- Nghe nói gần đây Hoắc Thận đang ôn tập cho con?
Lục Ngạn Diễm vẫn chưa quên việc quan trọng như vậy.
- Ba, ngay cã việc này ba cũng biết sao?
- Đương nhiên rồi! Không lẽ bác cả của con có thể che giấu ba sao?
Phù Tang lại một chút cũng không chột dạ:
- Ba, lúc này con học hành rõ ràng tiến bộ không ít mà! Mai mai con phải kiểm tra định kì rồi, nhưng mà từ trước đến nay con chưa bao giờ tự tin như vậy qua!
- Bây giờ đừng có mà nổ, tốt hay không, đợi sau khi thi xong rồi mới biết.
Lời này là Lục Dung Nhan nói.
- Hai người chờ mà xem đi!
- Đước thôi, cũng không còn sớm nữa rồi, không nói chuyện nữa, con mau về phòng thu dọn đồ đạc đi, đi về nhà với ba mẹ.
- A? Phải về rồi?
- Không nỡ về nhà rồi?
Lục Dung Nhan nhìn con gái mình một cái:
- Không phải con thích ở nhà của bác cả con rồi? Bây giờ thế nào? Bảo con về nhà, con cũng không vui rồi?
- Không phải là không vui, con chỉ là... con không phải ở nhà bác cả ôn tập sao, không dễ dàng gì có chút hiệu quả, đột nhiên ngừng lại, con sợ...
- Có gì mà đáng lo chứ, con nếu thật sự thích ôn tập như vậy, ngày mai mẹ mời một gia sư về cho con! Tuyệt đối đáng tin hơn cả Hoắc Thận, người ta đều là chuyên nghiệp cả!
- Mẹ, mẹ tha cho con đi!
Phù Tang chán nản mà nhìn đồng hồ trên tường một cái, cũng đã chín giờ bốn mươi rồi, một cái nữa, Hoắc Thận ra ngoài chạy đêm rồi:
- Được rồi, mẹ, con đi về với mẹ, mẹ đừng lo việc tìm gia sư cho con nữa, nhưng mà đợi con một chút, đợi... đợi khoảng ba bốn mươi phút nhé!! Chúng ta mười giờ ba mươi rồi mới đi, được không?
Lục Dung Nhan chau mày:
- Trễ như vậy, bác cả của con cũng phải nghỉ ngơi đó!
- Không sao, thường ngày tôi mười hai giờ mới ngủ.
Lục Ngạn Sinh liền nói.
- Đúng vậy, bác cả của con ngủ muộn! Con... con không phải còn phải thu dọn hành lý sao!
- Được rồi được rồi, vậy con nhanh chóng đi thu dọn đi!
- Được.
Phù Tang bước nhanh lên lầu, thu dọn hành lý.
Mười phút sau, Phù Tang đã thu dọn gọn gàng hết hành lý của bản thân mình, cô nhìn đồng hồ trên tay, sắp mười giờ rồi.
Đứng ở lang cang lầu hai, Phù Tang nhìn xuống dưới, chỉ đợi thân ảnh quen thuộc kia lướt qua.
Phù Tang dựa người vào lang cang, đợi khoảng mười lăm phút, cuối cùng nhìn thấy Hoắc Thận mặc một bộ đồ thể thao màu xám từ đối diện chạy qua.
Trái tim của Phù Tang rung động, cô liền nhanh chóng giơ điện thoại lên, gọi đi.
Rất nhanh, Hoắc Thận đã bắt máy rồi.
Bước chân của y cũng dừng lại theo.
Phù Tang nói;
- Nhìn lên lầu!
- Làm gì?
Hoắc Thận vô thức ngẩng đầu nhìn lên lầu hai nhìn một cái, thì nhìn thấy tiểu nha đầu đó đang đứng ở đó cười ha ha mà chào y.
Hoắc Thận có chút cạn lời:
- Tôi từng nói rồi, đừng làm phiền tôi chạy đêm! Ngắt đây!
Nói xong, y muốn ngắt điện thoại.
- Đừng nha!
Phù Tàng liền kêu lên:
- Tôi không phải là cố ý làm phiền anh đâu, tôi chỉ là muốn nói với anh, ba mẹ tôi đến đón tôi rồi, tôi phải về nhà rồi!
Hoắc Thần hơi ngẩng người một chút, một lúc sau, gậtgật đầu:
- Được! Đi về đi!
Phù Tang vểnh môi:
- Anh không có lời nào, muốn nói với tôi sao?
- Ngày mai thi tốt.
Hoắc Thận thật lòng nói.
- Ngoại trừ lời này?
- Sau này đi học chăm chú nghe giảng!
- ... Chỉ như vậy?
Một tay chống eo, Hoắc Thận ngẩng đầu nhìn lên Phù Tang đang đứng trên lầu hai:
- Hay là cô trực tiếp nói cho tôi biết, cô muốn nghe cái gì?
- ..Hơ!
Phù Tang cười lạnh một tiếng, sau đó không chút lưu tình mà ngắt điện thoại đi.
Cái tên không có tình cảm!!!
Nhưng mà, cuối cùng là cô muốn nghe y nói điều gì?
Bảo cô ở lại? Hay là bảo cô sau này phải ăn uống đầy đủ? Chú ý sức khỏe?
Giỡn chơi gì vậy!! Lục Phù Tang cô từ khi nào trở thành con người như vậy rồi? Nhưng cho dù là như vậy, Hoắc Thận y tuyệt đối cũng không phải là người như vậy!!
Phù Tang nhìn y ở bên ngoài, bày ra bộ mặt quỷ tinh quái một cái, sau đó, ‘rầm’ một tiếng, đóng cửa sổ, kéo màn che lại, cầm theo hành lý của mình, đi xuống dưới lầu.
- Ba, mẹ, chúng ta đi thôi!
- Cuối cùng chịu đi rồi?
- Đi thôi!
Phù Tang đi đến phòng khách, giống như một cô bé ngoan ngoãn vậy nói với bác cả của mình:
- Bác cả, mấy ngày này làm phiền bác rồi! Con cảm ơn ạ! Con về nhá! Bái bai—
- Phiền thì không có gì rồi! Sau này thường xuyên đến chơi!
- ... nhất định đến!
- ...
Lục Ngạn Sinh tiễn một nhà ba người ra khỏi cửa.
Mới vừa ra khỏi cửa, thì nhìn thấy Hoắc Thận không biết đã đứng ở bên ngoài từ bao giờ, mọi người vừa nhìn thấy y, đều ngẩng ra.
Đặc biệt là Phù Tang, cô tưởng là y sớm đã chạy đi rồi mới phải, dựa theo tốc độ của y, mới mười mấy phút, thì làm sao cũng đã chạy không thấy bóng người rồi chứ? Tại sao lúc này vẫn còn ở đây?
- Lục thủ trưởng! Chú Lục, dù Lục...
Hoắc Thận lễ phép mà chào hỏi một lượt các trưởng bối.
- Tiểu Hoắc đó à!
Lục Dung Nhan là người phản ứng lại nhanh nhất, liền bước về phía trước:
- Sao con đến đây rồi? Là biết Phù Tang phải đi rồi, đặc biệt sang đây tiễn con bé sao? Di nghe nói Phù Tang nhà dì mấy ngày nay làm phiền con không ít rồi!
- Dì, con chỉ là vừa hay chạy bộ, vừa hay chạy qua đây.
Hoắc Thận giải thích.
Phù Tang vuốt vuốt mũi, cố ý không nhìn y, quay mặt sang hướng khác.
Chạy bộ chạy ngang qua đây, thời gian chạy ngang qua rồi dừng chân lại cũng dài ghê đó.
Lục Ngạn Diễn cầm lấy hành lý và cặp sách của Phù Tnag, chuẩn bị giúp cô cho vào xe, Hoắc Thận thấy vậy, bước nhanh sang đó:
- Chú Lục, để con giúp cho!
Y nói xong, thuận tay đón lấy đồ trên tay của Lục Ngạn Diễm qua, dùng lực một chút, đã bỏ vào thùng xe sau.
Lục Ngạn Diễm nhìn Hoắc Thận bằng ánh mắt phức tạp, sau đó chỉ nhìn y cười nhẹ một cái, gật đầu:
- Cám ơn.
- Không có gì.
- Được rồi, chúng ta nên đi thôi! Phù Tang, lên xe!
Lục Ngạn Diễm bảo con gái mình lên xe, sắc mặt không so biểu tình gì.
- Dạ! Đến ngay!
Phù Tang trả lời một tiếng, cuối cùng mới nhìn Hoắc Thận một cái, mà Hoắc Thận cũng đang nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, giây sau, Phù Tang liền vội vàng dời ánh mắt đi, đi theo mẹ mình bước lên xe.
Cô... cư nhiên, chột dạ rồi!!
Đại khái, chắc tại ba mẹ cô cũng đang có mặt ở đây đi!
- Đi thôi!
Phù Tang cuối cùng cũng đưa cái đầu nhỏ ra, nhìn Hoắc Thận vẫy vẫy tay.
Hoắc Thận chỉ gật đầu, không nói gì cả, tiễn cô rời đi.
Nhìn theo bóng xe màu đen chầm chậm rời đi, một hồi sau, Hoắc Thận chào Lục Ngạn Sinh một tiếng, sau đó tiếp tục tập luyện.
Mà lúc này, ở trên xe, Phù Tang không có nhẹ nhõm như y.
Lục Ngạn Diễm từ đầu tới cuối luôn bày ra một bộ mặt:
- Con và Hoắc Thận đó cuối cùng là chuyện gì? Lần trước những gì mà ba và mẹ con nói với con, con đều coi như gió thoảng qua tai rồi, có phải không?
Phù Tang ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa kính xe, mặc cho từng cơn gió bên ngoài cửa thổi táp vào mặt mình, lại đối với lời của ba mình nói, như gió thoảng qua tai vậy.
- Phù Tang, ba con nói chuyện với con kìa!!
Lục Dung Nhan thực sự có chút nhìn không nỗi nữa, nhắc nhở Phù Tang một câu:
- Con dù gì cũng nói một câu đi chứ! Ba con cũng vì muốn tốt cho con thôi, con làm sao lại không nghe rồi?