Bên ngoài là một đống toàn người là người!
Không chỉ có Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở là ba mẹ Diên Vĩ, còn có ông bà nội ngoại hai bên và cả ba mẹ của anh nữa!
Người hai nhà tập trung không thiếu một ai!
Trận thế này là tới hỏi tội đây mà! Cố Cẩn Ngôn cảm thấy nếu để họ trông thấy tình hình trong nhà thì có khi anh sẽ bị xé xác mất.
Diên Vĩ thấy thế thì da đầu cũng run lên:
- Họ muốn làm gì đây?
Cố Cẩn Ngôn lắc đầu rồi nói:
- Tôi đoán nếu không phải tìm em hỏi tội thì là tìm tôi hỏi tội, nói chung không phải là chuyện tốt lành gì!
- Thế thì không thể mở cửa được!
- Hửm?
Cố Cẩn Ngôn nhìn Diên Vĩ.
Diên Vĩ nói:
- Bây giờ em không muốn nghe họ giảng đạo đâu, bao nhiêu người thế này mà nói thì em chết mất!
Hơn nữa vất vả lắm mới có chút thời gian bên nhau, Diên Vĩ không muốn bị họ phá quấy chút nào.
Nói xong, Diên Vĩ ấn nút trên điện thoại có màn hình ở cửa, nói với ba, mẹ, ông bà họ hàng hai bên ở ngoài kia:
- Ba, mẹ, ông bà, mọi người về trước đi! Con sẽ về chịu tội với mọi người sau!
Nói xong, Diên Vĩ không đợi ai lên tiếng đã cúp máy cái rụp.
Ngay sau đó, Cố Cẩn Ngôn vươn tay dập luôn cả nguồn điện của chiếc điện thoại đó đi.
Thế là cả thế giới đều chìm vào yên lặng.
Diên Vĩ nhìn anh thêm dầu vào lửa mà suýt nữa thì cười thành tiếng:
- Đẹp lắm!
Cố Cẩn Ngôn ngậm lấy đôi môi đỏ mọng:
- Tôi ôm em lên lầu nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi á? Thật là nghỉ ngơi à? Tin anh thì em bán nhà!
Cố Cẩn Ngôn ôm Diên Vĩ đi thẳng lên tầng.
Trước đây chuyện tốt của Cố Cẩn Ngôn và Diên Vĩ cứ bị phá quấy hết lần này đến lần khác, không phải mẹ anh thì là chị Lý. Anh chỉ đợi có một ngày được cùng cô gái của mình nằm trên giường mình, thoải mái ân ái một hồi mà không bị ai quấy rầy thôi.
Cuối cùng thì hôm nay, mong ước vừa đơn giản vừa bi thương ấy cũng sắp trở thành hiện thực rồi.
Nghĩ đến đó là Cố Cẩn Ngôn lại thấy kích động sục sôi.
Lúc này, ở bên ngoài...
- Con nhỏ kia làm cái gì vậy? Bây giờ không giải thích thì còn đợi đến lúc nào? Muốn làm mẹ nó tức chết hay sao?!
Tần Mộ Sở ở bên ngoài buồn bực đấm ngực giậm chân, vẫn không từ bỏ ý định ấn chuông cửa, kết quả là chuông cửa chẳng thèm kêu nữa:
- Con nhỏ chết tiệt này dám tắt nguồn chuông cửa! Điện thoại nó cũng tắt luôn, cứng cánh rồi, giỏi lắm!
Mẹ Cố ở bên cạnh cũng đập cửa liên hồi:
- Cẩn Ngôn! Con mở cửa ra nói rõ ràng với chúng ta đi xem nào! Đang yên đang lành con bắt nó khỏi lễ cưới là thế nào? Hả?!
- Dì Cố, dì đừng trách Cẩn Ngôn, việc hôm nay cậu ấy vô tội, là con nhỏ láu cá kia chạy tới đây đấy ạ.
Tần Mộ Sở sợ mẹ Cố giận cá chém thớt trách con mình, bèn vội vàng giải thích.
Làm sao mẹ Cố lại không biết được chứ? Thực ra bà chỉ thuận miệng nói thế thôi! Bà còn ước con trai mình đi bắt con bé về đây kia kìa! Bà biết tỏng anh có tâm tư gì với con gái nhà người ta mà!
- Cố Cẩn Ngôn, cậu mở cửa ra!! Các chú các dì đều ở ngoài chờ cậu đấy! Chúng ta có gì phải nói rõ ra đã chứ! Này!
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, nhưng người bên trong đã sớm bỏ ngoài tai.
Hai người lên tầng xong, Cố Cẩn Ngôn còn khóa luôn cả cửa phòng ngủ để đề phòng họ phá cửa xông vào, cửa sổ cũng đóng chặt, kéo rèm, một con ruồi cũng đừng hòng bay lọt.
- Thôi, mọi người đừng gọi nữa.
Cuối cùng, Lâu Tư Trầm nói:
- Tôi thấy mọi người có gọi rách cổ thì người ở trong cũng không nghe thấy đâu.
Chứ còn gì nữa? Kẻ giả điếc thì ai gọi được bao giờ?
- Đúng vậy.
Trần Ngọc nói:
- Mẹ thấy nhà mình chỉ cần biết Đuôi Nhỏ an toàn và đang ở chỗ Cẩn Ngôn là được. Chúng ta không cần lo lắng gì nữa, kệ họ thôi con.
- Thế nhưng lễ cưới...
Mộ Sở có chút khó xử.
Lâu Tư Trầm nói:
- Cô dâu chạy mất rồi thì còn cưới xin gì nữa? Con nhỏ vốn không muốn lấy Sở Mặc, chúng ta đều hiểu còn gì? Thôi cũng tốt, bây giờ thì mọi người đều nhìn ra rồi đấy, trong lòng con nhỏ, chẳng ai bì được với chú Cố của nó đâu. Giờ mà kéo nó về bắt cưới, chỉ sợ sau này nó cũng không hạnh phúc.
Tuy Lâu Tư Trầm không biết rốt cuộc giữa Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng bị con bé quay quanh như thế thì hắn cũng đã nghĩ thông rồi.
Chỉ cần con gái hắn vui thì chuyện gì hắn cũng gật đầu, chẳng phải xưa giờ đều như vậy hay sao?
- Đúng đấy. Ba cũng tán thành.
Lâu Trọng Bách cũng gật đầu:
- Thôi, chúng nó đã không muốn gặp chúng ta thì chúng ta cũng đừng dồn ép nữa. Cứ để chúng nó ở trong đó đi, có khi chúng nó cũng có nhiều điều muốn tâm sự cùng nhau không biết chừng. Tụi nó đã không muốn mình quản thì mình cứ kệ vậy chứ biết làm sao? Đi thôi đi thôi.
Cuối cùng, Lâu Trọng Bách đẩy bọn họ đi.
Mẹ Cố vội cười làm lành:
- Mộ Sở à, tí nữa Cẩn Ngôn nó ra ngoài thì dì sẽ đưa nó tới xin lỗi cả nhà! Chuyện của Đuôi Nhỏ, nhất định dì sẽ cho cả nhà một lời giải thích hợp lý.
- Dì Cố à, không cần giải thích gì đâu ạ, chuyện này vốn không phải là lỗi của Cẩn Ngôn mà. Muốn trách thì chỉ có thể trách con bé Đuôi Nhỏ nhà con tùy hứng quá! Còn trách con làm mẹ nó mà không biết dạy con, cứ để nó tự tung tự tác thành quen.
- Đúng vậy! Dì Cố, không cần giải thích đâu.
Lâu Tư Trầm nói tiếp, sau đó lại bảo:
- Tuy không cần giải thích, nhưng mà phải chịu trách nhiệm! Chờ hai người ra đây thì dì phải bảo Cẩn Ngôn đến làm cái giấy cam đoan với người cha như con đây mới được!
- Ha ha ha! Được được được! Phải chịu trách nhiệm, phải cam đoan chứ!
Mẹ Cố và ba Cố đã cười không thấy tổ quốc đâu.
- Chúng ta đi thôi, đừng xen vào chuyện của họ nữa.
Nói xong, mẹ Cố dẫn một đám người đi khỏi nhà con trai mình.
Thực ra hôm nay có nhiều người tới đây như vậy là do mẹ Cố xung phong dẫn đường. Mọi người đều không biết địa chỉ nhà Cố Cẩn Ngôn, sau khi mẹ Cố biết chuyện thì đã vội vàng đưa họ chạy tới đây.
Bà đoán rằng bây giờ con trai mình và bé Diên Vĩ đã ở trong biệt thự mà tình cảm với nhau ròi, lần trước bà đã thấy con mình ân ái với con bé trong phòng rồi mà.
Cho nên lần này bà muốn dẫn người lớn hai nhà đến cho họ thấy con bà và bé Diên Vĩ tình cảm ra sao!
Bây giờ gạo nấu thành cơm, giường cũng lên rồi, chắc người lớn hai bên sẽ không ngăn cản hai đứa trẻ nữa đâu nhỉ? Hơn nữa gần đây tình hình thân thể của Cẩn Ngôn tốt lên nhiều, chắc chắn cuộc sống sau này của hai đứa nó sẽ mĩ mãn lắm đây!
Mẹ Cố đi ra khỏi biệt thự của con trai mới gọi cho chị Lý, cho chị nghỉ một tuần, bảo chị tha hồ mà về nhà chơi chán đi hẵng quay lại.
Chị Lý vui vẻ về nhà nghỉ ngơi, chị cầu còn không được chuyện tốt này nữa là!
...
Trên giường lớn trong phòng, hai người triền miên đắm đuối.
Tiếng thở dốc nặng nề hòa cùng tiếng rên đê mê của Diên Vĩ vang vọng trong căn phòng ngủ mênh mông.
Mồ hôi nóng bỏng ướt đầm trên cơ thể cả hai, dính dấp quyện lửa nóng, càng làm cho không khí thêm phần mờ ám, hơi thở của hai người mỗi lúc một dồn dập hơn.
Cố Cẩn Ngôn ôm siết Diên Vĩ vào lòng rồi đòi lấy hết lần này đến lần khác, dường như bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Sắc trời từ sáng đã ngả về đêm, chiến trường dời từ giường tới phòng tắm rồi lại từ phòng tắm chuyển về chiếc giường hỗn độn.
Chăn mền trên giường đã sớm bị đá xuống tấm thảm Ba Tư, gối ôm trên sofa cũng bị ném xuống mặt đất, trong cả gian phòng ngủ đều là một đống lộn xộn chìm trong không khí của cuộc triền miên, độ ấm càng ngày càng cao, điều hòa nhiệt độ cũng không ăn thua gì.
Đêm ấy, không biết cả hai đã làm bao nhiêu lần, cũng không biết đã dùng hết mấy cái bao.
Tóm lại, tùy tiện mở thùng rác ra cũng thấy ba bốn cái, còn bao nhiêu cái bị khăn tay che thì không biết!
Tình hình cơ thể của Cố Cẩn Ngôn bây giờ chưa thích hợp để có một đứa con, mà tình trạng của Diên Vĩ trong giai đoạn khôi phục cũng chưa thích hợp để mang thai.
Trải qua lần mang thai ngoài tử cung kia, Cố Cẩn Ngôn càng không dám làm xằng làm bậy.
...
Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời vàng ươm xuyên qua tấm rèm mỏng vàng nhạt, lọt vào trong phòng, đậu xuống khuôn mặt trắng hồng của cô gái trẻ đang ngủ say, khiến cho cô hơi nhúc nhích trong chăn ấm.
Diên Vĩ chỉ thấy cả người mình như rời ra thành từng mảnh, tứ chi vừa đau vừa mỏi muốn chết đi được!
Cô mở to mắt ra, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là nụ cười rạng rỡ của người đàn ông nằm cạnh. Nụ cười ấy lấp lánh dưới nắng, rực rỡ đến chói mắt, khiến cho tầm mắt cô bỗng mê li.
- Em tỉnh rồi?
Trong câu nói của Cố Cẩn Ngôn còn mang vẻ ngái ngủ, giọng điệu lại vẫn đầy mê hoặc êm tai hệt như tiếng vĩ cầm.
Diên Vĩ gối đầu lê khuỷu tay anh rồi dụi vào lòng anh như làm nũng.
Cô cất tiếng mơ màng lười biếng:
- Mấy giờ rồi anh?