Bấy giờ Diên Vĩ mới phát hiện dưới mỗi chiếc chuông gió đều treo một bình thủy tinh nho nhỏ, trong bình thủy tinh đặt một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt gấp thành trái tim.
Nhìn kĩ thì thấy mỗi trái tim ấy đều có chữ.
Diên Vĩ vội vàng lấy một bình thủy tinh xuống, đổ trái tim bên trong vào tay mình rồi mở ra, và cô sửng sốt.
Trên đó viết: Thân ái à, em mở trái tim của anh ra đi!
Diên Vĩ không nhịn được phải bật cười thành tiếng.
Anh trở nên ngây thơ như vậy từ bao giờ thế? Quả thực khó tin quá đi mà! “Trái tim” mà anh nói chính là trái tim trong những bình thủy tinh này phải không?
Diên Vĩ cực kì nghe lời Cố Cẩn Ngôn, ngoan ngoãn lấy hết trái tim trong từng bình thủy tinh ra.
Từng câu chữ trên những trái tim ấy lọt vào tầm mắt mà như khắc thẳng vào tận đáy lòng cô.
Bảo bối, lần đầu tiên anh gặp em là khi em vừa mới sinh ra, hai mươi năm đã trôi qua mà anh vẫn còn nhớ như in dáng vẻ em ngày hôm đó. Cảm ơn ông trời đã mang em tốt đẹp như thế đến bên anh! Tuy rằng hơi muộn, nhưng may mà vẫn còn chưa quá trễ. Em lên bốn tuổi bắt đầu đuổi theo anh khắp nơi như một cái đuôi nhỏ, khi đó chắc hẳn chúng ta đều không ngờ rằng khi em lớn lên sẽ như thế này. Năm em mười tám tuổi, anh đã biết rõ lòng mình rằng anh yêu em, thế nhưng ông trời lại cố tình trêu đùa chúng ta như vậy. Cuối cùng thì vào năm em hai mươi mốt tuổi, tình yêu của chúng ta đã vượt qua khảo nghiệm của ông trời. Thân ái, anh yêu em! Từ hôm nay trở đi, cho đến khi sinh mệnh của Cố Cẩn Ngôn chấm dứt, cả thân thể và linh hồn này đều thuộc về chỉ riêng mình em! Tuy rằng anh lớn hơn em rất nhiều, nhưng anh hứa nhất định sẽ cố gắng sống thật lâu thật lâu. Đây chính là trái tim cuối cùng, cũng là một tấm thẻ ước. Em cho anh biết ước nguyện của em nhé? Anh sẽ dùng hết phần đời còn lại, dốc cạn sức mình thực hiện nó cho em. Thân ái, em đồng ý lấy anh nhé? ... Diên Vĩ vừa đi vừa đọc, dường như mỗi bước chân cô đều đang đi qua những hồi ức của hai người trong cả cuộc đời. Theo từng con chữ của anh, quá khứ hiển hiện như một bộ phim trong trí óc. Hai mắt Diên Vĩ đỏ au mà khóe miệng lại nhoẻn lên thành một nụ cười hạnh phúc rạng rỡ.
Kết cục như thế này đẹp quá!
Dường như để có được nó thì mọi gian nan trắc trở đều đáng giá!
Không còn bất cứ ai, không còn bất cứ chuyện gì có thể ngăn cách bai người nữa. Cho dù là sinh tử cũng không!
Diên Vĩ gấp lại hết những trái tim mà Cố Cẩn Ngôn tặng cho cô, cất cẩn thận vào ba lô, rồi vén làn váy đi vào sâu trong vườn hoa tìm anh.
Cuối vườn diên vĩ mênh mông là một ngôi nhà gỗ nhỏ, trên thảm cỏ xanh trải một con đường đỏ thẫm hoa hồng, mà ở cuối đường là nhân vật nam chính của ngày hôm nay, Cố Cẩn Ngôn.
Anh đứng như bóng tùng cao ngất, khóe miệng mỉm cười hệt một quý ông.
Anh đang chờ Diên Vĩ tới.
Hôm nay anh khoác chiếc áo bành tô trắng cắt may khéo léo, thiết kế độc đáo, khiến cho thân hình càng thêm cao lớn hơn.
Khuôn mặt tuấn mỹ được ánh tịch dương nhuộm sắc vàng kim, nét cười nhẹ nhàng lấp lánh trong nắng chiều đẹp đén hư ảo, Diên Vĩ ngắm nhìn ngây ngất, hết thảy tựa như một giấc mơ.
Ánh mặt trời rọi xuống mênh mang, và anh đón ánh sáng, bước trên thảm hoa hồng, tay nắm bông hồng đỏ thắm, từ từ đi về phía cô.
Anh dừng lại trước Diên Vĩ khoảng nửa mét, sau đó quỳ một gối xuống, nâng chiếc nhẫn kết hôn tinh mỹ trong tay phải lên trước mặt cô:
- Đuôi Nhỏ, đeo chiếc nhẫn này vào, từ nay về sau, Cố Cẩn Ngôn sẽ đi cùng em suốt cả cuộc đời.
Cố Cẩn Ngôn không biết một đời của mình còn được bao nhiêu, anh chỉ biết dẫu là dài hay ngắn thì anh cũng sẽ bước đi cùng cô đến điểm kết của sinh mệnh mình.
Diên Vĩ nhìn chiếc nhẫn cưới, hốc mắt đỏ au.
Cô không biết mình đã chờ cảnh tượng này bao nhiêu lâu, cũng không biết mình đã ảo tưởng biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng cô cũng đợi được rồi!
Diên Vĩ vươn đôi tay nhỏ bé đến trước mặt anh:
Anh đeo cho em được không? Được chứ. Cố Cẩn Ngôn thở phào.
Vậy là em đồng ý rồi đúng không?
Ráng chiều vàng ươm nhuộm hoàng kim lên đôi người hạnh phúc, nụ cười trên môi họ còn rạng rỡ hơn cả hoàng hôn.
Đêm ấy, Diên Vĩ uống say.
Say bởi vang đỏ, say bởi ban đêm cuồng mê, say trong lòng Cố Cẩn Ngôn rất đỗi dịu dàng...
Cô chưa bao giờ được uống sảng khoái đến như thế.
Cô cầm ly rượu ngả mình trong lòng Cố Cẩn Ngôn, ngẩng đầu nhìn trời sao lấp lánh, miệng lẩm bẩm không ngừng:
Cố Cẩn Ngôn, nhất định là anh không biết em yêu anh biết bao nhiêu... Em yêu anh, rất yêu anh, rất rất yêu anh, anh có biết không? Tình yêu của em còn nhiều hơn sao như rải trấu trên bầu trời kia, nhiều hơn nhiều! Diên Vĩ say thật rồi.
Nếu sớm biết khi say cô thích nói thật lòng thế này thì anh đã chuốc say cô từ lâu rồi.
- Bảo bối à, anh cũng yêu em...
Cố Cẩn Ngôn nói khẽ bên tai cô, sau đó hỏi:
- Bây giờ mình đến cục dân chính đăng kí kết hôn được không?
Diên Vĩ say ngã trong lòng anh sửng sốt, rồi ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn anh, một lúc lâu sau mới than thở:
Anh gạt em... Anh gạt gì em nào? Đêm đến nơi rồi, cục dân chính đóng cửa từ lâu rồi. Tuy cô say nhưng ý thức vẫn tỉnh táo lắm.
Cố Cẩn Ngôn bật cười:
Không sao, mẹ anh là dì Lý làm ở cục dân chính, anh nhờ dì ấy tăng ca cho chúng ta đăng kí là được. Thật không? Diên Vĩ tỉnh táo ngay, bật dậy trong lòng anh:
- Bây giờ đi luôn đi! Em không đợi kịp nữa rồi!
Dáng vẻ vừa đơn thuần vừa ngây thơ khiến anh phải bật cười.
Nhìn ánh mắt mong chờ của cô, ánh mắt Cố Cẩn Ngôn tối đi.
Nỗi áy náy trào lên trong lòng người đàn ông ấy.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô:
Ở đây chờ một tí, anh đi lấy hộ khẩu nhé. Anh mang cả hộ khẩu tới đây à? Ừ, mang cả của em nữa. Ha ha, hay quá! Diên Vĩ ngồi một mình trên bãi cỏ, thưởng thức vang đỏ ngon lành, ngắm nhìn trời sao mênh mang, thả mình trong hương hoa thơm ngát...
Ngày hôm nay mới tuyệt làm sao.
Trong nhà gỗ, Cố Cẩn Ngôn mở tủ đầu giường, lấy ra hai bản đăng kí kết hôn đỏ chói.
Mở giấy đăng kí ra, trong đó không có ảnh mà chỉ có tên.
Chồng là Cố Cẩn Ngôn, vợ là Tần Diên Vĩ, trên giấy còn đóng dấu của cục dân chính.
Thế nhưng đều là giả!
Đây là giấy đăng kí mà anh nhờ người làm giả mấy ngày trước.
Chỉ cần dán ảnh đăng kí của hai người lên thì không ai phân biệt được.
Cố Cẩn Ngôn dựa vào giường, hút một điếu thuốc để làm giảm áp lực trong lòng.
Vì sao anh lại phải làm giả đăng kí kết hôn?
Dĩ nhiên là bởi anh có suy tính của mình.
Anh mắc bệnh nặng, dù có lạc quan đến mấy thì cũng chẳng thể chống lại số trời.
Nếu thực sự kết hôn với Diên Vĩ mà có bất trắc gì, thì anh nhắm mắt xuôi tay, để lại mình cô trên đời, một cô gái trẻ trung xinh đẹp là thế bỗng thành gái đã có chồng, làm sao có thể tìm được một người đàn ông tốt?
Cho dù chồng cô về sau không ngại cô có hai đời chồng, nhưng ba mẹ chồng thì sao?
Anh không thể không suy tính cho cô trọn vẹn mọi đường.
Nhưng nếu đã không thể kết hôn thì làm giả hôn thú làm gì?
Là vì cầu một nụ cười mĩ nhân, là để cho cô an tâm, là để chứng minh cả đời này của Cố Cẩn Ngôn đã thuộc về Tần Diên Vĩ!
Giấy hôn thú là giả, nhưng tình cảm mà anh dành cho cô thì trăm phần là thật!
Thật đến mức không cần bất cứ giấy tờ gì để chứng minh.
- Chú Cố?
Tiếng gọi của Tần Diên Vĩ vang lên bên ngoài, và rồi cô thò đầu nhìn qua cửa sổ:
Sao anh vẫn chưa xong? Anh xong rồi, ra ngay đây! Cố Cẩn Ngôn vội vàng dụi tắt tàn thuốc rồi ra khỏi phòng.
Vừa ra đến nơi, Diên Vĩ đã nắm tay anh:
- Chú Cố, bây giờ ở cục dân chính còn người thật sao?
Tuy Diên Vĩ say rượu nhưng vẫn thông minh lắm.
- Có chứ! Anh vừa gọi cho người ta chuẩn bị rồi.
Cố Cẩn Ngôn ôm eo Diên Vĩ đi về phía bãi đỗ xe.
Anh cúi đầu nhẹ giọng hỏi:
- Say à?
Giọng nói êm tai quá!
Diên Vĩ ngẩng đầu cười hì hì:
- Em không say rượu, mà say trong giọng nói của anh mất rồi...
Cố Cẩn Ngôn nghe câu mê muội của cô nàng mà buồn cười. Anh nhéo nhẹ mũi cô một cái:
Đừng say nhé, say là tí nữa không kí được tên, không kết hôn được thì đừng trách anh. Em kí được! Em không say! Em chưa say mà... Diên Vĩ đã hơi hơi líu lưỡi rồi.
Thực ra tối nay Cố Cẩn Ngôn cố ý muốn chuốc cho Diên Vĩ say.
Một số quy trình chỉ làm cho có mà thôi, nếu cô tỉnh táo thì dễ lộ quá.
Hai người đến cục dân chính rất nhanh.
Có lẽ vì rượu vang mạnh nên Diên Vĩ ngồi trên xe đã mơ mơ màng màng. Cuối cùng là Cố Cẩn Ngôn bế cô xuống xe.
Vào đến nơi, quả nhiên dì Lý còn ở đó.
Nhân lúc Diên Vĩ không để ý, Cố Cẩn Ngôn đưa hai tờ hôn thú cho bà:
- Dì Lý, làm phiền dì ạ.