- Con biết mà mẹ, không phải mẹ lo con học thói xấu sao? Con không có mà! Con vẫn được Hoắc Thận bảo vệ kỹ lắm, ở đây không ai hại con được hết, thật đó!
- ...Thế, thế...
Lục Dung Nhan nhìn đôi mắt thuần khiết của con gái mà không mở miệng hỏi tiếp được.
- Có phải mẹ muốn hỏi con với đàn ông có... làm chuyện đó chưa đúng không?
- Đúng rồi, con nói thật với mẹ đi, có ai làm gì con không? Nếu có nhất định phải nói cho mẹ! Mẹ sẽ bảo ba con đòi công bằng cho con ngay!
Lục Dung Nhan nói xong mắt cũng đã đỏ hoe.
- Không có mà mẹ! Không có thật á!
Lục Phù Tang vội phủ nhận, khuôn mặt nhỏ cũng hồng lên:
- Con... lần đầu tiên của con vẫn còn mà! Thật sự là không có ai làm gì xấu với con...
Nghe con gái đáp thì Lục Dung Nhan mới nín khóc mỉm cười rồi ôm con thật chặt:
- Tốt quá! Mẹ chỉ lo con bị ấm ức gì! Hức hức, không sao là tốt rồi! Chỉ cần con bình an là được, mẹ không mong gì hơn...
- Con vẫn ổn mà mẹ! Chỉ là rất nhớ ba mẹ với anh nữa, đúng rồi, anh con đâu ạ! Sao không thấy anh tới đón con?
- Dạo này nó có việc ra nước ngoài rồi! Nhưng biết hôm nay mẹ tới đón con nên từ sáng gọi cả chục cuộc điện thoại rồi đấy!
Đang nói thì điện thoại của Lục Dung Nhan lại vang lên, xem màn hình hiển thị đúng là con trai gọi tới:
- Đấy xem đi, anh con gọi này! Con nghe máy luôn đi!
Lục Phù Tang vội nhận điện thoại:
- Anh ơi!
Đầu kia Lục Đình Tiêu nghe được tiếng em gái thì bao nhiêu căng thẳng cũng tan hết:
- Nghe giọng em là biết không có việc gì rồi!
Biết bao lo lắng của anh giờ đã có thể biến mất rồi.
Lục Phù Tang vui vẻ cười nói:
- Anh, có phải anh nhớ em lắm không?
- Ừ! Vô cùng nhớ đấy! Trong nhà không có đứa lắm mồm như em đúng là yên tĩnh hẳn! Sao? Mấy hôm rồi có ai bắt nạt em không? Nếu có nhớ phải kể hết ra cho anh.
- Anh yên tâm! Không ai bắt nạt em được, có người bảo vệ em rồi mà!
- Cái tên Hoắc Thận kia đúng không?
- Anh biết anh ta ạ?
- Có nghe bác cả nhắc tới anh ta, thì ra anh ta còn là bạn của chị Diên Vĩ nữa.
- Dạ?
Lục Phù Tang giật mình hỏi lại:
- Anh bảo anh ta là bạn của ai cơ?
- Chị Diên Vĩ ấy! Chuyện này em không biết à?
- ...
Chuyện này đúng là Lục Phù Tang không biết thật.
Diên Vĩ, hình trang trí hoa diên vĩ? Thế nên...
Người con gái đã lấy chồng mà Hoắc Thận vẫn luôn thích thật ra chính là... chị Diên Vĩ mà cô quen sao?
- Nói ra thì đúng là em may mắn đấy, cái tên Hoắc Thận kia từng gặp em một lần trong tiệc của nhà chị Diên Vĩ nên mới biết em là người quen, rồi hết lòng bảo vệ em. Nếu không giờ không biết em ra sao rồi nữa! Chờ em về rồi nhà mình phải cảm ơn người ta mới được!
Nhưng lời anh trai nói khiến lòng Lục Phù Tang loạn hết cả lên.
Có nghĩa là những ngày tại Bách Hội Môn y vẫn luôn bảo vệ cô thật ra đều vì... chị Diên Vĩ ư?
Sự thật này không biết sao lại khiến Lục Phù Tang khó nén xót xa.
- Thôi thôi, hai anh em đừng tán gẫu nữa, có gì chờ anh con về nhà rồi nói, mẹ phải xử lý vết thương cho con đã!
Lục Dung Nhan nói xong lập tức rút điện thoại trong tay con gái, rồi nói tạm biệt với con trai xong tắt máy.
Thấy sắc mặt con gái là lạ nên cô nhíu mày hỏi:
- Sao thế? Anh con nói gì à? Sao nghe điện thoại xong trông con lạ thế.
- Dạ? Có ạ?
Lục Phù Tang như bừng tỉnh, gượng cười với mẹ mình:
- Con có sao đâu, đang bình thường mà mẹ! Chắc vì lâu lắm không gặp nên nghe giọng anh xong lại thấy nhớ quá ấy.
Lời này cũng không hề sai, nhớ đến anh trai nhiều ngày không gặp đúng là cô bé hơi khó chịu, mắt cũng bắt đầu đỏ.
- Thôi nào, đừng khóc, anh con vài hôm nữa là về thôi mà. Đừng khóc nữa con.
- ...Vâng ạ!
Lục Phù Tang vội gật đầu, lại thấy mắt mẹ mình cũng đỏ ửng lên:
- Con hứa với mẹ sau này nhất định sẽ chăm chỉ học hành!
Lục Dung Nhan vui mừng hỏi:
- Lần này nghĩ thông rồi sao?
- Vâng! Giờ con nhớ thầy cô với bạn học lắm.
Ở cái chỗ quỷ quái này lâu mới biết trường học đúng là một nơi tuyệt vời!
- Sau này con đi học đều phải có tài xế đưa đón hết, nhớ chưa? Không được làm theo ý mình nữa!
- ...Con biết rồi ạ.
Lục Phù Tang lè lưỡi đáp.
Sau lần này cô bé đúng là không dám làm loạn nữa rồi.
...
Bên chỗ bến cảng dưới sự bố trí của Hoắc Thận thì đám tội phạm cũng đã sa lưới, nhưng lại không bắt được Cảnh Vân.
Hôm nay anh ta không xuất hiện, đơn hàng lớn thế mà lại do tay sai đưa đến đúng là rất lạ.
Bên Bách Hội Môn cũng bị cảnh sát dọn dẹp sạch sẽ, bắt được một đám tội phạm lừa bắt rồi bán con gái nhà lành, sau đó giải thoát cho rất nhiều cô gái vô tội, tịch thu được một lượng lớn súng ống cùng các loại chất gây nghiện.
- Hoắc Thận —
Lúc Hoắc Thận vừa lên xe cảnh sát thì lại bị Cố Sinh sau lưng gọi lại.
Y dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta.
- Mắt Lâm Lục mù rồi mới tin đồ phản bội như mày!
Cố Sinh hết sức khinh thường y.
Phải! Trong mắt đám người kia Hoắc Thận là kẻ phản bội, thậm chí trong số những kẻ bị bắt cũng có người thật lòng coi y là anh em sống chết có nhau.
Thế nhưng vậy thì sao đây?
Huy hiệu trên vai y đã quyết định kết quả cuối cùng rồi!
Y có trách nhiệm, có việc mình phải gánh vác! Vì đất nước thì có chút tình cảm buộc phải vứt bỏ, chỉ có thể lạnh lùng đối xử với mọi thứ.
Hoắc Thận chỉ nhếch môi cười lạnh chứ không đáp.
Khi nhìn mặt Cố Sinh trên mặt y vẫn không có cảm xúc gì.
Nhưng chỉ y mới rõ sau năm năm ẩn nấp trong Bách Hội Môn mà giờ thấy kết cục của họ thế này rõ ràng lòng y cũng có rất nhiều cảm xúc phức tạp, giờ phút này đắng cay chua ngọt, ngũ vị tạp trần đều có! Chỉ là y không thể biểu lộ cảm xúc ra ngoài được.
Dù chỉ là mảy may cũng không thể!
Hoắc Thận lạnh lùng quay đầu định đi.
Nhưng lại nghe Cố Sinh hô lên:
- Sao? Định cứ thế mà đi à, không định hỏi thăm xem con nhãi họ Lục ra sao à?
Lời anh ta nói khiến Hoắc Thận khựng lại, ánh mắt y nhìn vẻ mặt đắc ý của Cố Sinh lạnh như băng.
Bộ dáng y như thể nếu Lục Phù Tang có chuyện gì thì nhất định y sẽ nghiền nát Cố Sinh thành tro bụi vậy.