Mười lăm phút trước khi cuộc họp nghiên cứu thảo luận bắt đầu.
Tần Mộ Sở cầm tài liệu, hớt hải chạy tới cửa hội trường.
Lâu Tư Trầm còn ở đó chờ cô.
- Xin lỗi, xin lỗi!
Tần Mộ Sở cúi đầu xin lỗi với vẻ hơi áy náy:
- Vài phút trước tôi mới chỉnh sửa xong tài liệu, xin lỗi anh.
May mà vẫn kịp! Không làm lỡ buổi nghiên cứu thảo luận của hắn!
Tần Mộ Sở giao tài liệu trong tay cho Lâu Tư Trầm, nghĩ đến chuyện xấu hổ sáng nay, cô chẳng còn mặt mũi nào mà ngước mắt lên nhìn hắn.
Hai gò má vẫn còn đỏ bừng.
Lâu Tư Trầm đút một tay trong túi quần Âu, nhìn cô từ trên cao xuống, không nhận lấy tài liệu mà chỉ nói một cách hờ hững:
Cô tự cầm đi. Hả? Tần Mộ Sở ngẩng đầu lên nhìn, nghi hoặc:
- Thế còn anh?
Lâu Tư Trầm nhướng mày, liếc cô một cái, rồi rút một điếu thuốc ra nhưng không châm mà cầm trên tay:
Buổi nghiên cứu thảo luận này quan trọng như thế, cô nghĩ là tôi sẽ yên tâm giao hết công tác chuẩn bị cho một thực tập sinh gà mờ như cô à? ... Về lý thuyết thì không nên, nhưng mà...
Tần Mộ Sở bĩu môi, nói với vẻ bất mãn:
Nếu anh đã chuẩn bị xong rồi, sao không nói cho tôi một tiếng? Để tôi làm hộc tốc như con ngu chỉ vì sợ trễ việc của anh. Tôi cho cô cơ hội học tập, đừng có không biết điều thế. Nói xong, Lâu Tư Trầm quay người đi vào hội trường.
Tuy hắn nói không sai, đây đúng là một cơ hội tốt cho cô học tập, thế nhưng cô vẫn có cảm giác bị hắn xoay như dế.
Nếu không cần cô thì còn đưa cô đến hội trường ngàn dặm xa xôi này làm gì? Chẳng lẽ là đưa cô đến học tập thật à?
- Đứng đần ra đó làm gì? Vào đây!
Lâu Tư Trầm dừng bước, xoay người, thúc giục.
Tần Mộ Sở đành phải chạy bước nhỏ đuổi theo.
Tuy bị hắn trêu cợt, thế nhưng có thể ngồi nghe một buổi nghiên cứu thảo luận y học quan trọng thì cũng lãi rồi!
Hội nghị nhanh chóng được bắt đầu.
Trên đài chủ tịch, Lâu Tư Trầm là người phát ngôn chính.
Hắn mặc Tây Trang xanh thẫm phẳng phiu, đứng đó mà dáng người cao ngất như tùng bách, ưu nhã thong dong trình bày quan điểm y học của mình với tất cả các vị khách mời.
Hắn nói không nhanh không chậm, trầm tĩnh ung dung vẫn toát lên khí phách vương giả, giọng nói dễ nghe lại thấm vào lòng người.
Tần Mộ Sở kinh ngạc nhìn người đàn ông đang diễn thuyết trên đài, suy nghĩ lại thả trôi về nhiều năm trước.
Cô nhớ lần đầu gặp người đàn ông này là vào ngày đầu tiên nhập học đại học. Hắn là đàn anh trên cô hai khóa, đọc diễn văn hoan nghênh tân sinh viên trong buổi lễ khai trường. Đúng vào ngày hôm đó, thanh niên ưu tú hoàn mỹ mà trầm tĩnh lạnh lùng kia đã phá tan phòng tuyến trong trái tim cô, từ đó về sau chẳng vãn hồi được nữa...
Người đàn ông trưởng thành chín chắn trước mặt cô chồng lên bóng dáng thanh niên ngây ngô mà bình thản năm nào.
Dáng hình xưa dội về theo dòng sông kí ức, giọng nói khí phách vang vọng bên tai, Tần Mộ Sở thấy mũi mình cay sè, suýt nữa lệ nóng đã tràn lên hốc mắt, may mà cô nén lại.
Cô không biết mình đã trở nên đa sầu đa cảm như thế từ khi nào, đây có phải là phong cách của cô đâu.
Mãi đến lúc này, cô mới hồi thần lại. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, điều chỉnh tâm trạng của mình và chuyên tâm vào hội nghị.
...
Ba ngày công tác trôi qua trong chớp mắt.
Sau đó họ lại về bệnh viện, trải qua những tháng ngày đi sớm về khuya.
Mối quan hệ giữa cô và Lâu Tư Trầm lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hắn vẫn là cấp trên của cô, là thầy giáo của cô, mà cô vẫn là cấp dưới và là học sinh của hắn.
Mọi điều trao đổi giữa họ chỉ xoay quanh vấn đề công việc mà thôi.
Tần Mộ Sở lo rằng mình sẽ xấu hổ khi ở bên cạnh hắn, thế nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Người đàn ông này hiểu cách xử lý quan hệ hơn cô nhiều lắm.
Cũng phải. Đối với hắn mà nói, chắc chuyện xảy ra trong khách sạn hôm đó chỉ là... tai nạn thôi nhỉ!
Thực ra thì như thế cũng tốt mà.
Tần Mộ Sở không suy nghĩ linh tinh nữa, cô đứng dậy, vào bếp, chuẩn bị nấu cơm tối cho Đuôi Nhỏ.
Cô bé ngồi xổm trước vali hành lý của cô trong phòng khách rồi hỏi vọng vào bếp với giọng trong veo:
Mẹ ơi, mẹ đi vắng ba ngày liền, có nhớ Đuôi Nhỏ không? Nhớ chứ! Nhớ con điên lên được đây này! Thế còn tạm được... Bé con hí hửng uống sữa trong tay rồi đặt bình xuống đất:
Con sắp xếp lại hành lý cho mẹ nhé! ... Con biết làm à? Tần Mộ Sở buồn cười thò đầu ra nhìn nó, trong tay còn bưng bát trứng gà quấy dở.
- Đương nhiên là con biết rồi!
Bé con khoe khoang như khoe vật báu:
- Hôm qua cô giáo mầm non của con dạy con cách xếp hành lý đấy, cô Lưu còn khen con là bạn làm giỏi nhất đó nha!
Nghe bé con vui vẻ nói chuyện trường lớp với mình, Tần Mộ Sở chỉ cảm thấy đáy lòng ấm sực.
Có con gái làm bạn, cuộc sống lúc nào cũng ấm áp.
Hay quá, thế thì con sắp xếp lại cho mẹ nhé! Tí nữa mẹ ra kiểm tra nha! Vâng ạ. Đuôi Nhỏ vui sướng cực kì.
Sau đó nó ngồi khoanh chân trước vali rồi bắt đầu sắp xếp lại một cách cực kì bài bản.
Đầu tiên là lấy hết quần áo trong vali ra, ôm một lần không xong thì chạy hai lần, để hết lên sofa, sau đó lại ngồi lên sofa gấp cho gọn gàng.
Cô nhóc vừa mới học cách gấp quần áo nên còn vụng về lắm, thế nhưng nhìn nó chạy tới chạy lui ngoài phòng khách vì mình, Tần Mộ Sở vẫn rất vui mừng.
Quả nhiên con gái chính là áo bông nhỏ tri kỉ của mẹ mà!
- Sở Sở!
Bỗng nhiên, cô nhóc gọi một tiếng đầy nghi hoặc:
- Ơi?
Tần Mộ Sở đang bận chiên trứng gà, không nhìn nó mà chỉ đáp lời.
- Đây cũng là quần của Sở Sở hả?
Cô nhóc cầm theo chiếc quần Tây màu đen dài gấp đôi người nó, chạy huỳnh huỵch vào cửa bếp rồi mở to đôi mắt khó hiểu nhìn Tần Mộ Sở ở bên trong:
- Sở Sở, cái quần này của ba Cẩn Ngôn hay sao ấy?
Trong nhận thức của bé con, cứ đồ của đàn ông thì đều là của Cố Cẩn Ngôn cả.
Bấy giờ Tần Mộ Sở mới rảnh rang để nhìn thứ đồ trong tay con gái mình.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã quẫn!
Cô vội vàng tắt bếp, chạy nhanh ra trước mặt con rồi lấy cái quần Tây kia về, hai má đỏ bừng lên trông đến là ngượng nghịu:
Cái này không phải của ba Cẩn Ngôn đâu. Thế thì là của ai ạ? Cô nhóc chẳng hề để ý thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt mẹ mình.
Tần Mộ Sở ho khan một tiếng rồi vội vàng gấp gọn chiếc quần lại:
- Đây là của một đồng nghiệp của mẹ, mẹ quên trả cho chú ấy đấy.
Vốn dĩ hôm qua giặt xong phải trả lại hắn ngay, thế nhưng cô vội vàng đi cho kịp máy bay nên quên béng đi mất.
Nhìn chiếc quần Tây màu đen quen thuộc này, Tần Mộ Sở lại bất giác nghĩ về chuyện trong khách sạn ngày hôm đó...
Trời đất ơi!
Cô đang nghĩ cái gì thế này?!
Tần Mộ Sở vỗ vỗ lên mặt, muốn giúp mình tỉnh táo lại một chút, lại thấy Đuôi Nhỏ bên chân ngẩng đầu lên nhìn mình rồi cười tủm tỉm mà hỏi:
- Mẹ ơi, đồng nghiệp của mẹ là trai đúng không? Mẹ thích chú ấy à? Người ta có thích mẹ không?
- ...
Cái con bé này!
Tần Mộ Sở vươn tay, giả vờ giận dỗi, véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó:
- Ai dạy con nói cái chuyện thích hay không thích này hả?
Nhóc con hút sữa, vẻ mặt vô tội:
- Bạn bè trong trường mầm non của con đều nói thế mà.
Đau đầu quá!
- Sở Sở, chú ấy có đẹp trai như chú bác sĩ của con không?
Cô nhóc lại hào hứng hóng chuyện.
- Chú bác sĩ?
Tần Mộ Sở khựng lại một chút mới nhớ ra “chú bác sĩ” mà bé con nói là Lâu Tư Trầm.
- Đồng nghiệp của mẹ đúng là nam. Nhưng mẹ không thích chú ấy, chú ấy cũng không thích mẹ, hiểu không?
Tần Mộ Sở khom người, véo nhẹ cái mũi của con gái rồi xua nó:
- Đi đi đi, con còn chưa gấp xong quần áo kia kìa.
Nhóc con bĩu môi:
Thế thì chắc chắn là chú ấy không đẹp bằng chú bác sĩ của con rồi! ... Thực ra Tần Mộ Sở rất muốn nói với nó, người đó chính là chú đẹp trai mà con ngày nhớ đêm mong đấy.
Thế nhưng, cuối cùng cô lại không nói gì cả.
Bé con ngồi lại sofa, còn Tần Mộ Sở cũng vè phòng bếp nấu cơm cho con gái cưng của mình.
Đuôi Nhỏ làm ổ trên sofa rồi suy nghĩ mông lung. Cứ nghĩ đến việc mẹ bảo bối của mình có thể bị một người đàn ông khác cướp mất là nó lại chẳng còn tâm trí đâu mà gấp quần áo nữa.
Nó sắp gả mẹ nó cho chú bác sĩ rồi đó nhé! Sao có thể để kế hoạch bị phá hủy được!
Chú bác sĩ cao ơi là cao, đẹp ơi là đẹp, giàu ơi là giàu nha! Quan trọng là chú bác sĩ còn đối xử với nó tốt vô cùng nữa chứ!
Không hiểu sao, bé Diên Vĩ thích Lâu Tư Trầm lắm, thích không sao tả xiết luôn.
Cô bé nhìn chiếc điện thoại của Tần Mộ Sở trên bàn trà, đột nhiên nảy ra một ý cực kì to gan.
Từ sau hôm đó, cô bé không còn gặp được chú bác sĩ đẹp trai của mình nữa. Nó nhớ ngày nhớ đêm, nghĩ đi nghĩ lại, không biết bao giờ chú đẹp trai mới đến cưới Sở Sở xinh gái của nó đây?
Thế mà bên kia chẳng có động tĩnh gì, có khi còn quên béng nó luôn rồi ấy chứ!
Cô nhóc lặng lẽ lấy chiếc di động của mẹ rồi mở tin nhắn ra.
Nó có kinh nghiệm gửi tin nhắn rồi đó nha. Nhưng trước kia là nó nói còn mẹ đánh chữ giùm, người nhận lúc nào cũng là Cố Cẩn Ngôn cả.
Đương nhiên cô nhóc muốn gọi điện thoại hơn là nhắn tin, nhưng lại sợ Tần Mộ Sở trong bếp phát hiện ra.
May mà nó còn nhớ được số điện thoại của chú đẹp trai. Lần đó, trước khi đi, nó đã lẳng lặng học thuộc lòng rồi.
Cô nhóc nhập số điện thoại của Lâu Tư Trầm vào mục tin nhắn, tuy động tác ấn phím còn vụng về nhưng lại không sai.
Còn tin nhắn thì...
Nhắn cái gì bây giờ ta?
Thực ra nó muốn nói với chú đẹp trai nhiều lắm nhiều lắm, nhưng mà... nó không biết viết!
Cô bé chỉ biết viết mỗi một câu đã từng nhắn cho ba Cẩn Ngôn thôi.
Đó là: Con nhớ ba!
Thôi, cứ nhắn “Con nhớ ba” vậy.