Diên Vĩ gối đầu lê khuỷu tay anh rồi dụi vào lòng anh như làm nũng.
Cô cất tiếng mơ màng lười biếng:
- Mấy giờ rồi anh?
Cố Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường:
- Gần mười một giờ rồi.
Ngón tay thon dài men theo mơn trớn mái tóc dài đen mượt, đôi môi mỏng áp sát bên tai cô hỏi khẽ:
- Đói chưa? Rời giường ăn gì đã nhé?
Nghe vậy, Diên Vĩ cuộn mình chôn trong lòng anh, đầu vùi vào lồng ngực rắn chắc của anh mà nói khẽ một câu như làm nũng:
- Em không muốn dậy, em chỉ muốn ở trong chăn thôi...
Đây có phải là chăn đâu, rõ ràng là trong lòng anh mà!
- Thế thì cũng phải dậy ăn gì đã, nếu không để đói đến sinh bệnh ta mất.
Cố Cẩn Ngôn yêu chiều vỗ nhẹ lên lưng cô rồi dỗ dành:
- Em ngủ trước đi, tôi đi nấu bữa sáng nhé. Muốn ăn gì nào?
- Em ăn gì cũng được. Món anh làm là em thích hết!
Diên Vĩ chắc chắn là trưởng FC của Cố Cẩn Ngôn rồi.
Cố Cẩn Ngôn bật cười vừa ý, nâng cằm cô lên hôn một cái chào buổi sáng, rồi mới rời khỏi vòng ôm dịu dàng của cô gái trong lòng.
Cố Cẩn Ngôn đi xuống nấu cơm để Diên Vĩ nằm một mình, cô lăn lóc mãi vẫn không ngủ được.
Mười phút sau, cô chui ra khỏi cái chăn ấm áp.
Chân vừa chạm đất thì Diên Vĩ đã thấy cả người đau như muốn rời ra từng mảnh, hai đùi càng không ngừng run lên bần bật, y như là vừa chạy ma ra tông 10km về vậy.
Chân đau, eo đau, chỗ nào cũng đau...
Đã thế lại còn không phải là đau đớn, mà là... đau mỏi do túng dục quá độ!
Diên Vĩ đỡ cái eo nhỏ đi vào phòng tắm, tắm ngâm tinh dầu xong xuôi mới thấy thoải mái hơn, đau nhức dường như cũng tiêu tan đi nhiều.
Diên Vĩ để chân trần chạy ra khỏi phòng tắm, mở tủ áo của Cố Cẩn Ngôn, đập vào mắt là sơ mi đơn giản đủ loại rực rỡ muôn màu, nhìn mà hoa cả mắt. Cô cũng không buồn chọn mà nhặt bừa một cái khoác lên người rồi đi xuống lầu.
Bên trong Diên Vĩ không mặc gì cả, không phải cố tình không mặc mà là không có để mặc!
Sớm biết thế thì hôm qua đã lấy mấy bộ quần áo để vào túi rồi!
- Chú Cố ~
Chỉ lúc nào Diên Vĩ cực kì vui vẻ hoặc vô cùng giận dữ thì mới gọi anh như thế.
Cô nhảy chân sáo vào bép như một con khổng tước vui vẻ quay quanh Cố Cẩn Ngôn mà xòe đuôi, rồi ngẩng đầu lên tò mò hỏi anh:
- Anh định nấu món gì cho em ăn thế?
Cố Cẩn Ngôn không đeo tạp dề, lúc nấu cơm vẫn mặc sơ mi trắng ngà, mở mấy cúc trên, để lộ lồng ngực tráng kiện màu đồng cổ và cơ ngực gợi cảm. Trên ngực anh còn in một dấu môi như ẩn như hiện, khiến Diên Vĩ nhìn mà đỏ mặt tới tận mang tai.
Bao nhiêu dấu vết trên người anh đều là hôm qua cô để lại!
- Nhìn gì thế?
Cố Cẩn Ngôn nhìn liếc là thấy tầm mắt đang chiếu thẳng vào ngực mình, bèn cố ý trêu cô một câu.
- Đâu... đâu có!
Diên Vĩ vội vàng lắc đầu rồi nhoẻn cười:
- Em thấy chú Cố xuống bếp nấu ăn cho em đẹp trai quá đó mà!
Cố Cẩn Ngôn nghe lời ngon tiếng ngọt của cô mà buồn cười:
- Được rồi, em tránh ra một chút, coi chừng bị nóng.
Cố Cẩn Ngôn nói rồi đẩy nhẹ một cái, giúp cô cách bếp một khoảng an toàn.
Diên Vĩ bị anh gạt khẽ một cái thì cả người hơi nhoáng lên, bấy giờ Cố Cẩn Ngôn mới phát hiện ra cô nàng này chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi trắng của anh thôi.
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô đăm đăm, ánh mắt lưu luyến trên gò núi đôi trắng như tuyết ẩn hiện, bỗng thấy lửa nóng đổ dồn xuống bụng dưới!
Chết thật!
Anh vươn tay ôm chặt eo Diên Vĩ, kéo cô vào lòng ôm chầm lấy.
Thân thể Diên Vĩ mềm mại dịu ngoan thuận thế áp lên thân thể tráng kiện.
Cố Cẩn Ngôn hỏi:
- Em bảo không muốn rời giường mà?
- Anh không nằm thì em không ngủ được.
Diên Vĩ nói rồi nhìn vào cái nồi đang sôi trên bếp, ngẩng lên hỏi anh;
- Anh đang nấu gì đó?
- Mì trứng, được không?
- Mì trứng thì phải nấu bao lâu?
Diên Vĩ kiễng chân lên theo bản năng, vạt áo sơ mi bị tốc lên để lộ bờ mông hồng nhạt cong vểnh, giữa hai chân thon dài còn ẩn hiện những vết ô mai.
Không nghĩ cũng biết đó là kiệt tác của Cố Cẩn Ngôn đêm qua!
Không nghĩ cũng biết tình hình chiến đấu đem qua kịch liệt tới mức nào!
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn tối đi, thân mình hơi đổ về phía trước, ấn cô lên bàn bếp”
- Nước còn chưa sôi, phải tí nữa mới được ăn, đói à?
Giọng nói khàn khàn pha đẫm vị dục tình, anh cười ái muội:
- Thực ra chúng ta có thể tranh thủ làm cái khác đó.
Nói đoạn, đôi môi mỏng ướt nóng của anh vồn vã ngậm lấy hai phiến môi căng mọng của cô.
- Ưm ưm ưm...
Diên Vĩ trở tay không kịp.
Cố Cẩn Ngôn thở hổn hển:
- Mặc thế này lượn lờ ở trước mặt tôi, em cố ý hả?
- Đâu có! Oan em!
Diên Vĩ bị anh hôn suýt nữa không kịp thở.
Cô oan uổng biết bao! Cô không có đồ mặc nên mới mặc như thế này mà, nếu không cô chẳng chịu đâu! Mặc thế này là dễ thành đồ ăn của anh lắm, không phải sao?
Diên Vĩ chống tay lên ngực anh làm bộ phòng bị, khuôn mặt đỏ lựng, thở dốc liên hồi:
- Hôm qua anh hành em cả đêm còn chưa đủ hả?
- Đương nhiên không đủ, làm sao đủ được? Cả đời còn dài như thế cơ mà?
Cố Cẩn Ngôn chống tay lên bàn bếp, vây cô giữa mình và mặt bàn, nắm tay cô bỏ xuống khỏi ngực mình rồi cười bảo:
- Em không cần đề phòng tôi như thế. Tôi là sói nhưng cũng có chừng mực của mình mà, phải để em ăn cơm cho no đã rồi mới nói chứ hả? Ăn no uống đủ mới có thể làm nhiều chuyện hay ho ~
- ...
Câu này làm cho Diên Vĩ không còn đường phản bác.
Quả nhiên, Cố Cẩn Ngôn buông cô ra rồi đi nấu mì thật.
Chỉ một chốc sau mì đã chín.
Mì vừa bưng lên bàn, Diên Vĩ đã nhào vào ăn như quỷ chết đói đầu thai, cả mặt cũng chui luôn vào bát húp sì sụp, ăn tới đầy miệng toàn dầu mỡ bóng loáng cũng không thèm để ý.
Cô đói thật đó! Đêm hôm qua vận động kịch liệt thế cơ mà. Bao nhiêu thể lực của cô đều cạn hết rồi.
- Em ăn từ từ thôi, coi chừng nóng! Có ai tranh với em đâu, không đủ thì tôi đi nấu thêm là được mà.
Cố Cẩn Ngôn dặn dò cô như dặn đứa trẻ con, vừa nói vừa gắp mì trong bát mình cho cô.
- Chú Cố, mì anh nấu ăn ngon quá đi!
Được Diên Vĩ khen ngợi, Cố Cẩn Ngôn không khỏi hơi hơi đắc ý, ánh mắt nhìn cô lại lấp lánh ý cười.
Cô bé này vẫn còn rất trẻ, còn anh thì sao? Anh đã sớm là đàn ông trưởng thành từ lâu, sao anh lại rơi vào tay cô cơ chứ?
- Chú Cố, sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt mị hoặc thế hả?
Diên Vĩ vừa ăn vừa chớp mắt cười hỏi anh.
Cố Cẩn Ngôn không hề che giấu:
- Muốn ăn em luôn đó1
Ý là... ăn cô?!
Diên Vĩ ngoan ngoãn cúi đầu xuống:
- Thôi chú Cố ơi, anh cứ ăn mì của anh đi!
Cố Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ của cô mà bật cười thành tiếng, sau đó cúi đầu ăn mì cực kì nghiêm túc.
Xem ra anh phải tem tém lại, không thì cô bé này sẽ sợ hãi mất.
Mười lăm phút sau, Diên Vĩ thỏa mãn ngồi trên ghế xoa xoa bụng:
- Chú Cố ơi, em ăn no quá ~
Dáng vẻ hoạt bát của cô làm cho Cố Cẩn Ngôn không nhịn được nhoẻn cười:
- Sao vẫn như đứa trẻ không lớn nổi thế? Đi lại mấy bước đi cho dễ tiêu.
- Em không muốn lớn lên đâu ~
Diên Vĩ chu mỏ lên với anh:
- Em thích cứ thế này mãi cơ, cứ lười biếng để anh nuôi thì tốt biết mấy ~
Ngày nào cũng quấn anh ấy hả? Đúng vậy ha, nếu được vậy thì tốt biết bao.
Cố Cẩn Ngôn cũng hi vọng sau này ngày nào cũng trôi qua như thế, nhưng mà... có thể không? Nếu một ngày nào đó anh đột ngột mất đi, liệu cô gái trẻ trước mặt anh có sụp đổ hay không...
Thấy Cố Cẩn Ngôn không nói lời nào, Diên Vĩ nghiêng đầu hỏi:
- Chú Cố, hôm nay anh không phải đi làm à?
Hình như hôm nay không phải cuối tuần mà.
- Nghỉ đông.
Cố Cẩn Ngôn đáp như thật, liếc cô một cái rồi nói tiếp:
- Mấy ngày tới em đừng đi đâu cả, cứ ngoan ngoãn ở nhà với tôi đi.
- Okay! Tuân mệnh!
Diên Vĩ lập tức ngồi thẳng lên chào kiểu bộ đội với anh.
Ở nhà bên anh? Ở tận mấy ngày? Diên Vĩ ước còn không được nữa là!
Diên Vĩ cười cong cong khóe mắt, ngoan ngoãn nói:
- Chú Cố ~ nhất định em sẽ không đi đâu hết, em sẽ dính lấy anh một tấc không rời, anh có đuổi em cũng không đi.
- Ngoan lắm...
Cố Cẩn Ngôn cười càng tươi hơn.
Hai người ăn cơm xong thì cũng qua mười hai giờ, Cố Cẩn Ngôn ôm điện thoại vào phòng khách làm việc.
Nói là nghỉ đông nhưng thực ra anh còn nhiều việc phải làm lắm, làm sao có thể nghỉ ngơi thật cơ chứ.
Diên Vĩ gối đầu lên đùi Cố Cẩn Ngôn xem phim Tổng tài bá đạo yêu tui đang chiếu trên TV, xem đến là chăm chú, miệng nhai khoai chiên rau ráu, thi thoảng còn ném cho Đuôi Nhỏ dưới sofa mấy miếng.