Nhìn thấy đóa hoa Diên Vĩ ấy, Diên Vĩ bất giác lại nhớ biển hoa màu tím ở trang viên Sangra, vẫn con nhớ hôm đó người nào đó nói muốn hẹn cô đi thưởng thức hoa...
Càng nghĩ, thì nối đau trong lòng càng rõ ràng hơn, Diên Vĩ chỉ có thể cưỡng ép bản thân mình thu lại những tâm tình đó, cười nói:
- Anh Sở Mặc, anh mà tiếp tục đem hao đến tặng em, thì phòng bệnh của em cũng trở thành tiệm bán hoa mất.
Trần Sở Mặc ngồi xuống bên cạnh giường của Diên Vĩ, hỏi cô:
Không thích sao? Làm sao mà có thể? Em rất thích. Diện Vĩ cười nói, rồi lại nhìn đầy đủ màu sắc khác nhau của những đóa hoa trong phòng mình, cô nói:
- Em chỉ cảm thấy có chút lãng phí mà thôi.
Trần Sở Mặc đưa tay, giúp cô vén những lọn tóc trước trán, nhìn cô, ánh mắt trầm lại mấy phần:
Em có biết không, khi anh vwufa biết em nhập viện, thật sự anh đã bị em dọa sợ đó! Em biết, em nghe mẹ em nói, lúc đó anh còn đang đi công tác bên ngoài, vừa nghe tin em vào bệnh viện thì đã bay về ngay trong đêm! Anh Sở Mặc, cảm ơn anh, đã lo lắng cho em như vậy. Diên Vĩ chân thành cám ơn với cậu ta.
Ánh mắt của Trần Sở Mặc, sâu sắc nhìn vào Diên Vĩ.
Không biết có phải Diên Vĩ có ảo giác hay không, nhưng cứ cảm thấy, ánh mắt của cậu ta, dường như bao hàm một loại thâm tình.
Thâm tình? Đối với cô? Làm sao mà có thể! Nhất định là do mình có ảo giác thôi!
Khi mà Diên Vĩ nhớ ra và định thần lại, thì đột nhiên, nghe thấy Trần Sở Mặc hỏi một câu:
- Diên Vĩ, nếu như anhy nó, vào phút đó, anh phát hiện bản thân mình đối với em là thật lòng thì sao?
Diên Vĩ vừa nghe thấy, thì ngẩng người ra, đôi mắt cô mwor to ra, nhìn vào cậu ta:
- Là... là có ý gì...
Trần Sở Mặc đột nhiên tiến đến gần cô, hai lời không nói, liền trực tiếp in lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Diên Vĩ có chút kinh ngạc, liền nhanh chóng đưa tay ra, cản lại ở trước ngực của Trần Sở Mặc:
- Anh... anh Sở Mặc, em... em không rõ...
Trần Sở Mặc cười thở dài, nhướng mày:
- Không rõ thì anh giúp em chỉ rõ ra, anh hình như là... động tâm với em rồi.
- ...
Đây... coi như là tỏ tình sao?
Trong đầu của Diên Vĩ, có vài tiếng ong ong vang lên.
- Đuôi Nhỏ, sinh nhật em hôn đó sau khi chúng ta ăn xong bữa cơm đó, không biết tại sao, rõ ràng là không có gì, nhưng mà trong lòng anh lại dường nhưu lsuc nào cũng có chuyện gì đè nén lấy, không vui, khó chịu, mãi cho đến khi nghe thấy em gặp chuyện, anh mới nhất thời hiểu rõ ra!
Trần Sở Mặc chân thành nói với cô.
Nhưng cậu càng chân thành, trong lòng Diên Vĩ càng loạn:
- Em... nhưng em...
Diên Vĩ không ngờ chuyện đến lúc này lại phát triển thành như vậy, nhất thời có nhiều lời không nói ra được.
Bữa cơm đó em hi vọng chúng ta chưa tùng ăn. Anh Sở Mặc... Đột nhiên bị tỏ tình, Diên Vĩ có chút nggojt ngjat, nhưng không biết phải làm sao, cô điều chỉnh lại bản thân tình một chút, sau đó mới nói:
Anh cũng nhìn thấy rồi, emk... em bây giờ như vậy, em là bởi vì có thai, sảy thai rồi nên mới thành bộ dáng như vậy. Em từng có con với người đàn ông khác, anh có biết không? anh đột nhiên bây giwof lại nói những lời như vậy với em... Anh không để tâm! Trần Sở Mặc căn bản không chờ cô nói hết câu, liền cướp lời của cô:
Nếu như anh thật sự để ý việc đó, thì hôm nay anh cũng sẽ không tỏ tình với em rồi! Chính là vì hiện tại em đang ở bệnh viện, cũng là chính bởi vì việc em sảy thai khiếng anh thiếu chút nữa là đánh mất em, cho nên anh mới hiểu rõ ra tất cả mọi chuyện... Đuôi Nhỏ, cho anh một cơ hội, ngay lúc hôn ước của chúng ta vẫn còn! Để cho anh cưới em! Để anh chăm sóc em cả đời! Anh thật lòng thật dạ đó... Em... trong đầu em hiện tại rất rồi rắm... Diên Vĩ hoàn toàn rối rồi.
Thái độ của Trần Sở Mặc, thực sự khiếng cô không dự liệu được.
- Được, anh để thời gian cho em suy nghũ, không gấp.
Trần Sở Mặc cũng không cưỡng ép Diên Vĩ.
- ... Cảm ơn.
Diên Vĩ là cảm ơn tình cảm của cậu ta dành cho cô, nhưng đối với vẫn đề mà cậu đưa ra, Diên Vĩ cảm thấy không còn chỗ nào để suy nghĩ nữa.
Cũng đã thành như vậy rồi, giữa bọ họn làm sao có khả năng ở bên nhau sao?
......................
Bên ngoài cửa, Cố Cẩn Ngôn đứng ở đó.
Tay, nắm trên tay nắm cửa.
Cửa được mở hờ.
Từ lúc mà Trần Sở Mặc cuối đầu hôn cô ấy, anh đa đứng ở cửa rồi.
Mỗi lời tỏ tình ở bên trong, anh đều nghe rất rõ ràng.
Cuối cùng, anh đẩy cửa, bước vào bên trong.
Anh có một chút tức giận.
Tức giận vì nụ hôn của bọn họ.
Tức giận vì Tần Mộ Sở cô không từ chối lời tỏ tình và cầu hôn của Trần Sở Mặc ngay lúc đó.
Tức giận vì tiểu nha đầu đó đối với tình cảm của mình không quyết định được.
Cố Cẩn Ngôn sải bước đi vào trong.
Bước đến gần bên giường của Diên Vĩ, hai lời không nói, liền cuối thấp người, cuối đầu...
Bạc môi mát lạnh, mạnh mẽ hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Hành động đột ngột của anh, khiếng cho Diên Vĩ và Trần Sở Mặc đồng thời đều ngẩng người ra.
Qua vài giây, Diên Vĩ mới định thần được trở lại.
Trên đôi môi anh đào, là bạc môi ấm nóng của anh, lưu luyến quấn quýt lấy, tư thế có chút mạnh mẽ lại thô lỗ tiếng vào bên trong miệng cô, khiếng cô dường như không hít thở được.
Diên Vĩ gấp gáp mà đẩy người anh:
Cố Cẩn Ngôn, anh... anh làm gì vậy hã!! Buông em ra— Ưm ưm ưm Diên Vĩ giằng co ra.
Nhưng đổi lại, Cố Cẩn Ngôn lại càng bá đạo mà chiếm lấy cô hơn.
Ngón tay thon dài của anh nắm lấy cằm của cô, tay còn lại nắm lấy hai tay của cô, đè lại, bá đạo mà hôn mạnh, sâu hơn!
Diên Vĩ giằng co đến chảy đầy mồ hôi, nhưng cuối cùng cũng khống thoát khỏi sự kìm cặp của Cố Cẩn Ngôn.
Trần Sở Mặc cuối cùng cũng không nhìn tiếp được nữa, kéo lấy Cố Cẩn Ngôn:
Anh Cố, xin anh tự trọng một chút! Anh như vậy sẽ làm đau cô ấy!!!! Cút ra Cố Cẩn Ngôn mạnh mẽ hất Trần Sở Mặc ra.
Cánh môi cũng buông tha cho đôi môi đỏ của Diên Vĩ.
Anh lại lần nữa cuối người xuống, nhìn chằm chằm vào Diên Vĩ đang nằm ở đó, ánh mắt sắc bén như đao:
- Đuôi Nhỏ, cho cậu ta câu trả lời.
Giọng nói trầm thắp, có chút khản đặc.
Bên trong lời nói đó, dường như mang ngữ klhis ra lệnh, nhưng lại dường như mang theo... sự cầu xin.
Khiếng cho người nghe, bất giác có chút đau đớn.
Nước mắt trong mắt Diên Vĩ dâng lên, rõ ràng đã biết nhưng vẫn cố hỏi:
- Trả lời cái gì?
Ngữ khí của cô, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
- Nói với cậu ta, em không muốn cũng cậu ta kết hôn!!
Cố Cẩn Ngôn chau chặt mày lại, trong mắt hiện lên vài phần nộ khí.
Nhưng Diên Vĩ chỉ lạnh nhạt mà nhìn anh một cái, lại nhìn Trần Sở Mặc đứng một bên một cái, sau đó cô mới nói với Cố Cẩn Ngôn ở trên người mình:
- Cách xa tôi một chút, được không?
Cố Cẩn Ngôn ngẩng người ra, đôi mắt ngập tràn đau thương.
Thì nghe Diên Vĩ xa cách nói:
Cố Cẩn Ngôn, tôi trả lời anh Sở Mặc như thế nào, không có một chút quan hệ nào với anh! Anh đi ra ngoài đi, bây giờ tôi không muốn gặp anh... Tần Diên Vĩ Cố Cẩn Ngôn cắn răng nói.
- Đủ rồi!!
Diên Vĩ bình tĩnh mà nhìn vào anh:
- Tôi nghệm của anh nói rồi, anh muốn cưới tôi đúng không? Nhưng tôi đã nhờ mẹ anh nói lại với anh rồi. Bây giờ xem ra, bà cũng chưa nói lại với anh, có đúng không?
Cố Cẩn Ngôn trừng trùng nhìn Diên Vĩ, cảm giác đó, dường như muốn nhìn xuyên thấu vào bên trong cô vậy.
Bàn tay lớn, nắm chắt lấy bàn tay nhỏ của cô, giống như thép vậy, đau đến khiếng cho Diên Vĩ chau mày.
Cô hít mạnh một hơi, gương mặt bình thản, lại tiếp tục nói:
- Nếu như bà đã không nói, vậy tôi tự mình nói!! Cố Cẩn Ngôn, anh không phải người mà cả đời này tôi muốn dựa vào! chưa từng phải!! Câu trả lời như vậy, anh đã mãn nguyện chưa? Có thể buông tôi ra chưa?
Lời vừa nói ra, Diên Vĩ bàn tay nắm lấy tay mình càng chặt hơn.
Đôi mắt sâu đen của Cố Cẩn Ngôn, lúc này hiện rõ lên nhiều tia màu đỏ.
- Anh không phải, vậy Trần Sở Mặc thì sao? Cậu thì mới phải?
Cố Cẩn Ngôn cắn răng chất vấn cô.
- Phải!! So với anh, ít nhất anh ấy khiếng cho tôi an tâm hơn rất nhiều!!
Giọng nói của Diên Vĩ cũng nương theo câu nói mà cao lên mấy phần.
Nói xong, dường như vết thương ở bụng dưới lại khiếng cho cô đau đến chau chặt mày lại.
- Sao vậy?
Cố Cẩn Ngôn nhìn thấy sự đaub khổ của cô, liền buông đôi tay nhỏ ra, lo lắng hỏi cô.
Nhưng trong lòng ngực vẫn bởi vì phẫn nộ mà khó chịu.
- Diên Vĩ, em không sao chứ?
Trần Sở Mặc nhìn thấy sắc mặt đau khổ của Diên Vĩ cảm thấy không thích hợp cho lắm:
Anh đi gọi y tá!! Em không sao... Diên Vĩ kéo cậu ta lại:
Không sao, chỉ là động phải vết thương mà thôi, không có việc gì cả. Để anh xem! Người nói lời này, là Cố Cẩn Ngôn.
- Không cần!!
Diên Vĩ liền ngăn lại đôi tay của anh.
- Không cần!!
Cô vẫn cố chấp.
Cố Cẩn Ngôn nắm chặt lấy cánh tay của cô:
Tần Diên Vĩ, nhất định phải như vậy với anh sao, có phải không? Phải! Chúng ta vốn là hai người không có quan hệ gì với nhau cả!! Không có quan hệ gì với nhau?? Cố Cẩn Ngôn cười lạnh, nhướng mày:
- Không có quan hệ gì với nhau sẽ đột nhiên có đứa trẻ sao?
Nhắc đên ‘đứa trẻ’, hốc mắt Diên Vĩ cảm thấy chua xót, thiếu chút nữa là khóc:
- Anh đừng nói chuyện của đứa trẻ với tôi!! Nó bây giờ đã không còn rồi, cho nên, giữa chúng ta không có bất kì quan hệ nào nữa cả!! Nếu như anh không muốn vết thương của tôi lại bị rách ra, thì phiền anh buông tôi ra!! Đương nhiên, tôi cũng xin anh... buông tha cho anh!! Bất luận là tôi gả cho ai, tôi cũng sẽ không gả cho anh!!
Diên Vĩ coi như là nói hết lời rồi.
Trải qua sự việc đó, cô coi như cũng đã nhìn rõ hết mọi việc rồi.
Cố Cẩn Ngôn hôm nay, trong mắt của cô, chính là một hoa hoa công tử.
Cô mệt rồi, không cần một tình yêu như vậy nữa!
Cho dù là đã kết hôn thì sao? Kết hôn rồi thì có thể bảo đảm sau này anh sẽ không cùng Tô Giải Ngữ qua lại nữa sao?
Hoặc là, một Tô Giai Ngữ đi rồi, thì sẽ không có thêm bất kì cô gái nào khác xuất hiện bên cạnh anh nữa sao?
Hôn nhân mà không có sự chân thành như vậy, cô căn bản không với nỗi!
So với đau khổ cả đời còn lại, không bằng hiện tại giải quyết cho rõ ràng!
- Em nói lại thêm một lần nữa.
Cố Cẩn Ngôn hiển nhiên không muốn nghe thấy những lời như vậy từ cô.
- Tôi nói... tôi sẽ không gả cho anh!!
Diên Vĩ không làm anh thất vọng, mà nói lại thêm một lần nữa.
Cố Cẩn Ngôn lạnh lẽo giật giật khóe môi, nụ cười đó đau như cắt.
Rất lâu sau, anh mới gật đầu:
- Thực ra từ sớm anh nên biết rồi, đây là tình yêu mà em có thể cho anh! Hơ... ba năm trước anh nên hiểu rõ ra rồi, kết quả... ba năm sau anh TM lại làm một thằng ngu!