Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 52: Chương 52




Thân thể xinh đẹp vừa nhích ra được một chút đã bị hắn kéo về bằng động tác cực kì bá đạo.

Ngồi trên thân thể cường tráng của người đàn ông kia, khiến cho cô bị bao phủ hoàn toàn trong hơi thở mạnh mẽ của hắn.

Cơ thể hắn như ngọn lửa ngùn ngụt thiêu đốt cuồng điên, có thể nuốt chửng cô bất cứ khi nào!

Tần Mộ Sở cuống lên, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống như mưa.

Hơi thở dồn dập loạn nhịp:

- Lâu... Lâu Tư Trầm...

Cô nức nở gọi tên hắn đầy bất lực, như thể đang kháng nghị lại sự xâm nhập từ hắn.

Hai bàn tay luống cuống chống lên lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của hắn, vội vàng muốn kéo một khoảng cách an toàn và mở rộng không gian để tranh thủ từng hơi thở.

Nếu không làm vậy, nếu cứ thế này, cô sợ rằng mình sẽ ngạt thở mà chết mất thôi.

- Đừng quậy...

Lâu Tư Trầm sẵng giọng cảnh cáo cô.

Tiếng nói khàn khàn như bị cát đá mài qua, vừa thuần hậu êm tai, vừa thấm đượm mị lực đặc biệt mê đắm lòng người.

Trái tim nhạy cảm của Tần Mộ Sở run lên theo từng âm thanh của người đàn ông ấy.

Cánh tay mạnh mẽ và ẩm ướt phủ lên eo thon rồi siết lại càng ngày càng chặt, tấm thân óng ả của cô áp sát trên người hắn, chẳng chừa lại khe hở một chút mảy may.

Hắn hơi hạ cằm, khuôn mặt anh tuấn hoàn hảo chôn trong mái tóc dài ẩm ướt mồ hôi của người phụ nữ trong lòng, tham lam hít lấy hương thơm mê hoặc tỏa ra từ người cô...

Dù là sáu năm trước hay sáu năm sau, người phụ nữ này vẫn kéo đứt sợi dây lí trí của hắn dễ dàng như thế.

- Yêu tinh...

Lâu Tư Trầm hạ giọng như nỉ non rồi cắn nhẹ lên phần cổ trắng ngần của cô, mang lại cảm giác say sưa tê dại. Môi lưỡi không ngừng không nghỉ trêu chọc dục vọng sâu trong cơ thể mà cô vẫn luôn kìm nén.

- Lâu... Lâu Tư Trầm...

Tần Mộ Sở bị trêu chọc mà cả người run lên.

Cô muốn kháng cự, thế nhưng thân thể mềm nhũn như thể bị hắn rút cạn sức lực, chẳng còn chút hơi sức nào nữa.

Cánh tay nõn nà ôm chặt lấy cổ hắn, ngón tay xuyên vào mái tóc ngắn âm ẩm mồ hôi, trái tim đập rộn ràng như trống đánh, và hơi thở hỗn loạn dồn dập, và đôi mắt mê say thất thần...

- Lâu...

Cô đã chẳng còn thốt được ra hai chữ “Tư Trầm” nữa.

- Ừ, tôi nghe.

Lâu Tư Trầm úp mặt trong mái tóc mềm mượt rồi hạ giọng đáp lại.

Môi răng vẫn đang chọc ghẹo cái cổ trắng ngần. Hắn vừa lòng ngắm nhìn phần da nơi ấy dần dần vì hắn mà biến thành màu hồng ửng đầy mê hoặc.

Cổ họng hắn nghẹn ắng, tiếng nói lại khàn hơn:

- Muốn nói gì với tôi nào?

Tần Mộ Sở hít một hơi, rụt đầu về, muốn tránh né sự chòng ghẹo từ nơi hắn:

... Chúng ta không nên như vậy. Không thích à? Lâu Tư Trầm nâng mắt, nhìn vào đôi mắt mờ sương của cô:

- .... Không thích.

Tần Mộ Sở lắc đầu yếu ớt, ánh nước trong đôi mắt long la long lanh.

- Thật không?

Lâu Tư Trầm cười gian một tiếng rồi tiếp tục trêu đùa cô không nghỉ.

- Aaa...

Tần Mộ Sở hoảng sợ.

Cô hét lên, rồi bắt lấy tay hắn trong cơn hốt hoảng:

Đừng như thế! Cô nói dối... Lâu Tư Trầm nhìn người phụ nữ trong lòng, nhìn hai má cô đỏ lựng và thần sắc cô mê li... Thế rồi, hắn há miệng ra ngậm lấy vành tai trắng đến trong suốt, đầu lưỡi nóng bỏng ướt át tùy ý liếm hôn. Đoạn, hắn cười thầm, nói khẽ:

- Rõ ràng là cô thích lắm mà!

Tần Mộ Sở không kìm được tiếng hét nhỏ.

- Đừng, đừng làm thế...

Cô vừa ngượng ngập vừa bối rối, vội vàng muốn tránh đi, thân mình hơi né ra... Nhưng Lâu Tư Trầm đâu có cho cô cơ hội.

Cô mà động đậy thì tôi sẽ xách súng ra trận ngay đấy. ... Tần Mộ Sở xấu hổ muốn khóc.

Tình cảnh bây giờ có khác gì xách súng ra trận đâu? Hắn làm thế này là đủ để cô xấu hổ đến mức muốn chui lỗ nẻ rồi, hiểu không?!

Không biết Tần Mộ Sở bị hắn dọa sợ hay là vì sao, nhưng đúng là không dám nhúc nhích nữa.

Cảm giác hổ thẹn và cuồng điên đã phá tan bờ đê lý trí của cô rồi.

Thực ra tình trạng của Lâu Tư Trầm trước mặt Tần Mộ Sở cũng chẳng khá hơn cô là bao.

Hơi thở của hắn phả lên gáy cô nặng nhọc và nóng bỏng như thắp lửa, thân thể cao lớn khóa chặt lấy cô cũng nóng bừng lên, đôi môi hắn chẳng ngăn được tiếng rên khẽ.

Hắn lên án:

- Tần Mộ Sở, cô đúng là một ả yêu tinh không hơn không kém!

Đúng vào lúc này, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Là phục vụ đến đưa bữa sáng.

Tần Mộ Sở hốt hoảng, vội vàng đẩy hắn một cái:

- Có người đến...

Thế nhưng Lâu Tư Trầm không thèm đếm xỉa.

Nhìn khuôn mặt thảng thốt lo âu của cô, nét cười trên môi hắn mỗi lúc một sâu.

- A...

Tần Mộ Sở không nén nổi, bật thốt lên.

Tựa như đau đớn, lại tựa như sung sướng.

Lâu Tư Trầm thở hổn hển, và ôm siết cô gái không ngừng run rẩy trong lòng chặt thêm.

Trong khoảnh khắc ấy, Tần Mộ Sở có thể cảm nhận được hắn cũng đang run lên.

Thân thể chẳng ngăn được run lên từng cơn, khiến cho Tần Mộ Sở quẫn bách đến mức muốn đào cái lỗ rồi chui xuống cho xong.

Phản ứng của cô lại làm Lâu Tư Trầm càng thêm phấn khích, hài lòng.

Ngón tay nóng ướt bắt lấy cằm cô, đôi mắt khêu gợi nheo nheo nhìn đăm đắm đôi môi cô mê người. Hắn hỏi:

Bao giờ thì cái miệng của cô mới thành thật hơn? ... Miệng tôi... vẫn luôn... ưm.... Tần Mộ Sở vẫn còn muốn nói xạo, thế nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị người đàn ông trước mặt chặn lại bằng động tác vô cùng mạnh mẽ.

Hắn, hôn cô!

Mạnh bạo, và không cho phép cô phản kháng!

Chẳng màng nhân viên phục vụ ở bên ngoài ấn chuông cửa bao lâu, bao nóng ruột...

Môi nóng rực, lưỡi nóng rực, xộc vào khoang miệng ngọt thơm, xông xáo tùy ý dây dưa, chiếm đoạt từng phân lãnh địa, hấp thu hết thảy hương vị của cô, và đưa hương vị của chính mình choán đầy trong hơi thở cô.

Chiếm lĩnh toàn bộ hơi thở.

- Ưm... ưm...

Nụ hôn mạnh mẽ và ấm nóng kéo dài triền miên không biết bao lâu...

Mãi cho đến khi tiếng chuông cửa ngưng bặt, mãi cho đến khi Tần Mộ Sở cảm thấy mình sắp không thở nổi, Lâu Tư Trầm mới lưu luyến buông cô ra.

Hai người thở dốc dồn dập.

Mắt đối mắt nhìn nhau, Tần Mộ Sở hốt hoảng trượt xuống khỏi người hắn, dáng vẻ khốn đốn và quẫn bách đến tột cùng.

Cô không dám nhìn hắn, bởi vì chỉ nhìn liếc một cái thôi thì cảm giác xấu hổ đã dâng đầy tâm tưởng.

Cô luốn cuống kéo quần lên, lại lơ đãng liếc thấy đũng quần Lâu Tư Trầm ẩm ướt một mảng, bèn xấu hổ đến mức chỉ hận không thể chôn luôn mình đi!

Còn gì mất mặt hơn thế nữa!

So với vẻ chật vật của cô, Lâu Tư Trầm có vẻ thong dong hơn nhiều.

Hắn đứng dậy, nhã nhặn, ưu tú... và bắt đầu thay quần trước mặt cô.

Tần Mộ Sở làm sao có thể mặt dày mà nhìn cảnh ấy? Cô đỏ mặt quay đi, định len lén rời khỏi phòng hắn. Ai ngờ tự nhiên tầm mắt tối sầm lại.

Cái quần của hắn quăng thẳng vào mặt cô.

Giọng nói của Lâu Tư Trầm vang lên sau lưng cô như trêu tức:

Cô làm, cô tự giặt! ... Mặt của Tần Mộ Sở nóng ran lên như bị lửa hun. Cô vội vàng gỡ cái quần xuống khỏi đầu mình, thần sắc vừa quẫn bách lại vừa ngơ ngác. Cuối cùng, cô cất tiếng biện giải yếu ớt:

- Sao có thể trách tôi được? Rõ ràng là anh sai! Nếu không phải là anh, thì làm sao tôi có thể...

Cô không thể nói ra câu kế tiếp.

Cả khuôn mặt đỏ như nhỏ máu đến nơi.

- Làm sao tôi có thể thế nào?

Lâu Tư Trầm biết rõ còn cố hỏi, ý cười giễu cợt bên khóe môi càng thêm gian manh.

- ...

Tần Mộ Sở không ngờ tên này lại có thể ác tới vô độ như thế!

Không biết xấu hổ! Đúng là không biết xấu hổ mà!

Thế nhưng tại sao hắn chơi ác với cô như thế mà cô lại chỉ xấu hổ chứ không hề căm ghét?

- Chẳng... chẳng thế nào cả!

Cô liếm môi ngượng nghịu, rồi cầm quần của hắn chạy ra khỏi phòng như chạy trốn.

Trời ạ!

Cô nghĩ nhất định là cô điên rồi!

Suýt nữa thì cô lại dâng thân cho hắn nữa rồi!

Tần Mộ Sở ngã người lên giường rồi vùi đầu vào chăn, rên lên hừ hừ. Mặt cô vẫn nóng bừng như phát sốt, mà trong đầu óc hỗn loạn vẫn không ngừng nhớ đến cảnh tượng xấu hổ vừa mới xảy ra...

Thân thể mềm mại vẫn hồng ửng như tôm luộc.

Bụng dưới ướt nhễ nhại...

Cô biết mình không nên nghĩ tiếp, thế nhưng cô không thể khống chế được đầu óc của mình.

Cô lật người trở dậy, nhìn đăm đăm lên trần nhà mà thở hồng hộc, hai má vẫn cứ đỏ au như quết sơn.

Lâu Tư Trầm! Anh là đồ khốn kiếp! Ba lăm! Đồ chết tiệt không biết xấu hổ! Dám nói cô là yêu tinh, rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng!

Cô là yêu tinh, thế thì hắn cũng là yêu nghiệt!

Thậm chí còn là thứ yêu nghiệt có thể làm cho lòng cô bối rối xuyến xao!

Sao hắn lại có thể vô sỉ như thế? Sao hắn lại có thể thản nhiên đến vậy?

Tần Mộ Sở cảm thấy chắc chỉ có tên mặt dày như hắn mới làm được chuyện ấy thôi.

Chứ cô thì chịu chết!

Bây giờ cô chỉ hận không thể đào cái hố mà chui xuống luôn cho rồi!

Không còn mặt mũi nào mà gặp phụ lão Giang Đông nữa!

Chỉ tại tên ba lăm Lâu Tư Trầm!

Bây giờ cô phải đối mặt với hắn thế nào đây?

Nghĩ thôi cũng đã thấy xấu hổ muốn chết rồi, biết không hả!

Tần Mộ Sở vừa nghĩ tới khuôn mặt đẹp như tượng tạc, trầm tĩnh, thản nhiên của Lâu Tư Trầm, vừa mắng hắn không ngớt miệng. Thế nhưng cô chỉ cần nghĩ đến hắn thì trái tim lại nhảy nhót không ngừng, như thể sắp phá tung cả lồng ngực ra vậy.

Hai má lại càng nóng bỏng như bị lửa nung, nóng ơi là nóng. Cảm giác nóng rực ấy lan tràn trên từng tấc da, xâm nhập cả vào hơi thở...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.