vài lần.
Sao cô lại có ảo giác, hình như người mà hắn đang nhắc đến, là ám chỉ cô Tần Mộ Sở vậy?
Tần Mộ Sở đỏ mặt, đưa tay muốn hất đi ngón tay đang trêu ghẹo của hắn, nhưng làm thế nào cũng không hết được, mỗi lần cô đẩy, ngón tay hắn lại mặt dày đi ra chỗ khác.
Hắn giống như đang trêu ghẹo tới nghiện vậy.
Cuối cùng, Tần Mộ Sở chỉ có thể mặc kệ.
Tim, chỉ vì những hành động nhỏ của hắn, lại loạn nhịp nữa...
Ngón tay nóng ấm của hắn, tham lam vuốt nhẹ vành tay mịn màng của cô, hành động dây dưa này, khiến Tần Mộ Sở có ảo giác hắn như đang bóp lấy tim mình vậy, toàn thân tê tê dại dại, không ngừng rùng mình...