- Cẩn Ngôn, anh đừng khuyên em làm gì! Anh nhớ con nhà người ta bị hai đứa này biến thành bộ dạng gì không? Mới mấy tuổi đầu mà đã học bọn du côn đánh nhau rồi! Lớn lên còn định thế nào nữa đây?
Lúc này Tần Diên Vĩ không muốn nghe ai khuyên giải gì hết.
- Mẹ ơi đừng đánh em! Chuyện này không phải lỗi của em ấy!
Cố Tiểu Tứ ào tới chắn trước mặt em gái, còn rất đàn ông bảo vệ con bé sau lưng, bàn tay nhỏ bé cũng đã dũng cảm giơ ra trước mặt mẹ mình rồi nói:
Mẹ muốn đánh thì đánh con đây này! Hai đứa đều phải ăn đòn, không đứa nào thoát được đâu! Hay lắm, giờ hai đứa con còn dám lập đội chống đối mẹ chúng rồi.
Tần Diên Vĩ nói xong thì cầm tay con trai lên, làm như thật sự chuẩn bị đánh xuống, nhưng không ngờ con gái lại đột nhiên giơ tay ra rồi đặt lên trên tay anh trai. Cây thước trên tay Tần Diên Vĩ vừa hạ xuống đã nghe con bé nức nở kêu đau, thế nhưng Cố Tiểu Ngũ vẫn cố gắng kìm lại nước mắt.
Cảnh này đúng là khiến ai thấy cũng khó tránh đau lòng.
Đương nhiên Tần Diên Vĩ không hề ngoại lệ.
- Tiểu Ngũ ngốc! Em làm gì thế hả?
Cố Tiểu Tứ tức giận đẩy em gái ra rồi nắm tay con bé kiểm tra cẩn thận:
- Có đau không? Sao em lại ngốc thế chứ?
Nhìn cái tay nhỏ xíu của Tiểu Ngũ đã hồng lên, thằng bé tỏ ra vô cùng đau lòng, nhưng nó vẫn thầm liếc đầu sỏ gây tội là mẹ mình một cái, rồi lại cúi đầu thổi tay hộ em gái.
Bị con trai liếc thế này Tần Diên Vĩ có cảm giác như mình là kẻ tội ác tày trời ấy, cơn tức trong lòng đã bị sự hối hận ăn mòn rồi, giờ chỉ còn lại toàn là đau lòng thôi. Nhưng vừa nhớ tới lỗi mà hai anh em nó phạm phải thì cô lại thấy không dạy con cũng không được, vậy nên cô cứ đứng ngây ra, không biết làm thế nào nữa.
Cố Cẩn Ngôn đương nhiên có thể hiểu được sự khó xử của vợ mình, con trẻ nghịch ngợm thì không thể không dạy bảo, nhưng nếu đánh thật thì người đau lòng lại là kẻ làm cha mẹ như họ.
- Thôi, giao con cho anh đi! Em đừng quản nữa...
Anh ôm vợ rồi nhỏ giọng bảo cô:
Em cũng đừng đau lòng quá, vừa rồi anh cũng thấy em đánh đâu có mạnh, em không nỡ làm thật nên đảm bảo nó không đau lắm đâu! Hai đứa nó đang diễn khổ nhục kế cho em xem đấy! ... Đúng là Tần Diên Vĩ không dùng nhiều sức nhưng dù nói thế nào thì các con còn nhỏ, làn da còn mỏng manh như thế, nhất là Tiểu Ngũ từ nhỏ đã được yêu chiều, mọi người đều nâng niu con bé vô cùng nên cô sợ nỗi đau này nó thật sự chịu không nổi.
- Mẹ ơi...
Bỗng nhiên một bàn tay nhỏ xíu níu lấy váy cô.
Tần Diên Vĩ cúi đầu nhìn con trai mình.
- Con xin lỗi mẹ, đều tại con hết! Con không nên đánh bạn học, cũng không nên dẫn em gái đi đánh nhau! Mẹ phạt con đi...
Thằng bé ngoan ngoãn giơ tay ra trước mặt mẹ mình.
- ...
Đến nước này thì bảo Tần Diên Vĩ còn ra tay sao được đây?
- Mẹ ơi, chuyện này thật ra cũng không trách anh được đâu.
Tiểu Ngũ cũng đã bước tới, còn đáng thương nắm váy mẹ rồi kể:
Mẹ đừng đánh anh! Anh vì con mà đánh nhau với tên mập kia đấy! Rốt cuộc là có chuyện gì hả? Cố Cẩn Ngôn ngồi xổm xuống hỏi hai đứa con mình.
- Đều tại cái tên mập đáng ghét ấy hết!
Tiểu Ngũ bĩu môi, vừa tức vừa bực:
Giờ thể dục nó đột nhiên nhào tới hôn con! Sau đó bị anh cũng đang có tiết thể dục thấy nên mới đánh nó, nhưng nó béo quá anh đánh không lại, rồi thì... Không phải anh không đánh lại được nó! Tiểu Tứ vừa nghe mình sắp mất hết mặt mũi thì nhanh chóng trách em:
- Anh chỉ là không thèm chấp nó thôi.
Dứt lời thằng nhóc kiêu ngạo ngửa mặt lên trời, lại còn xoay mặt sang một bên biểu thị cảm xúc.
- ...Rõ ràng anh không đánh lại người ta mà...
Tiểu Ngũ lại than:
Sau đó con mới giúp anh, dùng móng tay cào nó. Thế sao cuối cùng chỉ có anh con bị thương? Tần Diên Vĩ lại hỏi.
- Tên mập kia không đánh con.
Lúc Tiểu Ngũ nói câu này vẫn còn có vẻ rất đắc ý:
- Nó không dám đánh con đâu!
Thật ra ai bảo người ta không dám dánh chứ, đó là không nỡ thôi, thế nên thằng bé ấy đành để mặc cô nhóc này cào cho mình xước hết mặt mày.
- Không cho gọi người ta bất lịch sự như thế, người ta có tên đàng hoàng đấy.
Tần Diên Vĩ nghiêm khắc trách mắng con mình.
- Dạ!
Cố Tiểu Ngũ ngoan ngoãn đáp.
Vừa nghĩ tới có người bắt nạt con gái mình là Cố Cẩn Ngôn đã giận điên lên, anh vội hỏi con bé:
Thế thằng nhóc mập kia ngoài hôn môi con thì còn làm gì nữa không? Hình như nó còn ôm con nữa, này có tính không? Con bé chớp đôi mắt to, ngây thơ hỏi cha mình.
Sau này không được cho bất cứ đứa con trai nào ôm con, ngoại trừ người nhà, nhớ chưa? Vâng! Cũng không được chơi hôn hít với thằng con trai nào hết, nhớ chưa? Vâng ạ! Đụng chạm cũng không được luôn! Thế anh thì sao ạ? ...Anh con cũng không được! Con nhớ rồi... ... ... Tiểu Tứ đứng bên cạnh đã tức tới phùng cả má rồi.
- Thế có được ôm với hôn ba không ạ?
Tiểu Ngũ lại ngây ngô hỏi tiếp.
Đương nhiên rồi! Giờ cũng được luôn... nào, nhanh thơm ba một cái... ... Tiểu Tứ không bình tĩnh được nữa rồi!
Vì thế một cuộc chiến tranh đoạt giữa cha con bắt đầu nổ ra trong nhà họ Cố.
Hai người đàn ông đã bước vào giai đoạn đàm phán nghiêm túc.
Ba dạy em thế là không đúng, con và mẹ sẽ không đồng ý đâu! Đúng rồi! Không đồng ý. Tần Diên Vĩ cũng đứng về phe con trai yêu quý.
- Đây là ba đang dạy Tiểu Ngũ đề phòng bọn dâm tặc, con hiểu không hả?
Cố Cẩn Ngôn đàng hoàng giải thích cho con trai.
- Nhưng mà con có phải dâm tặc đâu! Con là anh trai Tiểu Ngũ cơ mà, con sẽ bảo vệ em ấy!
Thằng nhóc chốc nạnh, ra chiều không phục:
Ba phải nói với Tiểu Ngũ là ôm hôn anh trai có thể làm gia tăng tình cảm anh em chứ. ... Anh sẽ không nói thế đâu!
Con gái mình thì chính mình chiếm làm của riêng mới tốt! Anh không nỡ chia sẻ con bé với ai, dù là con trai mình, anh trai con bé cũng không được!
Thấy cha mình không nói gì nên thằng nhóc lập tức xuất ra chiêu mạnh nhất:
Được thôi! Sau này ba cứ ở cùng Tiểu Ngũ đi! Con chỉ cần mẹ thôi, từ giờ con sẽ ngủ cùng mẹ, ba đừng có mà đến tranh với con! Không được — Chuyện này thì nhất định không chấp nhận được!
Còn nữa, sau này con không cần ba đi họp phụ huynh đâu! Con muốn mẹ đi cơ! Tại sao? Cố Cẩn Ngôn nhíu mày khó chịu.
Vì chuyện này cho thấy địa vị đứng đầu gia đình của anh rõ ràng đã bắt đầu lung lay rồi.
Vì ba già lắm rồi! ... Tần Diên Vĩ phì cười ra tiếng.
- Thằng nhóc thối này! Xem ba có dạy cho con một bài học không nào —
Thật ra ai bảo Cố Tiểu Tứ ngại cha mình quá già chứ?
Hoàn toàn ngược lại thì có, cha nó rõ ràng đã bốn mươi rồi nhưng lại trông cứ như người hai mấy ba mươi ấy, chỉ cần đứng im đã đẹp trai chói mắt rồi.
Trước khi có cuộc họp phụ huynh thì các bạn nữ vừa thấy nó sẽ bảo:
- Này Cố Tư Phái, cậu đẹp trai thật đó...
Nhưng khi cha nó tới tham dự họp phụ huynh xong là các bạn nữ thấy nó lại bảo:
Này Cố Tư Phái, người cha đẹp trai của cậu bao giờ lại đến trường thăm cậu thế? Cố Tư Phái, ba cậu đẹp trai thật đó, còn đẹp hơn cậu nữa! Sau đó Cố Tư Phái sẽ cáu kỉnh gắt lên:
- Mắt nhìn người của mấy cậu kém thật đó!
Rõ ràng địa vị nam thần của nó đã bị lung lay, thế nên không thể để cha nó tiếp tục lộ diện nữa.
Nó hơi lo nếu cha nó lại tới thêm mấy lần thì đám con gái mê trai trong lớp về sau cứ thấy mình là sẽ bảo:
Cố Tư Phái, trông cậu xấu xí quá, chẳng bằng một góc của cha cậu! ... Cố Tiểu Tứ nghĩ, đến lúc đó chắc chắn nó sẽ hộc máu mà chết mất!
...
Ngoại truyện: Chuyện của Tiểu Ngũ và nhóc mập.
Nhóc mập là bạn cùng bàn của Cố Tiểu Ngũ.
Sau khi bị đánh nhóc mập mang khuôn mặt bầm dập tới trường.
Nó không thèm để ý tới Tiểu Ngũ, còn lấy phấn từ cặp xách rồi kẻ một đường thẳng tắp trên bàn.
- Này mập, cậu đang làm gì thế?
Tiểu Ngũ chớp mắt vẻ khó hiểu.
Trong nháy mắt không trung như có muôn ngàn ngôi sao cùng tỏa sáng, nhóc mập đỏ cả mặt, tim thì đập thình thịch, thế nên nó vội rời mắt ngay.
Còn hừ hừ trong họng chứ chẳng thèm nói năng gì.
Đây chính là lần đầu tiên bị nhóc mập làm lơ, thế nên Tiểu Ngũ cũng đã hơi tức:
- Mập ơi, cậu giận đấy à?
Cô bé kéo cổ tay áo rộng thùng thình của nó.
Nhóc mập chỉ lạnh lùng liếc Cố Tiểu Ngũ một cái:
Cố Tư Ức, tay cậu vượt ranh giới rồi! Vượt thì sao nào? Tớ cứ thích vượt đó! Tiểu Ngũ tức giận nắm chặt cổ tay áo nó không buông.
Nhóc mập cũng tức tối lườm cô nhóc.
Nếu cậu vượt ranh giới thì tớ sẽ... Sẽ làm gì? Cậu dám đánh tớ à? Cậu đánh thử xem nào! Đối với những lời mẹ mình dạy bảo tối qua cô nhóc Tiểu Ngũ bướng bỉnh đã quên sạch rồi.
Hứ! Cậu dám đánh tôi thử đi, xem tôi có cào nát mặt cậu không.
- Tớ không thèm đánh con gái...
Nhóc mập đỏ mặt lầm bầm.
- Thế cậu muốn thế nào?
Tiểu Ngũ nói xong đã lấn hẳn sang bên đường kẻ bằng phấn.
Nhóc mập thấy khuôn mặt đáng yêu của cô bé tới gần thì mặt đã đỏ bừng bừng rồi.
Lúc lâu sau mới nghe thấy thằng nhóc cảnh cáo:
Cố Tư Ức, cậu đừng qua đây, cậu mà qua là tớ... sẽ hôn cậu đấy! ... Tiểu Ngũ chớp mắt, tức giận trừng nó:
- Cậu còn dám hôn tớ thì tớ sẽ...
Kết quả là...
Cái miệng nhỏ nhắn còn chưa nói hết lời thì cái miệng mũm mĩm của nhóc mập đã nhào tới.
Chính xác hôn chụt một cái xuống đôi môi nhỏ xinh kia.
- Hu hu ——
Cố Tiểu Ngũ khóc thét lên.
Tiếng khóc này đúng là kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, khóc tới mức nhóc mập cuống hết cả lên.
Cậu đừng khóc, đừng khóc mà... Hu hu hu ——— Càng nói Tiểu Ngũ lại càng khóc to hơn.
Nhóc mập sợ hết hồn, cái tay mũm mĩm vội lau nước mắt giúp cô bé:
- Cậu đừng khóc nữa! Không phải chỉ là hôn một cái thôi à, cùng lắm thì sau này tớ sẽ cưới cậu là được...
Tớ không cần cậu cưới tớ! Cậu xấu trai lắm... ... Cuối cùng trái tim nhóc mập bị thương rồi.
Sau đó nhóc mập trưởng thành.
Rồi sau đó nhóc mập lớn lên.
Sau đó nữa nhóc mập gầy rồi!
Lại tiếp sau đó nhóc mập không còn xấu nữa, không chỉ không xấu mà còn có vẻ... đẹp trai đến mức khó tin nổi.
Sau đó thì...
Nhóc mập và Tiểu Ngũ lại gặp nhau.
Sau nữa...
Nhóc mập không thèm để ý đến Tiểu Ngũ!
Sau đó nữa...
Tiểu Ngũ ăn sạch nhóc mập, bảo đây là báo thù cho nụ hôn đầu tiên trong đời.
Sau rồi...
Nhóc mập tóm được Tiểu Ngũ...
Về sau, không còn cái gọi là sau đó nữa rồi!
- Hết Quyển 2 -