Diên Vĩ lại trêu cô:
- Con gái e thẹn làm gì? E thẹn có mài ra mà ăn được đâu? Ba mẹ à, con coi như ba mẹ đồng ý rồi nhé!
Nét cười trên mặt cô gái trẻ còn rạng rỡ động lòng người hơn hoa hải đường trong phòng ấm đang bừng nở.
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn nhìn Diên Vĩ cũng đong đầy tình cảm, làm cho người khác không thể nào bỏ qua cho được.
Có kẻ nói nếu muốn biết một người có thích một người khác hay không thì không cần phải nghe anh ta nói, cũng không cần phải xem anh ta làm, bởi vì hết thảy những chuyện đó đều có thể giả tạo được. Thứ duy nhất không làm giả được chỉ có ánh mắt mà thôi!
Chân tình trong ánh mắt không thể nào ngụy trang, cũng chẳng thể nào che giấu được.
Mà lúc này đây, cả Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở đều nhìn thấy dáng vẻ yêu thương và cưng chiều ở người đàn ông kia dành hết cho con gái mình, ấy là tình cảm thương yêu xuất phát từ phế phủ!
Cho nên, người làm cha làm mẹ như họ lấy lý do gì mà phản đối tình yêu chân thành giữa hai người đây?
Dẫu trước mặt họ là kết cục sinh ly tử biệt, dẫu con đường họ đi phủ đầy trắc trở chông gai, thế nhưng ai dám nói đó không phải là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của họ cơ chứ?
Bọn họ làm cha mẹ, cũng là người từng trải, cũng từng dốc hết tất cả mà yêu một người. Lúc ấy có ai nghĩ đến con đường tương lai sẽ đi như thế nào đâu?
Không ai có thể khẳng định chắc chắn con đường mà mình đang đi là đúng, cũng không ai dám khẳng định nó là sai lầm!
Cho nên...
Có lẽ chỉ có thể tùy theo ý của họ thôi!
Con cái lớn rồi, cũng đến lúc dang rộng đôi cánh mà bay đi rồi!
- Nếu hai người đã hòa hảo thật thì mẹ và ba con cũng không làm khó dễ nữa.
Mộ Sở cuối cùng cũng dịu lại. Cô nhìn con gái mình rồi nhìn Cố Cẩn Ngôn, nói:
- Hai người tự chọn ngày đi đăng kí kết hôn trước! Hôn lễ muốn ngày nào thì tự mình quyết định đi.
Tần Mộ Sở đồng ý khiến Cố Cẩn Ngôn và Diên Vĩ đều vô cùng vui vẻ.
Nói thật là hai người đã chuẩn bị để ăn hành một trận, không ngờ lại có thể qua cửa dễ dàng đến thế!
- Cảm ơn! Cảm ơn vì hai người đã yên tâm giao em ấy cho tôi!
Cố Cẩn Ngôn kích động nói cảm ơn với Tần Mộ Sở và tất cả những người đang có mặt lúc này.
Diên Vĩ cũng vô cùng vui vẻ. Cô lập tức nhào vào lòng mẹ:
- Mẹ ơi, con biết là mẹ thương con nhất mà. Còn cả ba nữa...
Nói đoạn lại quay sang dụi đầu vào lòng Lâu Tư Trầm:
- Ba à! Con biết ngay ba là người ba tốt nhất trên đời mà ~
Con gái lao vào lòng làm nũng, Lâu Tư Trầm cảm thấy dù tim mình có cứng rắn đến mấy thì cũng nhũn ra thành nước mất thôi. Bao nhiêu tức giận đều bị tình cảm người cha dịu dàng hòa tan hết cả. Hắn yêu thương xoa mái tóc dài của con gái rồi dặn dò:
Lớn rồi, không được tùy hứng nữa hiểu không? Kết hôn là trưởng thành rồi, không được nghịch ngợm trẻ con như ở nhà nữa. Vâng! Con biết mà ba, ba yên tâm đi! Yên tâm? Trong ba đứa con thì ba không yên tâm nhất chính là con đó! Lâu Tư Trầm hao tâm tổn tứ vì đứa con này quá mà.
- Vâng ba, con xin lỗi vì đã khiến ba bận tâm nhiều như vậy! Con hư quá, đều là lỗi của con cả!
Diên Vĩ nói xong bèn hôn chóc một cái lên má Lâu Tư Trầm rồi cười hỏi:
Thế này ba vừa lòng chưa nè? Được rồi được rồi, đừng có làm nũng với ba, để người ta nhìn thì không tốt đâu. “Người ta” mà hắn nói không biết là Tần Mộ Sở hay là Cố Cẩn Ngôn nữa.
...
Cố Cẩn Ngôn đưa Diên Vĩ đi thăm bà nội Trần, người nhà họ Trần chẳng hòa nhã gì với cô.
- Cô còn tới đây làm gì?
Mẹ Trần đanh mặt nói với Diên Vĩ:
- Đến để xem bà cụ nhà chúng tôi đã chết chưa à?
Diên Vĩ tự biết mình đuối lý trong chuyện này, cho nên khi mẹ Trần hỏi thì cô không biết phải đáp thế nào cho phải. Cố Cẩn Ngôn kéo Diên Vĩ đến bên mình rồi cười lễ phép:
Bà Trần, đúng là chuyện này xử lý chưa thỏa đáng, thế nhưng nó cũng không liên quan đến cô bé này nhà tôi. Con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thấy cụ Trần nằm viện, lại bị con trai bà dây dưa nên mới mềm lòng đồng ý kết hôn giả với cậu ấy để làm cụ bà vui vẻ. Thế nhưng hôn nhân đâu phải là trò đùa đúng không? Cho dù là diễn thì cũng không đùa được, phải chứ? Cho nên chuyện này chỉ trách tôi, trách tôi là bậc cha chú trong nhà mà không giảng giải lợi hại cho con bé biết. May mà con bé quay đầu đúng lúc, nếu để hôn lễ diễn ra mà sau này hai đứa muốn làm sáng tỏ quan hệ thì đâu có dễ dàng gì? Vạn nhất bạn gái của cậu Trần để ý đến chuyện hôn nhân vớ vẩn này thì biết làm sao? Cho nên tôi cảm thấy con bé chạy trốn khỏi hôn lễ cũng không phải là một chuyện xấu. Cậu nói cái gì cơ? Kết hôn giả? Tôi nghe không hiểu gì cả. Quả nhiên mẹ Trần không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Rõ ràng Cố Cẩn Ngôn không đoán sai, Trần Sở Mặc không hề nói sự thật về hôn lễ cho người bên ngoài biết.
Cố Cẩn Ngôn nhìn Diên Vĩ, cổ vũ cô:
Bé con, em là đương sự trong tất cả chuyện này, em nói đi. ... Dạ, vâng! Diên Vĩ gật đầu rồi nói với Diên Vĩ:
Dì ơi, thực ra lễ cưới của con với anh Sở Mặc là... giả ạ. Chúng con giao hẹn là chỉ kết hôn giả thôi, vì anh Sở Mặc bảo sức khỏe của bà không tốt, bà muốn nhìn thấy chúng con thành hôn nên con mới... Chắc lúc đó con bị ấm đầu nên mới đồng ý với anh Sở Mặc, nên là... Hoang đường! Hoang đường! Hai đứa các con coi lễ cưới là chuyện đùa sao mà làm bừa thế?! Mẹ Trần kinh ngạc thốt lên.
- Đúng thật.
Cố Cẩn Ngôn cũng gật đầu tán thành với mẹ Trần, rồi xoa xoa đầu Diên Vĩ:
- May mà họ quay đầu đúng lúc.
Mẹ Trần nhìn hai người thân mật trước mắt thì biết ngay họ yêu thương nhau đến chừng nào, bà lắc đầu, thở dài:
Xem ra thằng nhóc Sở Mặc không còn chút hi vọng nào nữa rồi! Được rồi, tôi biết chuyện gì xảy ra rồi, hai người đi đi... Còn bà nội... Diên Vĩ vẫn không yên tâm về bà nội Trần đang nằm trên giường bệnh.
- Vẫn thế, không khá lên, cũng không xấu đi. Bệnh viện sẽ cố gắng hết sức, con không cần bận tâm nữa.
- ... Vâng.
Diên Vĩ gật đầu:
- Vậy con chào dì, con đi đây ạ.
Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn ra khỏi bệnh viện. Sau khi nói rõ sự tình với người nhà họ Trần, Diên Vĩ cảm thấy như trút được một gánh nặng lớn. Cuối cùng cô cũng được thở phào nhẹ nhõm được rồi.
- Cố Cẩn Ngôn!
Bấy giờ Diên Vĩ mới nghĩ đến một chuyện quan trọng, cô bám lấy cánh tay của Cố Cẩn Ngôn, ngẩng đầu lên mà hỏi anh tha thiết:
Bây giờ coi như mình giải quyết xong chuyện của em rồi, thế bao giờ mới giải quyết chuyện của chúng mình đây? Hả? Cố Cẩn Ngôn cố ý giả ngu.
- Em nói tới việc đăng kí kết hôn đó!
Diên Vĩ nói xong, bèn lôi một cuốn sổ hộ khẩu đỏ tươi ra mở cho Cố Cẩn Ngôn xem rồi nhìn anh với ánh mắt tội nghiệp:
- Anh nhìn này, hôm nào em cũng mang hộ khẩu theo vì sợ anh nổi hứng dẫn em lên phường đấy, thế mà em chờ lâu ơi là lâu cũng không thấy anh đả động gì, rốt cuộc anh có ý gì vậy? Không phải anh tiếc mấy đồng phí đăng kí đó chứ? Cùng lắm thì em chi là được mà?
Suýt nữa Cố Cẩn Ngôn bị cô chọc bật cười. Diên Vĩ nóng vội, thế nhưng anh lại hết sức thong dong:
Mấy ngày nay anh bận quá, mình chờ một thời gian nữa được không? Không được! Diên Vĩ bĩu môi:
Anh bận đến mức không đi làm chuyện nhỏ đó với em được sao? Sao vừa nói đến chuyện kết hôn thì anh lại bận? Bây giờ mình lên phường chỉ mất có tí thời gian thôi mà! Còn chuyện gì quan trọng hơn kết hôn chứ? Sao vội thế em? Ai không biết người ta còn tưởng em sợ ế đấy. Cố Cẩn Ngôn vươn tay xoa đầu Diên Vĩ.
Diên Vĩ đánh nhẹ tay anh một cái, giận dỗi:
Hả? Em mà sợ ế á? Bây giờ em muốn lấy chồng thì có cả đống giai đẹp xếp hàng kia kìa! Anh mới ế ấy chú Cố, anh đừng có hưởng phúc mà không biết sướng nhé, giờ anh không nhân lúc em còn trẻ chưa hiểu chuyện mà hốt em về, chờ em lớn lên rồi, thấy nhiều hotboy đẹp trai sáng láng là em thay lòng cho anh xem! Đến lúc đó anh đừng có mà khóc! Cùng lắm thì anh lại bắt em về thêm lần nữa là được chứ gì? Đám hotboy trẻ người non dạ làm sao thú vị bằng đám lão làng như anh được chứ? Chuyện này chú Cố của em vẫn tự tin lắm! -...
Nói đi nói lại vẫn là không chịu đưa cô lên phường đăng kí chứ gì?
Diên Vĩ không biết rằng lúc này đây, Cố Cẩn Ngôn đang chuẩn bị cho cô một buổi lễ cầu hôn vô cùng long trọng.
...
Chiều hôm ấy, hoàng hôn lộng lẫy phủ xuống chân trời nhuộm cả thành phố thành sắc vàng rực rỡ.
Diên Vĩ nhận được điện thoại của Cố Cẩn Ngôn, bèn chạy tới vườn hoa diên vĩ.
Lúc này diên vĩ đã nở rộ mênh mông, từng đóa từng đóa tím biếc sáng long lanh như đá quý dưới ánh mặt trời vàng ruộm, quyện vào nhau đẹp khôn tả xiết, khiến cho người ta không thể nào dời mắt được.
Diên Vĩ không cần phục vụ viên dẫn đường mà tự mình đi trong vườn hoa mênh mông, theo con đường gạch đỏ hướng về phía trước.
Mỗi bước mỗi chờ mong.
Gió cuối thu nhẹ thổi mang theo hương hoa thơm ngát thấm vào ruột gan, tiếng chuông gió leng keng hòa thành một khúc nhạc tuyệt vời.
Bấy giờ Diên Vĩ mới phát hiện dưới mỗi chiếc chuông gió đều treo một bình thủy tinh nho nhỏ, trong bình thủy tinh đặt một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt gấp thành trái tim.