Sắc mặt Cố Cẩn Ngôn vui mừng, nói xong, không kịp chờ đợi mà muốn đẩy cửa bước vào bên trong, nhưng lại bị Mộ Sở ngăng lại:
Cẩn Ngôn, em đừng gấp, Diên Vĩ lúc này con mệt, bây giờ đã ngủ rồi, em xem em đi, cũng bị thương thành như vậy rồi, hay là đi về nghỉ ngơi một chút đi! Bộ dạng này mà để Diên Vĩ nhìn thấy được, lại phải để con bé lo lắng cho em nữa, có phải không? Không sao, một chút vết thương ngoài da mà thôi, thật sự không vấn đề gì! Cố Cẩn Ngôn nói xong thì bước đi vào bên trong.
Nhưng nào ngờ, cánh tay ngăn ở cửa của Mộ Sở lại không chịu buông ra.
Cố Cẩn Ngôn ngẩng người ra vài giây, sau đó dường như hiểu ra được điều gì.
Mộ Sở vẫn có chút khó mở lời:
Cẩn Ngôn, em nghe chị khuyên một câu đi, được không? trước tiên về nghỉ ngơi thật tốt trước. Đuôi Nhỏ không muốn gặp em? Cố Cẩn Ngôn hỏi thẳng.
Bị anh đoán trung, Mộ Sở cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn gì, cô cuối cùng cũng gật đầu:
- Ừm, Đuôi Nhỏ hiện tại tâm trạng quá rối bời, chắc là trong lòng vẫn còn có chút khó chịu, em cũng đừng quá để tâm.
Mộ Sở an ủi Cố Cẩn Ngôn.
Đáy mắt Cố Cẩn Ngôn tối đi vài phần.
Tiểu nha đầu đó đại khái chắc là đang giận mình rồi!
Cũng phải, nếu không phải do mình, cô cũng sẽ không phải đi dạo một vòng quỷ môn quan rồi!
- Sau khi cô ấy tỉnh dậy, tình hình có ổn không?
Cố Cẩn Ngôn cũng không cưỡng ép nhất định phải gặp cô nữa.
Anh biết, hiện tại điều cô cần nhất bây giờ chính là yên tĩnh mà dưỡng bệnh, cô không muốn gặp mình, nếu như mình còn cố chấp mà xông vào trong, lại khiếng cho cô đau lòng khó chịu nữa, chỉ làm cho bệnh tình của cô nặng hơn.
Tình hình không tệ, em cũng đừng quá lo lắng, chị và ba con bé cũng là bác sĩ, bọn chị sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Vâng... Cố Cẩn Ngôn gật đầu:
- Có chị chăm sóc cho, em cũng nên yên tâm rồi...
Tuy là nói như vậy, nhưng mà Cố Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy có một chút thất vọng.
- Sở Mặc...
Mộ Sở quay người sang gọi Trần Sở Mặc bên cạnh một tiếng, lại nhìn Cố Cẩn Ngôn trước mặt mình một cái, thở dài một hơi, rồi lại nói với Trần Sở Mặc:
- Cậu đi vào đi.
Trần Sở Mặc ngẩng người ra, quay đầu, nhìn Cố Cẩn Ngôn đứng bên cạnh mình một cái.
Bạc môi Cố Cẩn Ngôn mím chặt lại, cũng không nói thêm lời nào, gương mặt thanh tuấn lúc này đã hiện lên nhiều phần ảo não.
Anh lui người lại, quay về sô pha ngồi xuống.
Bàn tay lớn của anh chạm lên gương mặt đầy đau khổ của mình, đôi chân mày chau lại sâu hơn.
Nhìn thấy Trần Sở Mặc cứ đứng ở đó nhìn mình, anh mới xua tay:
- Vào trong đi, chăm sóc cho cô ấy thật tốt.
Trần Sở Mặc lúc này mới bước vào phòng bệnh.
Cố Cẩn Ngôn nhìn bóng lứng bước vào trong của cậu ta, bạc môi mím càng chặt lại, trước ngực càng cảm thấy đau hơn vài phần, nhưng lại không có nơi nào cps thể bộc phát ra, chỉ tích tụ ở bên trong tim càng nhàng càng nhiều.
Sau khi Trần Sở Mặc bước vào trong phòng bệnh, Mộ Sở và Lây Tư Trầm cũng lần lượt bước ra khỏi phòng bệnh của con gái mình.
Cố Cẩn Ngôn nhìn thấu được ý của hai người họ, rõ ràng là muốn để không gian riêng tư cho hai người ở bên trong.
Chân mày Cố Cẩn Ngôn nhíu chặt lại, anh nói với Mộ Sở:
- Em ra ngoài hút điếu thuốc.
Anh nói một câu sau đó bước ra khỏi phòng bệnh VVIP.
Bóng lưng cô độc rơi vào tầm nhìn của Mộ Sở, trong lòng của cô xẹt qua một tia đau lòng, thở dài một hơi, cô nói với Lâu Tư Trầm:
Chồng à, anh nói xem chúng ta đối xử như vậy với Cẩn Ngôn, có phải là rất tàn nhẫn không? Đuôi Nhỏ không muốn gặp cậu ta, chúng ta cũng không có cách nào khác! Ngữ khí của Lâu Tư Trầm, vẫn có chút lạnh nhạt.
Việc Diên Vĩ mang thai ngoài tử cung nằm viện, rõ ràng hắn vẫn còn rất tức giận, hắn lại nói:
Thực ra anh cảm thấy Đuôi Nhỏ và Sở Mặc càng hợp với nhau hơn, đứa trẻ Sở Mặc này anh thấy nó cũng rất có ý với Đuôi Nhỏ, em xem người ta vừa nghe thấy Đuôi Nhỏ xảy ra chuyện, liền ngồi chờ ở ngoài cả đếm! Không được, đợi một lát nữa anh phải khuyên bảo Đuôi Nhỏ... Chuyện này, em thấy là đợi thân thể Đuôi Nbhor khỏe lại rồi mới nói đi! Hơn nữa, chuyện này cũng không phải chúng ta có thể quyết định được, chuyện tình cảm vẫn là để bọn chúng tự mình quyết định, mà Đuôi Nhỏ còn vừa mới sảy thai... Mộ Sở thở dài một hơi, lắc lắc đầu:
- Thôi đi, thôi đi! Tạm thơi chúng ta đừng nhắc đến chuyện của bọn chúng nữa.
Đối thoại bên trong phòng, một chữ Cố Cẩn Ngôn cũng nghe không sót.
Phải nói đến trong tim không có một chút suy nghĩ gì, chắc chắn là giả rồi.
Anh đứng ở khu vực hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu, không ngừng hút.
Khói thuốc vây quanh, bay lên từ mũi của anh, mỗi một hơi thuốc đều khiếng cho cổ họng anh đau lên.
Rõ ràng là muốn nhờ vào khói thuốc để ép bớt nỗi đau đang dày vò trong tim, nhưng kết quả lại phát hiện càng hút thì càng đau, cuối cùng lại hoàn toàn vô ích.
Qua hơn một tiếng đồng hồ, Trần Sở Mặc bên trong phòng bệnh của Diên Vĩ vẫn chưa bước ra ngoài.
Hai vợ chồng Lâu Tư Trầm và Mộ Sở cũng bước vào bên trong phòng bệnh của Diên Vĩ.
Bên trong phòng bệnh, lâu lâu lại truyền ra tiếng cười vui vẻ, nghĩ cũng biết được, người ở bên trong, nói chuyện với nhau rất vui vẻ và thoải mái.
Một mình Cố Cẩn Ngôn ngồi bên ngoài phòng khách, rõ ràng đã có chút dư thừa rồi.
......................................................
Những ngày về sau, Cố Cẩn Ngôn vẫn luôn không gặp được Diên Vĩ.
Cô không muốn gặp, ai cũng không có cách nào khác.
Hôm nay, Mộ Sở lại hầm một bát canh gà đến.
Cô ngồi trước giường của Diên Vĩ, một muỗng một muỗng tự mình đút cho con bé.
Mấy ngày nay thần sắc của con hồi phục lên nhiều rồi, lòng của mẹ cũng bớt lo lắng nhiều rồi! Mẹ, con xin lỗi, khiếng cho mẹ phải lo lắng cho con rồi... Diên Vĩ hiểu chuyện mà nói xin lỗi với mẹ mình.
Mộ Sở rất ít khi nhìn thấy bộ dáng như vậy của con gái mình, cô biết là tại vì sao, cho nên, trong lòng càng thêm đau thắt lại.
- Mấy ngày nay ngày nào Sở Mặc cũng sang đây!
Mộ Sở thám thính hỏi một câu.
- Vâng ạ!
Diên Vĩ gật đầu, kéo kéo góc chăn:
Mỗi ngày đều đến. Vậy con thì sao? Mộ Sở đột nhiên hỏi cô.
- A?
Diên Vĩ có chút không hiểu được, ngẩng đầu, thắt mắc mà nhìn mẹ của mình:
Con làm sao rồi? Mẹ là hỏi con, con đối với người ta nhưu thế nào? Diên Vĩ bị câu hỏi của mẹ hỏi đến ngẩng người ra, nghĩ một hồi, mới thành thật lắc đầu:
- Không biết, nói không thành lời.
Diên Vĩ dựa đầu vào gối phía sau đầu, nhẹ giọng nói tiếp:
Mẹ, lúc nằm trên bàn phẩu thuật, con đột nhiên nhất thời hiểu rõ được rất nhiều chuyện... Nghĩ rõ ra những chuyện gì? Nói mẹ nghe xem. Mộ Sở bỏ chén canh trong tay xuống, nghiêm túc nghe.
- Con nghĩ, đường đi trên thế gian này muốn đi cũng thật không dễ dàng gì, lúc trước con nghĩ có những tình cảm, có những người quá cố chấp, cố chấp như vậy ngược lại rất mệt mỏi. Nhưng khi con dạo một vòng quanh quỷ môn quan trở lại, đột nhiên nhất thời liền hiểu rõ ra không ít, không muốn tiếp tục theo đuổi những điều được rồi lại mất, mơ mơ ảo ảo, lại không thuộc về bản thân mình nữa, con cảm thấy mệt mỏi rồi, mệt đến chỉ nghĩ muốn có một cuộc sống an phận, bình thường một chút thì lại thấy hạnh phúc hơn, có phải không?
Mộ Sở nghe những lời này của con gái mình, trong lòng dường như ăn phải tất cả ngũ vị, đắng, ngọt, mặn, chua, cay, trộn lẫn vào nhau, mùi vị nào cũng có.
Đột nhiên phút chốc cảm thấy con gái của mình thật sự đã trưởng thành lên không ít.
Nhưng quá trình trưởng thành này, lại phải trả giá không ít.
Đúng! Những lời con nói đều không sai, hạnh phúc mà cả một đời người đều theo đuổi chính là bình dị và thuận lợi. Nhưng mà, có một điểm rất là quan trọng, đó chính là, anh ấy của con, có thật sự là người này chính là người mà con muốn bên nhau trọn đời hay không! Đuôi Nhỏ, con nói với me xem, có phải vì chuyện này nên con vẫn đang giận Cẩn Ngôn? Con đừng như vậy, mà làm khó bản thân mình, có biết không? Mẹ... Diên Vĩ lắc đầu, cắn cắn đôi môi trắng bệch của mình, tiếp tục nói:
Thực ra chuyện này con chưa từng trách anh ấy qua, con biết, sẩy thai ngoài tử cung là vấn đề sức khỏe của con, không có một chút quan hệ nào với anh ấy. Cũng không thể nói là một chút quan hệ với cậu ta cũng không có được. Nhưng con chưa từng trách anh qua. Con biết, ai cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra, anh ấy cũng không muốn. Vậy con...? Mộ Sở thực sự không hiểu nổi trong lòng con gái mình nghĩ gì rồi.
Diên Vĩ lắc đầu, đáy mắt hiện lên một tia phiền não:
- Cứ coi như con và anh ấy không có duyên phận đi!
Diên Vĩ đang nói, đột nhiên, cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài, là mẹ Cố.
Bà cũng đến đưa canh cho Diên Vĩ, cho nên, lời đối thoại của hai mẹ con họ lúc này, bà không cẩn thận đã nghe được hết.
- Đuôi Nhỏ...
Mẹ Cố đặt bình giữ nóng trong tay lên trên bàn, thở dài một hơi mới nói tiếp:
Những lời vừa nãy con nói với Mộ Sở, ta ở bên ngoài đã nghe được hết rồi. Thực ra, chuyện như vậy xảy ra, trong lòng Cẩn Ngôn rất khó chịu! Con vừa được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, nó cứ luôn nói với ta, nó nhất định phải cưới con, Diên Vĩ... Mẹ Cố! Diên Vĩ cuối cùng cũng ngắt lấy lời của mẹ Cố, cô sợ mình nghe tiếp nữa sẽ loạn, sẽ lay động.
Chỉ là, vừa nghe thấy chữ ‘cưới’ kia, hốc mắt của cô, đã không nghe lời mà đỏ lên, cô cuối cùng vẫn là lắc đầu:
- Con không cần anh ấy phải cưới con! Chuyện này không những đã xảy ra, hơn nữa, cũng đã qua rồi! Đứa bé cũng không còn rồi, hơn nữa thân thể của con cũng đang hồi phục lại rồi, con không cần anh ấy chịu trách nhiệm với con, còn nữa...
Diên Vĩ nói đến đây thì ngưng lại, trong tim chợt thắt lại, một hồi lâu mới tiếp tục nói:
- Giúp con nói một tiếng với anh ấy, anh ấy thật sự không phải là người mà cả đời con muốn dựa vào...
Người mà cô muốn dựa vào cả đời, giống như lời ba cô nói vậy, một khi đã nhận định rồi, thì chính là một đời, chỉ có duy nhất!
Cô chính là duy nhất của anh!
Mà không phải là loại, cứ day dưa giữa hai người phụ nữ...
Không biết anh có biết mệt hay không, nhưng cô thì mệt mỏi rồi.
Mệt rồi, lại sau khi gặp phải sinh tử ly biệt, đột nhiên nhất thời đều nghĩ thông suốt tất cả.
Đời người đều ngắn ngủi, cô tại sao cứ phải một lần rồi lại một lần làm khó bản thân mình?
Mẹ Cố muốn nói gì nữa, nhưng không ngờ Trần Sở Mặc lại đẩy cửa bước vào, mẹ Cố cũng chỉ có thể im lặng.
Nói chuyện thêm một lúc nữa, mẹ Cố cũng từ trong phòng bệnh của Diên Vĩ bước ra, Mộ Sở cũng đi theo mà rời khỏi phòng bệnh, để không gian riêng tư cho hai người trẻ tuổi.
Trần Sở Mặc đưa bó hoa Diên Vĩ trong tay mình đưa cho y tá, dặn dò cô cắm vào bình, đặt lên trên đầu giường của Diên Vĩ.