Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thoáng sượt qua má y.
Trong phút chốc, Lục Phù Tang cảm thấy mặt cô nóng như bị bỏng vậy.
Nóng muốn bỏng da luôn rồi!!
Ngay sau đó, tim cô cũng dần dần nóng lên, thậm chí hô hấp của cô cũng trở nên dồn dập, nóng bỏng.
Đương lúc hô hấp của cô trở nên hỗn loạn, bỗng người đàn ông ở đằng sau lùi lại, cách cô một khoảng rồi nói:
- Làm thử xem!
- Ồ! Ừm.
Hoắc Thận bỗng nhiên lùi lại khiến trong lòng Phù Tang cảm thấy hụt hẫng lạ kỳ, nhưng cô lập tức bình tĩnh lại.
- Để tôi làm thử xem sao!
Dưới sự chỉ dẫn của Hoắc Thận, kỹ thuật bắt hoa của Phù Tang tốt lên bất ngờ.
Mấy lần sau cũng đẹp hơn hẳn.
Tuy Hoắc Thận chẳng có chút ngạc nhiên, vui mừng nào với cái bánh kem này nhưng Lục Phù Tang vẫn đóng gói một cách tỉ mỉ, sau đó nung sáp đổ vào khuôn làm nến sinh nhật cho y.
Hai mươi sáu tuổi! Tuổi của y là do chú Lý nói cho cô biết.
Hai mươi sáu à... Hình như lớn hơn cô hơi nhiều.
Ăn tối xong, Lục Phù Tang mới lấy bánh kem trong tủ lạnh ra, chẳng hiểu sao cả chú Lý lẫn A Thấm đều mất tăm mấy tích. Trên bàn đã đốt vài cây nến, lại có cả rượu vang, trông cũng được lắm.
- Mấy thứ này do chú Lý chuẩn bị à?
Phù Tang nhìn rượu vang lẫn mấy ngọn nến trên bàn, trong lòng có phần ngạc nhiên, vui mừng.
- Chắc là thế!
- Thế bọn họ đâu cả rồi! Anh gọi họ tới hát chúc mừng sinh nhật đi!
Lục Phù Tang vừa cắm nén vào bánh vừa nhìn quanh phòng khách.
- Sao chẳng thấy bọn họ đâu thế nhỉ?
- Đi dạo rồi.
- Thế à? Có cần đợi bọn họ hay không?
- Không cần đấu
Hoắc Thận từ chối không chút do dự.
- Họ đi dạo lâu lắm.
Hoắc Thận nhìn Lục Phù Tang một cái, lúc này cô mới phát hiện chuyện hai người kia đi dạo chẳng qua chỉ kiếm cớ, chừa không gian riêng cho cô và y mà thôi!
囧! Trên mặt Lục Phù Tang hiện lên vẻ xấu hổ, cô vờ như không có chuyện gì mà nói:
- Vậy anh thổi nến nhé! Để tôi hát mừng sinh nhật cho anh.
Hoắc Thận lất hộp quẹt ra đốt nến.
- Khỏi hát chúc mừng sinh nhật, cứ cầu nguyện thôi! Cô cầu nguyện thay tôi đi.
- Hả? Tôi cầu nguyện thay anh á?
Lục Phù Tang nhìn y với ánh mắt ngạc nhiên.
- Đây là sinh nhật của anh mà! Đúng ra anh phải cầu nguyện chứ sao lại để tôi cầu nguyện thay được? Hơn nữa tôi cũng đâu biết anh cầu gì đâu!
- Ước muốn của cô cũng chính là ước muốn của tôi, cầu nguyện thôi nào!
Hoắc Thận làm ra vẻ chẳng thèm quan tâm tới nghi thức cầu nguyện này.
Cũng đúng thôi! Đàn ông mà, có mấy ai lại thích mấy trò cầu nguyện thế này kia chứ?
Chắc bọn họ chẳng tin vào nguyện ước sinh nhật gì đấy đâu.
- Vậy thì thôi!
Lục Phù Tang chắp tay trước ngực, trên mặt hiện lên vẻ thành kính.
- Nếu anh không muốn, vậy thì tôi không khách khí đâu đấy!
Hoắc Thận ừm một tiếng rồi thúc giục:
- Cầu mau đi!
- Được rồi được rồi!
Phù Tang vội nhắm hai mắt lại, bắt đầu cầu nguyện một cách thành kính trước ngọn nến cô tự làm.
- Tôi ước có thể sớm ngày gặp lại ba mẹ, anh hai! À! Còn có thầy giáo, bạn bè và nam thần...
Nào ngờ, Lục Phù Tang vừa mới nói hai chữ nam thần thì Hoắc Thận lập tức thổi tắt ngọn nến!
- Ơ kìa!!
Lục Phù Tang mở mắt ra, nói với vẻ buồn bực:
- Tôi vẫn chưa ước sao mà anh lại thổi nến, thế mất linh rồi!
- Mấy câu trước thì thần đã nghe thấy rồi, còn mấy câu sau thì thần không muốn nghe!
- ...
Sao cô cảm thấy vị thần mà Hoắc Thận nói như ám chỉ y thế nhỉ?
Lục Phù Tang bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Độc tài, bá đạo! Chẳng qua tôi nể tình hôm nay là sinh nhật anh, tôi mới không tính toán với anh...
- Không hát mừng sinh nhật lại không cho cầu nguyện, có thể ăn bánh kem rồi chứ?
Phù Tang đưa dao cắt bánh kem cho Hoắc Thận rồi trừng y.
- Nếu anh dám không ăn thì hôm nay tôi sẽ liều mạng với anh đấy!!
Thật ra Hoắc Thận không thích ăn bánh ngọt chút nào, nhưng chẳng biết vì sao y lại muốn có quà của cô, cho dù là ép buộc cũng được nữa!
Hoắc Thận cầm dao cắt một miếng vào dĩa Phù Tang, sau đó mới cắt một miếng cho mình. Cô nói:
- Lát nữa tôi sẽ cắt bánh vào tủ lạnh, chờ chú Lý với A Thấm về thì cắt cho họ ăn sau.
Phù Tang nói xong, cô toan cất bánh đi thì bị Hoắc Thận cản lại.
- Cô tính làm gì thế?
- Gói lại chứ gì!
Phù Tang nói với vẻ đương nhiên.
Hoắc Thận hất tay cô ta rồi nói:
- Cái bánh này là của tôi! Muốn làm gì nó đều là quyền của tôi! Tôi có bảo sẽ chia cho họ à?
- ...
Lục Phù Tang nhìn y với ánh mắt khó tin.
- Không đến mức này chứ Hoắc đại thiếu gia? Anh keo kiệt đến thế à?
Hoắc Thận sầm mặt xuống.
- Ngồi xuống! Ăn hết bánh trong dĩa đi.
- ... Anh ăn không hết thì phí lắm.
Lục Phù Tang còn muốn khuyên y.
Hoắc Thận nhíu mày tỏ vẻ không vui.
- Ai nói tôi ăn không hết hả?
- Anh có thể ăn hết thật à?
Phù Tang tỏ vẻ nghi ngờ.
- Bớt nói nhảm đi!
Hoắc Thận mất kiên nhẫn nói.
Lục Phù Tang đành phải ngồi xuống.
Đoạn cô lấy nĩa xắn một miếng lên ăn, sau nhíu mày lại. Bánh không ngon cho lắm.
- Dở quá...
Cô lại ngước mặt lên nhìn Hoắc Thận, hình như y chẳng có cảm giác gì, cứ xắn bánh mà ăn một cách bình tĩnh. Cô không nhịn được, hỏi một câu:
- Bộ anh không thấy nó dở hả?
- Thấy chứ!
Y đáp một cách nghiêm túc.
- ...
Tuy Hoắc Thận cảm thấy bánh dở tệ nhưng vẫn ăn hết miếng bánh trong dĩa.
Trong lòng Lục Phù Tang hơi cảm động, cô thấy bánh này dở tệ luôn ấy, thậm chí chính cô còn chẳng muốn ăn nó nữa là. Thế mà Hoắc Thận lại nể mặt cô như thế, ăn sạch hết miếng bánh trong dĩa luôn.
Cho nên Lục Phù Tang đâu thể mặt dày mà để thừa lại, cô đành phải cúi đầu ăn bánh với vẻ buồn bực.
- À phải rồi!
Lúc này Lục Phù Tang mới nhớ ra một chuyện quan trọng, cô buông nĩa xuống, nhấc ly rượu lên rồi nói:
- Mặc dù chúng ta không hát mừng sinh nhật, cũng không cầu nguyện nhưng mà tôi vẫn muốn nói chúc mừng sinh nhật anh đàng hoàng đấy!
Phù Tang nâng ly, cụng nhẹ vào ly Hoắc Thận. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
- Tuy rằng xa nhà khiến tôi thấy buồn lắm, nhưng tôi thấy ông trời vẫn còn tốt với tôi lắm. Ít nhất để tôi gặp được anh, chứ không bắt tôi phải lăn lê ở đầu đường xó chợ! Hoắc Thận, không cần biết vì lẽ gì anh lại bảo vệ tôi, nhưng tôi rất biết ơn anh! Cảm ơn!
Nói xong, Phù Tang ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly.
Cô làm thể để bày tỏ lòng thành của mình.
Mà Hoắc Thận chẳng kịp ngăn cô lại.
- Cô điên rồi? Nồng độ cồn của rượu này cao đấy!
Trước khi Phù Tang gục đầu xuống bàn thì Hoắc Thận đã vươn tay, đỡ lấy cô.
Phù Tang tựa má vào tay Hoắc Thận, hai mắt to tròn chớp chớp nhìn y.
- Hoắc Thận anh đừng lắc lư nữa, tôi chóng mặt lắm...
- Tôi không có lắc.
- ... Tiêu rồi, sao tôi thấy cả phòng cũng xoay vòng vòng thế này.
- Cô không biết uống rượu thì đừng có ép mình uống chứ!
Hoắc Thận nói xong, y bế thốc Phù Tang lên rồi vội bước lên lầu.
- Tôi không biết uống chỗ nào hả? Rõ ràng tôi biết uống mà! Tôi biết uống đấy!!
Đúng là đã say rồi!
Lúc nói chuyện, lưỡi cũng muốn líu lại luôn kìa.
Hoắc Thận làm lơ cô, y ôm cô bước thẳng lên lầu.
Lục Phù Tang nằm trong lòng Hoắc Thận, cô quơ tay sờ loạn trên gương mặt điển trai không tỳ vết của y, sờ soạng hàng chân mày, mắt mũi y.
Hoắc Thận vô thức quay mặt đi, tránh né bàn tay của cô.
- Làm gì thế! Nhột đấy.
Phù Tang chìm trong men say cười nói:
- Hoắc Thận, tôi vẫn chưa hát chúc mừng sinh nhật cho anh nhỉ!
- Không cần đâu.
Chẳng phải khi nãy đã nói rồi sao? Y chẳng có chút hứng thú với nghi lễ này.
- Sao lại không cần kia chứ!
Phù Tang ngẩng đầu, dựa sát vào y.
- Đương nhiên là cần rồi!
Lục Phù Tang bất thình lình ghé sát lại gần khiến Hoắc Thận bất ngờ, y vô thức né tránh nhưng cô lại kề mặt lại gần.
- Mừng ngày sinh nhật của anh, mừng ngày sinh nhật của anh~~
- ...
Hoắc Thận hơi nhướng mày.
Sao cô bé này lại không ngoan chút nào thế?!
- Đừng lộn xộn nữa!
Y quát lớn nhưng lại chẳng có nửa phần tức giận.
- Anh đừng ngắt lời tôi!
Phù Tang cụt hứng bĩu môi nói:
- Tôi vẫn chưa hát xong nữa mà!
Sau đó cô tựa đầu vào vai Hoắc Thận rồi ngâm nga;
- Mừng ngày sinh nhật của anh, mừng ngày sinh nhật của anh~~
- Hoắc Thận sinh nhật vui vẻ!!
Lục Phù Tang la lên đầy hưng phấn, cười híp mắt lại.
Hoắc Thận nhếch môi cười cười, đoạn y đẩy cửa phòng ngủ ra rồi bế cô vào phòng mình.
Ngay lúc Hoắc Thận vừa đặt cô xuống giường, cô lại ngồi bật dậy. Y thấy thế vội giữ cô lại rồi hỏi:
- Cô làm gì thế?
- Tôi ngồi dậy mà!
- Cô say rồi, ngủ đi nào.
Hoắc Thận kiên nhẫn dỗ dành Phù Tang.
- Tôi không say.
Phù Tang bĩu môi ra vẻ cụt hứng.
- Tôi không ngủ! Chẳng phải bây giờ vẫn còn sớm sao? Tôi không muốn ngủ, tôi phải hát mừng sinh nhật cho anh nữa...
Lục Phù Tang nói xong, cô liền quấn lấy Hoắc Thận, gối đầu lên tay y.
Có lẽ do uống nhiều rượu nên hai má cô ửng hồng như hai trái đào chín mọng, trông rất mê người.
Ánh mắt của Hoắc Thận tối đi, y có ảo giác dường như làn da trắng nõn nà của cô phát ra ánh sáng khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Lục Phù Tang không chịu ngủ, mà Hoắc Thận lại không ép cô nằm xuống, mặc cô gối đầu lên tay mình.
Lúc này, Phù Tang híp mắt lại, trông như đang ngủ lại không giống như ngủ. Trong đôi mắt mơ mơ màng màng hiện lên vẻ lười biếng, khiến cho Hoắc Thận cảm thấy cô gợi cảm hơn thương này, nhưng chẳng giống vẻ gợi cảm của phụ nữ trưởng thành mà là kiểu ngây thơ của thiếu nữ.
Cũng đúng thôi! Cô mới bao nhiêu chứ! Mười bảy tuổi thôi! Căn bản vẫn còn con nít!
Hoắc Thận không kiềm lòng được vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Phù Tang. Cô đột nhiên nắm lấy tay y rồi đặt vào giữa hai tay mình.
- Hoắc Thận...
Giọng điệu lười biếng kèm theo men say.
- Ừm.
Hoắc Thận trầm giọng đáp lời.
- Trì Sảng tốt ở chỗ nào hả? Sao anh lại thích cô ta vậy?
Thật ra Lục Phù Tang đã muốn hỏi câu này từ sớm rồi, nhưng cô vẫn không dám hỏi, chẳng qua tối nay cô say.
Uống rượu vào thì gan cũng lớn hơn hẳn!
Hoắc Thận cúi đầu nhìn cô.
- Tôi nói thích cô ta hổi nào?
- Nếu anh không thích cô ta, vậy sao anh lại thân mật với cô ta kia chứ?
Phù Tang bĩu môi.
- Thế cô và Cảnh Vân thì sao hả? Tôi thấy hôm nay hai người cũng thân thiết lắm, cô thích anh ta à?
Hoắc Thận nhìn chằm chằm vào Lục Phù Tang.
Cô nhướng mày đáp:
- Ai mà thích anh ta kia chứ!
Phù Tang nói tới đây, cô bỗng nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Nhưng mà hôm nay tôi thấy anh ta cũng không xấu lắm...
- ?
Hoắc Thận nhíu mày nhìn Phù Tang đang gối đầu lên tay mình, mặt mày tối sầm lại.
- Vậy bây giờ cô cảm thấy anh ta là người tốt à?
- Thế thì còn xa lắm! Trong lòng tôi, chỉ có anh... chỉ có Hoắc Thận anh mới là người tốt mà thôi!
Phù Tang chọt mũi Hoắc Thận một cách tinh nghịch, cô cười cười rồi lại nhíu mày.
- Nhưng mà bây giờ anh cũng chẳng phải người tốt gì nữa!
- Sao thế?
Hoắc Thận phát hiện sau khi cô bé này say rượu, nói chuyện cũng vừa lòng hơn bình thường rất nhiều, không chống đối, lại ngoan ngoãn nói lời thật lòng với y.
- Anh bắt nạt tôi!
- Tôi bắt nạt cô khi nào?
Hoắc Thận không đồng ý với chuyện này.
- Cô ghê gớm như thế, sao tôi có thể bắt nạt được cô kia chứ?
Bình thường y nói một câu, nhất định cô sẽ vặc lại hai câu!
Sao y có thể bắt nạt cô được?
- Anh làm tôi không vui!
Phù Tang bĩu môi lên án Hoắc Thận:
- Tôi không thích cái cô tên Trì Sảng gì đấy, thế mà ngày nào anh cũng dính lấy cô ta! Tôi không vui rồi đấy...
Lời của Lục Phù Tang khiến lòng Hoắc Thận kích động, cổ họng trượt lên xuống một cái.
- Cô không vui khi tôi ở cạnh cô ta sao?
- Đương nhiên không vui rồi!
Lục Phù Tang nhíu mày nói tiếp;
- Sau khi anh quen cô ta, ngày nào anh cũng nhăn nhó với tôi! Còn không cho tôi ngủ trên giường, báo hại ngày nào tôi cũng ngủ một mình chẳng quen chút nào...
Cô không vui vì mấy chuyện này ưa?!
Hoắc Thận nhíu mày, nhéo gò má đỏ ửng của cô.
- Đáng đời cô thôi!
- Đáng đời anh thì có!
Phù Tang đập tay y rồi nói:
- Anh bắt nạt tôi còn nói đáng đời tôi nữa! Tôi không để ý tới anh nữa đâu!
- Sau này cách xa Cảnh Vân một chút cho tôi!
Hoắc Thận nhớ tới lý do khiến y bực bội mấy hôm nay, rồi cảnh cáo cô một cách nghiêm túc.
- ... Tôi luôn cách xa anh ta mà! Chẳng phải hôm nay anh mời anh ta tới à?
- Tôi không có.
- Vậy chính là ai đó rồi!
Nhắc tới Trì Sảng, Lục Phù Tang lại nhăn mặt tỏ vẻ không vui, cô nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Đây có phải nhà cô ta đâu mà lại tự ý mới khách vào thế. Mà cô ta cũng chẳng thèm hỏi xem chủ nhà có đồng ý hay không nữa, đúng là chẳng có phép tắc gì cả!
- Cô đang lẩm bẩm gì đấy?
Thật ra Hoắc Thận nghe rõ mồn một những gì cô vừa nói.
Vậy ra cách tranh giành người yêu của đám con gái là thế này à?
Cũng thú vị lắm!