Bách Hội Môn, một hội sở cao cấp chỉ dành cho giới thượng lưu.
- Anh Thận!
- Hoắc thiếu gia!!
- Anh ba Hoắc!
- Chào anh ba!
- Chào tam thiếu gia!!
Lúc này, cánh cổng vàng kim mở ra, một bóng dáng cao to màu đen, có khí chất ngời ngời tựa ông hoàng, được nhiều người vây quanh, toàn thân tỏa ánh hào quang, sải bước đi vào.
Người đàn ông, sở hữu khuôn mặt tuyệt sắc không chê vào đâu được, chân mày rậm đen, cặp mắt thâm trầm tựa biển cả vô biên, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh, không chút dậy sóng, dưới sống mũi cao thẳng tắp, là đôi bờ môi mỏng gợi cảm thậm chí còn xen lẫn chút khí chất mê hoặc.
Y ta vừa xuất hiện, đột nhiên, đại sảnh náo nhiệt phút chốc yên lặng, toàn bộ ánh nhìn, không hẹn mà gặp đều hướng về phía y đang đi đến.
Đàn ông, không ai là không kính sợ, sùng bái.
Và đàn bà, đều là ái mộ, hướng vọng.
Không cần nghi ngờ, người đàn ông trước mắt này, chính là nam thần trong lòng toàn thể những cô gái trẻ đang ao ước.
Khí chất y quý phái, cao vời vợi, đứng trong đám đông, tựa ông hoàng mà vạn người đều kính ngưỡng, toàn thân tỏa ra sức chấn áp đầy quyền uy, khiến người khác bất giác đều thuần phục dưới chân y.
Và vị này, người đàn ông được người khác tôn xưng “tam thiếu gia”, “anh ba”, chính là.... Hoắc Thận!!
Từng là chiến sĩ nhất đẳng công của đặc chủng bộ binh, và hiện tại, chính là chủ chốt của hắc đạo “Bách Hội Môn”, xếp hàng thứ ba!
- Hoắc thiếu gia! Cuối cùng thì ngài đã trở về!
Chung Lãnh xếp thứ 10 trong Bách Hội Môn, vừa nhìn thấy y xuất hiện, liền cung kính nghênh đón:
- Anh ba, hôm nay đàn em lại mang về được nhiều bảo bối đặc biệt lắm! Từng món bảo bối, đều non nớt đến mức chảy nước! Nhỏ nhất hả? Em đoán, chưa được 15 tuổi đâu đấy! Quả thật là những cành cây non chưa nở hoa! Em nhớ rằng, chỗ anh ba vẫn chưa có nha đầu nào thích hợp để hầu hạ cho anh, vì vậy, hôm nay dù thế nào, anh cũng phải ưu tiên chọn một người mang đi, anh mà không thích thì để cho đám lâu la kia vui chơi thoải mái!
Đám lâu la trong miệng Chung Lãnh, kì thực chính là những khách thường ngày đến mua vui tại “Bách Hội Môn”.
Bờ môi Hoắc Thận mím chặt, không nói gì.
Không ưng, cũng không từ chối, thần thái cứ lãnh đạm.
Chung Lãnh nhìn không ra rốt cuộc là ưng hay là không nữa.
- Người đâu?
Một hồi lâu, Chung Lãnh tưởng chừng Hoắc Thận không nói gì nữa, bỗng nghe y cất tiếng hỏi một câu lạnh lùng.
Trên mặt, từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh, và thần thái lạnh lùng vô cảm, khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc của y.
Chung Lãnh thở một hơi dài:
- Lúc này, từng người một đều được tắm rửa sạch sẽ, đã sớm chờ anh phía sau rèm rồi!
Hoắc Thận chỉ “ừm” một tiếng, sải bước chân dài, tiến thằng vào trong sảnh tiếp đón VVIP, Chung Lãnh và thuộc hạ sau lưng vội bước theo sau.
- Tam thiếu gia!
Những cô gái tiếp đón ở cổng, cung kính giúp y mở cửa phòng:
- Mời vào trong!
Hoắc Thận chỉ dặn dò thuộc hạ phía sau:
- Mọi người đứng ngoài chờ tôi!
- Dạ!
Thuộc hạ đồng thanh đáp lại, dừng bước, sau đó, chia ra hai hàng đứng hai bên thẳng tắp trật tự, ánh mắt tiễn đưa y và Chung Lãnh vào trong phòng.
- Kéo rèm lên!
Vừa vào phòng, Chng Lãnh ra lệnh.
Tức khắc, có nữ phục vụ ấn nút điều khiển từ xa, bỗng chốc, tấm rèm màu trắng chính giữa căn phòng, dần dần được kéo lên, để lộ từng hàng từng hàng hoa phòng thủy tinh trong suốt.
Đúng vậy! Sau tấm rèm, là từng căn từng căn phòng thủy tinh, và trong mỗi phòng thủy tinh ấy, đều được bày trí y như cung điện của công chúa vậy, và trong cái gọi là “cung điện” này, chỉ bày một chiếc giường công chúa tinh tế, và lúc này, những chiếc giường công chúa khiến người khác có suy nghĩ lệch lạc ấy... đang ngồi trên đó... là những cô gái dường như không mảnh vải che thân.
Từng hàng từng hàng nhìn quanh, thật sự hoa mắt rối loạn, cảnh tượng này, thật sự khiến mọi đàn ông trên đời, đều không kiềm được phun trào máu, và thú tính nổi lên.
Và trong số đó, chắc chắn không bao gồm người đàn ông trước mặt là Hoắc Thận đây!
Tất cả mọi người trong Bách Hội Môn đều biết, Hoắc Thận trước giờ chưa từng gần nữ sắc, trên dưới Bách Hội Môn hàng ngàn cô gái đến rồi đi, người nào cũng nhan sắc bất phàm, yêu kiều quyến rũ, vậy mà, không một người lọt vào mắt xanh Hoắc Thận.
Dù là chủ động tiếp cận, lột sạch chui vào mền của y, y ta cũng không chớp mắt lấy một cái, người từ đâu đến, thì trả y nguyên về chốn cũ.
Vì thế, dần dần, trong Bách Hội Môn có một tin đồn, nguyên nhân Hoắc Thận không tiếp cận nữ sắc, không phải y ta không phong lưu, mà là vì... y ta vốn không háo nữ sắc!
Y ta yêu... đàn ông!
Những cô gái trong phòng thủy tinh, đếm hết một hàng, ít nhất cũng cỡ tầm 40 người, Hoắc Thận không có tâm tư nhìn bọn họ, chỉ nhìn lướt qua một lượt, nhưng vẫn phát hiện ra được cô gái nhỏ chưa đầy 16 tuổi Chung Lãnh nhắc đến trong số những cô gái không mảnh vải che thân này.
Cô bé lúc này, đang run lẫy bẫy... co rút trên giường công chúa màu trắng toát ấy.
Toàn thân trên dưới cô bé, chỉ khoác một mảnh ren mỏng màu đen trong suốt.
Tuy khuôn mặt chỉ 15, 16 tuổi, nhưng thân hình thực sự có thể giải thích cho họ vì sao lại có câu: khuôn mặt thiên thần, thân hình ác quỷ, quả thật rất đầy đặn!
Cô bé như thế, thật sự có thể khơi dậy con rồng ẩn náu trong cơ thể của mọi đàn ông trên đời này!
Và lúc này, cô bé nhỏ trong phòng thủy tinh, dường như cũng chú ý đến ánh mắt y ta đang hướng về đây, lúc bốn mắt chạm nhau, đôi mắt long lanh ấy của cô lướt qua chút ngượng ngùng, sau đó là sự ghét cay ghét đắng, là hoảng sợ.
Cô vội quay ngoắc đầu đi, toàn thân co rút lại, ngay cả bàn chân trắng ngọc ngà cũng co lại với nhau, vì ngượng ngùng mà dấy lên một màu trắng hồng mê hoặc.
Không gì nghi ngờ, cô bé trước mắt này, dường như là kiệt tác thần công của thượng đế, nhưng, cũng là một tác phẩm nghệ thuật thiên nhiên, không có bất kỳ dấu vết của sự gia công điêu khắc nào từ con người.
Và cô, ngoại trừ thân hình, nếu chỉ nhìn khuôn mặt ấy thôi, thì cô đúng là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch!
Hoắc Thận nhíu nhíu mày.
- Anh ba...
Chung Lãnh tưởng Hoắc Thận không chấm được ai, cậu ta bèn nhắc nhở một câu:
- Hôm nay bất kể anh có ưng ý hay không thì cũng phải chọn một người mang về! Cho dù không chơi, thì để nuôi cũng được mà!
- Nuôi ư?
Hoắc Thận cười mỉa, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Chung Lãnh.
Nhưng chỉ một ánh nhìn thôi, Chung Lãnh đã sợ đến mức sau lưng bỗng chốc toát cả mồ hôi lạnh, nhưng cậu ta vẫn lớn gan nói ra sự thật:
- Đâu phải anh không biết, hiện tại toàn bộ Bách Hội Môn đều đang truyền tai...
- Truyền gì?
- Truyền tai... nguyên nhân mà anh không gần nữ sắc... là vì không thích đàn bà, chỉ thích đàn ông thôi!
Câu cuối cùng ấy, Chung Lãnh nhắm tịt mắt, một hơi nói huỵch toẹt ra.
Trong lòng nghĩ, dù gì cũng phải chết, thôi thì sớm chết sớm siêu thoát vậy!
- Thích đàn ông?
Hoắc Thận nhếch nhếch bờ môi gợi cảm lạnh lùng của y, bước chân, tiến đến gần Chung Lãnh, chân mày khẽ nhướng lên, toàn thân toát ra khí chất nguy hiểm chết người:
- Cậu thì sao? Cậu cũng nghĩ vậy hả?
- ... Anh ba!! Tam thiếu gia!!!
Chung Lãnh hoảng loạn tay để sau lưng bít chặt hậu môn của bản thân, bước chân bị dồn đến không ngừng lùi ra sau, cậu ta khóc than cả mặt, cầu xin:
- Anh ba, em không thích người khác chọc vào hậu môn đâu, cầu xin anh...
- Cút!
Hoắc đại thiếu gia giận đến mức giơ chân đá một phát khiến cậu ta văng ra xa tận hai mét.
Cô gái nhỏ bé trong phòng thủy tinh trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng bên này, thấy Chung Lãnh bị đá văng lăn ra xa, có lẽ cô bé cảm thấy hả dạ, xém tí là cười thành tiếng, nhưng thật trùng hợp, ánh mắt của Hoắc Thận, đột nhiên hướng về phía cô, nụ cười ngịch ngợm trên khuôn mặt cô bỗng cứng đơ, nghe khẩu khí chắc nịch tựa giang sơn của y ta, tay chỉ về phía cô:
- Cô ta!
Khẩu khí mạnh mẽ, vốn không để ai có bất kỳ phản kháng nào.
Nụ cười cứng đơ trên khuôn mặt cô bé lúc này, bỗng chốc tan vỡ.
Chung Lãnh nghe thấy lời nói của Hoắc Thận, lập tức trở mình từ dưới đất bò dậy, nói với phục vụ đang đứng bên cạnh:
- Còn đứng đó làm gì hả?? Nhanh nhanh nhanh, cho tất cả những cô gái khác lui xuống!
- Dạ!
Phục vụ lập tức tuân lệnh, nhanh chóng đưa những cô gái còn lại trong phòng thủy tinh lui ra ngoài, chỉ giữ lại cô bé chưa đủ 16 tuổi ấy ở lại!
- Cậu cũng ra ngoài.
Hoắc Thận ngồi xuống chiếc ghế sofa kiểu Âu, dặn dò Chung Lãnh đứng sau một câu.
- Anh ba, em lo lắng một mình anh không xử lý con nha đầu này được! Anh đừng thấy cô ta nhỏ tuổi, vẻ mặt vô hại như thế, kì thực tính khí ương ngạnh lắm! Thuộc hạ của em có vài thằng đều bị con nha đầu này xử rồi...
- Ra ngoài!
Hoắc Thận không muốn nói nhiều với cậu ta.
Y biết hôm nay Chung Lãnh phí công sức lớn như vậy để chọn nữ sắc cho y là có ý gì.
Cậu ta là người của anh hai Cố Sinh, chọn cho y một người phụ nữ, chẳng qua là muốn giúp anh hai tìm được điểm yếu để đột phá y mà thôi.
Không có điểm yếu, thì phải thử tạo ra điểm yếu!!
Hoắc Thận biết rõ Chung Lãnh có ý đồ riêng, nhưng y ta, vẫn nhận lấy!
Nguyên nhân ư? Nếu y không nhận, thì người nhận cô ta, không ai khác ngoài những khách đến mua vui tại Bách Hội Môn thôi.
Chung Lãnh đành lui ra khỏi phòng.
Trước khi lui ra, không quên nhắc nhở Hoắc Thận một câu:
- Anh ba, cô ta bị bỏ thuốc rồi.
Chung Lãnh nói đoạn, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay:
- Nếu không sai thì... tầm 5 phút sau, thuốc sẽ phát huy tác dụng ngay!
- ...
Hoắc Thận chỉ muốn hỏi thăm tổ tông 18 đời của Chung Lãnh!
- Cút!
Rốt cuộc thì Chung Lãnh cũng lui ra, nhưng cậu ta không vội rời đi, mà giống như những thuộc hạ khác của Hoắc Thận, thật thà đứng canh ngoài phòng, lỗ tai dựng lên, nghe lén những động tĩnh xảy ra trong phòng.
Trong phòng ---
Cánh tay Hoắc Thận dang rộng, đặt trên lưng ghế sofa, gác đôi chân dài lên, ngồi đấy ung dung tự tại.
Đúng tư thế ngồi của đại ca thật sự.
- Qua đây!
Y hướng về phía cô gái nhỏ trong phòng thủy tinh nói.
Giọng điệu lãnh đạm, không có cảm xúc gì cả.
Trên mặt, càng không thấy được cảm xúc gì.
Cô gái nhỏ trong phòng thủy tinh đột nhiên đứng dậy, hoàn toàn không quan tâm bản thân có lộ hàng hay không, cúi thấp người kéo chiếc giường nhỏ hướng về phía cửa nhanh chóng đẩy đi.
Cô ta muốn làm gì? Không lẽ muốn chặn cánh cửa phòng thủy tinh đó hay sao?
Hoắc Thận giống như đang xem xiếc, thích thú xem tiểu nha đầu trong phòng thỏa sức biểu diễn.