Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 591: Chương 591




Lục Phù Tang nằm ngủ trong lòng Hoắc Thận.

Còn Hoắc Thận thì ngồi im, tựa vào đầu giường, mặc cho cô gối đầu vào lòng mình.

Một tay y kê đầu, tay còn lại không nhịn được quấn lấy tóc cô, trong đầu lại nghĩ tới chuyện vô cùng quan trọng.

Về chuyện giao dịch một trăm triệu nguyên vật liệu với Cảnh Vân, y đã lấy được nó. Hai tháng sau lại làm tiếp một cuộc giao dịch mới, tới lúc đó...

Hoắc Thận cúi đầu nhìn cô bé đang nằm trong lòng mình.

Lúc này cô đã ngủ rất say.

Trông Phù Tang ngủ rất ngon, môi mấp máy, người mềm mại nhỏ nhắn nằm trong lòng y hệt như một chú mèo hoang mê người.

Ánh mắt Hoắc Thận tối đi, đoạn y ôm cô, nằm xuống rồi nhắm mắt lại cùng ngủ với cô.

Hai tháng sau, một trận chiến sống còn sắp bắt đầu.

Đó cũng chính là cơ hội duy nhất để cô rời khỏi Bách Hội Môn!

...

Thấm thoắt đã trôi qua hai tháng.

- Chú mười này, rốt cuộc chú làm ăn kiểu gì thế hả?!!

Cố Sinh tát thẳng vào mặt Chung Lãnh.

- Lục Phù Tang do cậu tìm cho chú ba à? Chú mày có biết tại sao Cảnh Vân lại giao nguyên vật liệu cho chú ba không hả? Là vì có Lục Phù Tang đứng giữa tác động đấy! Tên Cảnh Vân kia luôn muốn đàn bà của chú ba! Thế mà tên đó lại giao cả trăm triệu nguyên vật liệu chỉ vì con nhỏ đó!! Mẹ kiếp!!!

Cố Sinh tức tới mức chửi thề.

Còn Chung Lãnh bụm mặt sợ hãi, cầu xin liên hồi:

- Anh Sinh à, thật sự em không biết chuyện này mà. Nếu em biết con nhỏ chết tiệt kia có bản lĩnh này thì em đã không đưa nó cho anh ba rồi!

- Có cho tiền mày cũng chẳng dám!

- Dù sao nó cũng chỉ là đứa con nít thôi mà! Em không ngờ Cảnh Vân lại nhìn trúng con nhỏ đó!

Cố Sinh liếc xéo Chung Lãnh, trong lòng nghĩ ra một cách.

- Chẳng phải chú mày luôn muốn có con nhỏ đó à?

- Đúng thế ạ anh Sinh!

Nói tới đây, trong mắt Cố Sinh lập lòe sáng.

- Trông con bé đó ngon hàng lắm anh!

- Được! Anh sẽ tặng nó cho chú mày!

Cố Sinh ngẩng đầu đầy kiêu căng, nói tiếp:

- Hai ngày nữa thằng ba phải đi nhận hàng ở cảng, sau khi nó đi rồi thì con nhỏ đó tùy chú mày xử lý!

- Nhưng liệu anh ba có...

Chung Lãnh có chút nhát gan.

Cố Sinh cười khẩy nói:

- Sẽ thế nào hả? Chẳng lẽ chú mày nghĩ rằng cậu ta sẽ trở mặt với anh em chỉ vì một con đàn bà thôi à?

- Nhưng anh ba cưng nó lắm! Lần trước ở trên du thuyền, con nhỏ đó muốn bỏ trốn lại, còn làm đàn em của anh Lục bị thương nữa. Kết quả anh ba bị trúng đạn còn nhận tội thay nó nữa! Anh ấy coi trọng con nhỏ đó như thế, nếu em...

- Ồ! Anh em ngủ với phụ nữ của chú ấy, cho dù chú ấy có tức giận đi nữ cũng không dám bắt chú mày đâu! Hơn nữa còn có anh đây bảo kê cho chú mày mà! Sợ quái gì chứ? Nếu chú ấy dám xem trọng đàn bà hơn anh em kết nghĩa thì sớm muộn gì anh Lục cũng xử con nhỏ đó thôi, trong lòng chú ấy rõ hơn ai hết mà!

- Vâng vâng! Anh nói đúng!

Chung Lãnh gật đầu liên hồi, cười một cách bỉ ổi.

- Anh Sinh à, vậy tính phúc của em phải nhờ vào anh rồi...

...

Hôm nhận hàng, Hoắc Thận phải đích thân ra mặt lấy hàng, còn Lâm Lục với Cố Sinh thì không xuất hiện.

Giao dịch hôm nay không nhỏ chút nào, mà là giao dịch trăm triệu nguyên liệu. Tương lai, một trăm triệu này có thể biến thành hàng trăm triệu khác.

Đây chắc chắn là một giao dịch còn lớn hơn mấy cuộc giao dịch lần trước của Lâm Lục và Cố Sinh nữa!

Đương nhiên giao dịch càng lớn thì nguy hiểm càng nhiều!

Đối với Hoắc Thận thì...

Tối nay y sẽ rời khỏi Bách Hội Môn hoàn toàn!

Y đã nằm vùng ở trong này suốt năm năm rồi, trong thời gian đó, chẳng ai biết y đã trải qua những chuyện gì.

Mỗi ngày Hoắc Thận như bước trên tầng băng mỏng, hàng đêm khó lòng an giấc. Y liên tục hoán đổi thân phận quân nhân và tội phạm tội ác tày trời, có đôi lúc chính y cũng chẳng rõ mình là người phe nào nữa!

Hôm nay, mọi chuyện sắp sửa kết thúc rồi!

Rốt cuộc y cũng có thể say goodbye với Bách Hội Môn chết dẫm này rồi!

Không, không phải là tạm biệt mà là vĩnh biệt!

Tất cả những người, những chuyện đã xảy ra ở đây đều sẽ được chôn sâu trong ký ức của y! Có lẽ cả đời này y cũng không muốn nhở lại khoảng thời gian ở đây nữa.

Lúc Hoắc Thận bước vào phòng ngủ, Lục Phù Tang vẫn ngồi xem các tác phẩm nổi tiếng của thế giới trên ghế.

Hoắc Thận cũng chẳng buồn để ý tới cô, y chỉ đứng cạnh cửa sổ, nhín đám vệ sĩ đứng quanh biệt thự.

- Lận Thần!

Y gọi.

Lận Thần từ bên ngoài bước vào.

- Cậu ba!

- Tối nay tất cả mọi người theo tôi lấy hàng.

Hoắc Thận liếc anh ta với vẻ nghiêm trọng.

- Trừ cậu ra!

- Tôi không được đi sao?

Lận Thần cảm thấy khó hiểu.

- Cậu ba, tôi...

- Những thuộc hạ ở bên ngoài sẽ cùng đi với tôi! Còn cậu thì ở lại đây.

Hoắc Thận nhìn Lận Thần với ánh mắt thâm trầm, giọng điệu không cho phép anh ta cãi lại. Sau đó y quay sang nhìn Lục Phù Tang ngồi trên ghế, ánh mắt lại tối đi vài phần. Y nói:

- Cậu ở lại chăm sóc cho cô ấy giúp tôi.

Phù Tang ngẩng đầu, nhìn bọn họ với ánh mắt khó hiểu.

Cô hỏi Hoắc Thận:

- Anh muốn ra ngoài ư?

- Ừm.

Hoắc Thận đáp, rồi quay sang nói với Lận Thần:

- Cậu lui xuống sắp xếp đi!

- Vâng!

Tuy Lận Thần không vui lắm nhưng vẫn nghe theo, đoạn anh ta bước ra khỏi phòng.

Lận Thần đang lo lắng cho sự an nguy của Hoắc Thận, anh ta biết rõ chuyến hàng này rất nguy hiểm, cho nên muốn đi theo giúp đỡ cho y. Nhưng y muốn anh ta ở lại đây cũng vì mong có thể bảo vệ anh ta một mạng.

Lỡ có gì sơ sảy với cả trăm triệu nguyên vật liệu này, e rằng khó tránh khỏi “tội chết”!

Hoắc Thận thật sự muốn bảo vệ Lận Thần!

Y thấy bản tính Lận Thần vẫn còn tốt, chẳng qua tuổi trẻ quen nhầm người nên mới lầm đường lạc lối thôi!

Sau khi Lận Thần rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Lục Phù Tang và Hoắc Thận.

Phù Tang căng thẳng hỏi y:

- Anh muốn ra ngoài sao? Đi bao lâu thế? Còn tôi thì sao? Tôi có được đi với anh không?

- Phù Tang nghe tôi nói này!

Hoắc Thận ngồi xuống đối diện Lục Phù Tang, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Cô còn nhớ nguyện vọng sinh nhật cô đã ước thay tôi cách đây hai tháng không?

- Nguyện vọng sinh nhật?

Phù Tang vội gật đầu đáp:

- Nhớ chứ! Đương nhiên tôi nhớ rất rõ! Tôi từng nói tôi muốn gặp lại ba mẹ mình...

- Đúng thế! Tôi đã từng nói sẽ thực hiện nguyện vọng này cho cô!

- Anh sẽ đưa tôi về nhà ư?!

Phù Tang lộ vẻ vui vẻ, hai mắt cũng sáng lên:

- Hoắc Thận, có phải tôi có sắp được về nhà rồi ư?!

Cô vui mừng tới mức cười toe toét nhưng lại bị Hoắc Thận bịt miệng lại.

- Đừng có la lớn!

Lục Phù Tang vội vàng bụm miệng lại.

- Xin lỗi, tôi... tôi vui quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.