Chung Lãnh thật sự không ngờ ở phía cửa ban công lại đột nhiên có người xuất hiện, mà người này còn dám chỉa súng vào đầu của mình.
Lúc này Phù Tang đã nhìn thấy cảnh tượng ở phía ngoài, liền nhẹ nhõm thở phào một cái.
Như vậy cô có tính là được cứu thoát thành công không?
- Bỏ súng xuống!! Có biết tao là ai không? Còn dám lấy súng chỉa vào ông đây!
Thái độ của Chung Lãnh mang thêm vẻ hung hăng nhưng giọng nói nghe vào dường như có chút hoảng loạn.
Triệu Đinh Niên cười khẩy một cái.
- Là người đứng thứ 10 trong Bách Hội Môn sao tôi có thể không biết được chứ?! Cưỡng hiếp bắt người cướp của chuyện gì anh cũng làm qua hết!
- Ngươi……Rốt cuộc ngươi là ai?
Chung Lãnh có chút hoảng sợ.
- Tiểu Lâm!
Triệu Đinh Niên hét lên một tiếng, đột nhiên cửa phòng ngủ của Phù Tang bị đạp ra liền thấy người đàn ông mặc bộ đồ đặc cảnh dẫn thêm vài người cảnh sát từ bên ngoài đi vào.
- Cục trưởng Triệu!
- Bắt người này lại cho tôi!
Triệu Đinh Niên ra lệnh.
- Bọn ngươi là cảnh sát?!
Lúc này Chung Lãnh mới phản ứng được mọi chuyện, đôi chân đang tính bỏ trốn, nhưng trong phút chốc tay của cậu ta đã bị cái còng tay lạnh băng còng lại.
- Muốn trốn đâu có dễ như vậy? Có chuyện gì muốn nói thì về sở cảnh sát trước rồi nói!
- Sao bọn người lại kiếm được nơi này? Lục Phù Tang, cô báo cảnh sát?!!
Gương mặt căm phẫn của Chung Lãnh liếc về phía Phù Tang.
- Anh ba đối xử với cô không tệ! Sao cô lại dám đi báo cảnh sát?!
Quả nhiên cậu ta vẫn chưa đoán được toàn bộ câu chuyện là như thế nào.
- Lục Phù Tang, anh ba của tôi sẽ không tha cho cô đâu!
- Mau cút ngay cho tôi! Ở đây đe dọa ai vậy hả!
Triệu Đinh Niên đá Chung Lãnh một cái.
- Đi!!
- Bọn ngươi bắt tao thì được gì chứ? Bọn ngươi làm gì được tao? Đại ca với anh hai của tao sẽ không bỏ mặc tao ở sở cảnh sát đâu!
- Vậy sao? Vậy sau khi chúng ta về sở cảnh sát rồi tôi sẽ để ba anh em bọn ngươi ngồi nói chuyện với nhau. Tôi cũng muốn xem thử hai người bọn họ sẽ dùng cách nào để đưa ngươi từ trong tù giam ra ngoài!
Triệu Đinh Niên cười khẩy một cái, ra lệnh cho thuộc hạ của anh ta.
- Tiểu Lâm, dẫn hắn đi!!
- Tuân lệnh!!
Tiểu Lâm dẫn Chung Lãnh đang chửi rủa đó đi.
Sự lo sợ trong lòng của Phù Tang cuối cùng cũng đã nhẹ nhõm đi rồi.
- Cô Lục, cô không sao chứ?
Triệu Đinh Niên quan tâm hỏi han Phù Tang.
Phù Tang lắc đầu.
- Tôi vẫn ổn, nhiều lắm cũng chỉ bị hoảng sợ mà thôi!
- Cô không sao là được rồi.
Triệu Đinh Niên nhẹ nhõm cười một cái.
- Nếu cô có chuyện gì thì ba cô và Hoắc Thận cũng sẽ không tha cho tôi đâu.
- Ba tôi? Ba tôi biết tôi ở đây sao?
Nhắc đến ba của mình, tâm trạng của Phù Tang có chút kích động.
- Đúng vậy! Đã có nhiều lần họ đòi đến đây dẫn cô về, nhưng chúng tôi sợ thân phận của Hoắc Thận bị bại lộ nên chỉ có thể để cô ủy khuất thêm một thời gian! Đúng rồi, giờ ba mẹ của cô đã sớm đứng trước của Bách Hội Môn đợi cô rồi!
- Tốt quá đi!!
Phù Tang nói xong tính chạy ra ngoài, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng.
- Đúng rồi, còn chú Lý và Tiểu Tẩm thì sao? Còn những người khác ở đây thì sao?
- Cũng bị bắt hết rồi.
- Bọn họ đều là vô tội mà! Bọn họ chưa từng làm chuyện gì xấu xa!
- Tôi biết.
Triệu Đinh Niên gật đầu rồi nói tiếp:
- Tuy bọn họ chưa từng làm qua chuyện gì xấu xa, nhưng bọn họ biết rõ mọi chuyện mà không báo, nhưng xin cô Lục hãy yên tâm, nếu không có phạm tội gì thì chỉ cần tra hỏi vài ngày sẽ tự động thả người thôi, còn Hoắc Thận vẫn đang cố gắng nói giúp cho bọn họ nữa!
- ……Vậy cũng đỡ.
Phù Tang mới thở phào nhẹ nhõm.
- Còn bên Hoắc Thận thì sao? Tình hình thế nào rồi?
- Cô không cần lo lắng, tình hình bên anh ta cũng khá thuận lợi, dù sao phía cảnh sát của chúng tôi cũng đã dàn xếp và đợi ngày hôm nay đã 5 năm rồi, không thể để vụt mất được.
- ……Ừ.
Phù Tang ngây người gật đầu một cái, thật ra cô quan tâm không phải là nhiệm vụ lần này hoàn thành như thế nào, cái cô quan tâm chính là y có tốt không? Trong lúc làm nhiệm vụ có bị thương không?
- Cô Lục yên tâm đi! Thân thủ của Hoắc Thận rất tốt, không dễ bị thương đâu!
Dường như Triệu Đinh Niên đã nhìn thấu được suy nghĩ của Phù Tang nên mới nói thêm một câu.
Để anh ta nói như vậy, gương mặt của Phù Tang đột nhiên đỏ ửng lên nhưng cũng may là đèn trong phòng ngủ hơi tối, nên Triệu Đinh Niên chưa chắc gì thấy được biểu hiện này của cô, cô vội vàng thay đổi chủ đề:
- Tôi đi kiếm ba mẹ của tôi nha! Lâu quá không gặp, tôi nhớ họ muốn chết luôn!
Phù Tang nói xong liền chạy nhanh ra khỏi phòng.
Bên ngoài Bách Hội Môn ---
Lục Ngạn Diễm với Lục Dung Nhan đã không muốn chờ đợi thêm mà sớm đứng ở bên ngoài đợi cô, thậm chí ngay cả bác cả của Phù Dung là Lục Ngạn Sinh cũng có mặt ở đây.
Lục Ngạn Diễm đứng ở bên với tâm trạng lo lắng cứ thế ngoài lo lắng đi qua đi lại, đột nhiên nghe thấy giọng nói vui mừng vang lên:
- Ba, mẹ!! Bác cả, con tới rồi!!
- Phù Tang!!
Lục Dung Nhan gặp lại đứa con lâu ngày không thấy này, nhất thời kích động không kiềm được nên đã rơi nước mắt.
Lục Dung Nhan ôm thật chặt con gái của mình, không kiềm lòng được mà vừa nói vừa khóc:
- Cũng may là con không sao!! Cũng may con không bị gì……Huhuhuhu……
Lục Dung Nhan không thể nào kiềm nén được tâm trạng của mình, khóc đến rất thảm thiết.
Lục Ngạn Diễm đi về phía cô, ôm lấy người vợ với đứa con gái của mình, an ủi hai người đang ôm nhau khóc lóc đó lại.
- Được rồi, ra khỏi đây là không sao rồi, đừng có khóc nữa, người không bị gì là tốt rồi……
- Ba, mẹ, con nhớ hai người muốn chết luôn! Huhuhu……
- Ba mẹ cũng nhớ con lắm! Lo cho con lắm! Nhất là mẹ của con, những ngày tháng con không ở bên cạnh, không ngày nào là mẹ con ngủ ngon hết.
- Huhuhu……Mẹ!
Phù Tang ôm chặt lấy mẹ của mình.
Lục Dung Nhan đưa tay ra lau nước mắt cho con gái.
- Mau để mẹ xem xem, cổ con bị gì vậy? Sao lại chảy máu vậy?
- Con không sao! Lúc nãy bất cẩn nên bị cứa vào thôi.
Phù Tang không dám nói cho mẹ mình biết những gì lúc nãy cô đã trải qua, chỉ nói sơ qua một câu mà thôi.
- Mau đi lên xe đi, mau xử lý vết thương ngay lập tức!
Lục Dung Nhan kéo con gái mình đòi lên xe, vừa đi vừa khóc lóc than vãn:
- Con xem con ốm nhom như cái gì vậy! Mẹ đã nói rồi, không nên để con một mình ở nơi quái quỷ như vậy nhưng ba con với bác con lại nói do tình hình đặc biệt nên tạm thời không thể bắt con ra lại, con nói xem, để một đứa con gái ở cái nơi như vậy, người làm mẹ này làm sao có thể yên tâm được chứ……
Lục Dung Nhan nói rồi lại nói, lại bắt đầu không kiềm nén được nước mắt của mình.
- Mẹ, con thật sự không sao.
Phù Tang đi theo mẹ của mình ngồi vào trong xe.
- Ngày nào con cũng ở đây ăn sung mặc sướng lại không cần đi học nữa, cuộc sống tốt đẹp biết bao! Không phải mẹ không biết con ghét đi học lắm sao! Ở đây không cần đi học, cũng không có ai ăn hiếp con! Tốt biết bao!
- Tốt gì mà tốt!! Con có biết đây là nơi quỷ quái gì không?
Lục Dung Nhan nghĩ đến con gái của mình bị bắt đến nơi như vậy, cơn giận liền đùng đùng nổi lên, thấy bộ dạng con gái vô tâm vô tư như vậy, trong lòng Lục Dung Nhan lại càng tức giận vài phần.
- Mẹ, con biết rồi, không phải mẹ sợ con ở đây sẽ học hư sao? Con có đâu! Con lúc nào cũng được Hoắc Thận bảo vệ rất chu đáo, không có ai dám làm khó con hết, thật đó!