Cô bé chỉ biết viết mỗi một câu đã từng nhắn cho ba Cẩn Ngôn thôi.
Đó là: Con nhớ ba!
Thôi, cứ nhắn “Con nhớ ba” vậy.
Cô nhóc bắt đầu chăm chú gõ ba chữ “Con nhớ ba” một cách khó khăn trong khung tin nhắn.
Chắc là không sai đâu nhỉ?
Bé kiểm tra cẩn thận lại một lần, xác nhận cả người nhận và tin nhắn đều không sai rồi ấn nút gửi.
Gửi tin thành công!
Bé đã gấp quần áo cho Tần Mộ Sở xong từ lâu, bèn ngồi trên sofa hút sữa, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào chiếc di động để trên bàn trà không chớp.
Sao còn chưa reo nhỉ?
Chẳng lẽ chú đẹp trai không nhìn thấy tin nhắn của bé à? Hay là chú ấy đang chữa bệnh cho bệnh nhân nên mới không xem được tin nhắn? Có thể lắm! Cho nên nó phải kiên nhẫn chờ một tí mới được.
Thế nhưng cô bé chờ suốt nửa tiếng, Tần Mộ Sở đã nấu xong cơm tối rồi, mà chiếc điện thoại trên bàn trà vẫn chẳng vang lên chút âm thanh nào.
- Ăn cơm thôi! Rửa tay đi con!
Tần Mộ Sở bưng cơm lên bàn rồi nhắc nhở con gái đang ngồi trên sofa.
Thấy Đuôi Nhỏ không động đậy mà cứ nhìn chằm chằm vào di động của mình trên bàn trà, Tần Mộ Sở thấy là lạ:
Đuôi Nhỏ, con đang nhìn gì thế? Ăn cơm thôi! Dạ? Bấy giờ Đuôi Nhỏ mới hồi thần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ chột dạ. Nó vội vàng xuống khỏi sofa:
- Không ạ, con có nhìn gì đâu...
Rồi nó chạy lon ton đi rửa tay.
Không nhìn gì á? Còn lâu Tần Mộ Sở mới tin.
Cô lấy chiếc di động trên bàn trà, mở ra nhìn, không thấy có gì kì lạ, bèn cất nó vào trong túi.
Ăn cơm xong, Đuôi Nhỏ xuống nhà chơi một lát rồi tắm rửa, đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, cô nhóc còn mơ màng mở mắt ra hỏi Tần Mộ Sở:
Mẹ ơi, điện thoại của mẹ không kêu à? Không đâu. Tần Mộ Sở lắc đầu rồi hỏi lại:
Con đang chờ điện thoại của ai hả? Ba Cẩn Ngôn à? ... Bé con không đáp mà lăn quay ra ngủ.
Ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của con gái mình, Tần Mộ Sở không nhịn được áp mặt xuống rồi đặt lên má nó một nụ hôn dịu nhẹ:
- Cục cưng, ngủ ngon nhé.
Cô rón rén ra khỏi phòng ngủ, trong nhà tắm còn có nửa thùng quần áo chờ cô giặt kia kìa!
Lâu Tư Trầm về khách sạn thuyền buồm, cởi áo khoác vắt lên sofa, lười nhác kéo lỏng caravat nơi cổ áo, xong xuôi mới cảm thấy thư thái hơn một chút.
Thân hình mỏi mệt ngã vào sofa, hắn mới nhớ ra mình còn mấy cuộc gọi nhỡ chưa trả lời.
Hắn đứng dậy, đến bên cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc rồi gọi lại mấy cuộc quan trọng.
Đúng lúc muốn cất điện thoại đi thì lại thấy mục tin nhắn hiện lên một thông báo màu đỏ.
Mở tin nhắn ra rồi nhìn nội dung tin và người gửi, Lâu Tư Trầm sững sờ.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản: Em nhớ anh.
... EM NHỚ ANH!
Mà người gửi tin lại là... Tần Mộ Sở!
Trong khoảnh khắc ấy, Lâu Tư Trầm cảm tháy trái tim luôn luôn trầm tĩnh của mình đập dồn.
Người phụ nữ kia gửi tin cho hắn! Nội dung tin nhắn lại còn là... “Em nhớ anh”?
Lồng ngực của Lâu Tư Trầm phập phồng mãnh liệt, nhưng trên mặt hắn lại chẳng có biểu cảm gì. Hắn nhét điện thoại vào túi quần như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi đứng hút thuốc bên cửa sổ sát đất.
Ánh mắt thẳm sâu xuyên thấu làn khói mông lung, nhìn xa xăm cảnh đêm ngoài cửa sổ. Sắc màu trong đáy mắt đen thẫm mỗi lúc một trầm hơn, đặc quánh, nhưng chẳng ai biết hắn đang nghĩ ngợi điều gì.
Hút xong điếu thuốc, Lâu Tư Trầm mới lấy điện thoại ra, gọi vào số gửi tin nhắn tới.
Tần Mộ Sở vừa ra khỏi phòng ngủ thì điện thoại trong túi reo lên.
Cô nhìn tên người gọi đến, bất ngờ chưa, là Lâu Tư Trầm.
Để tránh tiếng chuông điện thoại làm ồn đến bé Đuôi Nhỏ còn đang ngủ, cô vội vàng nghe máy:
- Chủ nhiệm Lâu.
Cô gọi một câu theo phép lịch sự.
Lâu Tư Trầm “ừm” một tiếng rồi hỏi”
Cô có ý gì? Hả? Tần Mộ Sở nghe câu hỏi không đầu không đuổi mà chẳng hiểu ra sao:
- Cái gì có ý gì cơ?
Lâu Tư Trầm cau mày, cởi từng cúc áo sơ mi:
- Tin nhắn.
Hắn nhắc nhở với giọng lạnh tanh.
Không cho cô cơ hội giả ngốc.
- Tin nhắn á?
Tần Mộ Sở càng không hiểu:
- Tin gì cơ?
Lâu Tư Trầm vốn đã chẳng kiên nhẫn gì cho cam, nghe cô trả lời trớt quớt hai câu thì bao nhiêu kiên nhẫn đã cạn sạch. Hắn cau mày thành một chữ “xuyên”:
Cô gửi tin nhắn cho tôi, bây giờ cô lại hỏi ngược tôi à? Tôi gửi tin cho anh? Tần Mộ Sở ngu mặt ra:
- Anh từ từ để tôi xem đã.
Rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra vậy hả?
Tần Mộ Sở mở tin nhắn bằng tốc độ nhanh nhất. Khi thấy tin nhắn đầu tiên, cô cạn lời luôn.
.... TÔI NHỚ ANH?
Cô gửi cái tin này cho anh ta bao giờ? Sao cô hoàn toàn không biết gì hết thế?
Bỗng nhiên, cô nhớ tới bé con ranh mãnh nhà mình!
Bảo sao hôm nay con bé lại cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô, mãi đến lúc đi ngủ vẫn không quên hỏi cô về điện thoại. Thì ra là thế!
Tần Mộ Sở xấu hổ muốn chết.
Làm sao cô có thể giải thích chuyện này cho Lâu Tư Trầm ở đầu dây bên kia nghe được? Không thể nào bảo tin nhắn là do con gái cô gửi được đúng không? Thế nhưng cô cũng không muốn mang tiếng thay con bé thế này đâu!
Đau đầu quá!
Tần Mộ Sở đỡ trán, rồi cầm điện thoại lên, chuẩn bị một chút, mới nói với hắn:
- À thì... chủ nhiệm Lâu này...
Lâu Tư Trầm chỉ đáp một câu thờ ơ, không nói không rằng, như thể chờ cô giải thích.
Tần Mộ Sở siết chặt di động trong căng thẳng rồi nói dối với vẻ chột dạ:
- Ngại quá, đúng là tôi gửi, nhưng mà tôi gửi nhầm người! Chủ nhiệm Lâu à, anh mà không gọi điện tới nhắc tôi thì tôi cũng không biết đâu...
Tút tút tút...
Tần Mộ Sở còn chưa kịp nói xong thì người đàn ông ở đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cô ngẩn người nhìn di động, ngây ra phải đến mấy chục giây mới hồi thần, cất máy đi.
Cô cắn lưỡi thổn thức một chút rồi nhìn lại nội dung tin nhắn, trái tim bất giác đập nhanh hơn, và đôi gò má nhiễm màu hồng nhạt.
May mà chỉ sợ bóng sợ gió thôi!
Thế nhưng sau này cô phải nghĩ tới việc để điện thoại ở chỗ nào bé con không với tới mới được, nếu không cô sẽ lại bị con gái bán đi mất thôi.
Lâu Tư Trầm ngồi trên ghế sofa, đầu mày cau chặt, vẻ mặt lạnh băng, áo sơ mi mở ba bốn cúc để lộ cơ ngực màu đồng khêu gợi. Nhưng dù như thế, hắn vẫn cảm thấy mình hít thở không thông, ngực nghèn nghẹn lại.
Người phụ nữ kia nói cô ấy gửi tin sai người?
Cho nên ba chữ “Em nhớ anh” ấy không phải là gửi cho hắn? Thế thì cho ai?
Cố Cẩn Ngôn?!
Nét mặt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm càng thêm khó coi.
...
Sau hôm ấy, Tần Mộ Sở trở lại chuỗi ngày sống trong nước sôi lửa bỏng.
- Bác sĩ Tần
Tần Mộ Sở vừa mới thả tập tài liệu trong tay xuống, chưa kịp thở một hơi thì đã nghe thấy mệnh lệnh lạnh lẽo của chủ nhiệm Lâu:
Chép lại bản ghi chép này một lần rồi giao cho tôi trước giờ cơm! ... Tần Mộ Sở đành phải nhận lấy.
Cô làm hết tốc lực, cuối cùng cũng có thể sao chép xong xuôi bản ghi chép nọ rồi vội vã amng vào phòng chủ nhiệm:
- Chủ nhiệm Lâu, bản ghi chép của anh đã được sao chép xong rồi!
Cô đặt bản ghi chép với những nét chữ nắn nót xuống bàn của hắn rồi cúi đầu:
Nếu anh không còn việc gì nữa thì tôi ra ngoài đây. Khoan đã! Lâu Tư Trầm vẫn đang vùi đầu làm việc bỗng gọi giật cô lại, rồi không ngẩng đầu lên mà gõ vào tập tài liệu dày cộp trên mặt bàn:
Lấy về chỉnh lý lại, tôi cần nó cho buổi họp vào hai tiếng nữa. ... Tần Mộ Sở chỉ thấy chân mềm nhũn ra, mắt tối sầm đi, sắp ngất đến nơi.
Chồng tài liệu dày thế này mà hắn bảo cô chỉnh lý trong vòng có hai tiếng đồng hồ thôi á? Làm để mà chết à? Hơn nữa đến giờ cơm rồi đấy, cô còn chưa ăn trưa đâu!
Tần Mộ Sở buồn ơi là sầu.
Cô ngước đôi mắt long lanh ủ rũ nhìn hắn, nhìn chằm chằm, như hận không thể đâm xuyên qua người hắn vậy.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt đầy oán khí của cô, Lâu Tư Trầm ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái rồi trách mắng lạnh lùng:
Nhìn tôi thì có thể xong việc được à? ... Tần Mộ Sở cắn môi buồn bực rồi hỏi lại:
Chủ nhiệm Lâu, có phải tôi lại đắc tội anh chỗ nào không? Không! Lâu Tư Trầm đáp dứt khoát ngay tắp lự, mặt không đỏ, tim cũng chẳng đập nhanh.
- Không có thật không?
Tần Mộ Sở dè dặt hỏi lại.
- Không thật!
Lần này, lời đáp của Lâu Tư Trầm trầm giọng hơn một chút.
Hắn nhìn đống tài liệu trên tay cô rồi ra lệnh đuổi khách:
Ra ngoài đi. ... Dữ quá đi!
Đi thì đi!
Đồ khó ưa!
Tần Mộ Sở ôm chồng tài liệu rồi ra khỏi phòng hắn, oán niệm vô vàn.
Cô phát hiện ra tâm trạng của người đàn ông này thay đổi xoành xoạch cứ như thời tiết tháng ba, không làm sao mà dự báo được.
Hai người họ trở về từ Hồng Kông mới được có hai ngày thôi mà! Hôm trước hắn còn... làm chuyện ấy ấy xấu hổ với cô, hôm sau đã đối xử với cô lạnh lùng như Satan trong Địa Ngục ngay được, cứ như biến thành người khác ấy.
Hôm nay, bắt đầu từ khi cô bước chân đi làm đến bây giờ thì chưa từng ngừng nghỉ một giây nào. Đừng nói là ăn cơm, thời gian để thở một hơi, uống cốc nước còn không có kia kìa.
Không phải anh ta đang công khai làm khó cô đó sao?
Thế nhưng, sao tự nhiên anh ta lại đi làm khó cô nhỉ? Tần Mộ Sở nghĩ mãi không ra mình đã đắc tội người này ở chỗ nào!
Chẳng lẽ...
Là vì tin nhắn hôm qua à?
Nhưng cô giải thích rồi cơ mà?
Rốt cuộc anh ta giận vì không tin lời nói dối của cô, hay là vì cô nói... cô gửi tin sai người?
Tần Mộ Sở nghĩ tới khả năng này, trái tim bỗng hẫng nhịp.
Một giây sau, cô mau chóng thuyết phục bản thân.
Cô vỗ vỗ lên mặt mình để tỉnh táo hơn một chút:
- Tần Mộ Sở, mày điên rồi à? Lâu Tư Trầm là ai cơ chứ? Sao hắn có thể giận vì một câu nói của mày được đây?