Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 614: Chương 614




- Con đã nói với ba mẹ rất nhiều lần rồi, anh ấy chỉ là giúp con ôn tập mà thôi, ba mẹ không tin, con có nói thêm nữa thì cũng chỉ lãng phí hơi miệng lưỡi!

Phù Tang lần nữa nhẫn nại giải thích thêm một lần.

- Con thật sự không thích cậu ta?

Lục Dung Nhan thực sự vẫn chưa tin.

Phù Tang quay đầu nhìn mẹ mình, cô chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi mẹ mình:

- Mẹ, thích một người... rốt cuộc là có cảm giác như thế nào?

- Này.....

Câu nói ngây thơ của con gái, thật sự khiếng cho Lục Dung Nhan cũng ngẩn người ra, khiếng cô vô thức mà nhìn vào người chồng ngồi phía trước đang lái xe của mình, mà lúc này Lục Ngạn Diễm cũng đang thông qua kính chiếu hậu mà nhìn lại cô.

Sau đó thì nghe thấy Lục Ngạn Diễm nghiêm túc trả lời:

- Thích một người, chính là nguyện ý vì người đó mà mặc kệ bản thân mình! Thậm chí vì người đó, không mà sống chết của bản thân!

- Mặc kệ bản thân?

Thậm chí, ngay cả sống chết cũng không màng?

Phù Tang vẫn là có chút ngẩng người ra.

Nếu như bảo cô vì Hoắc Thận mà mặc kệ bản thân, thậm chí... vì y mà ngay cả sống chết của bản thân cũng không màng thì, cô sẽ nguyện ý sao?

Phù Tang thật sự cũng không biết, bởi vì trước đó, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này qua, mà, cô nhớ là, Hoắc Thận từng vì cô mà không màng đến bản thân, tuy cô không chắc là mục đích y không màng bản thân là vì muốn cứu cô, hay chỉ là xuất phát từ trách nhiệm của y mà thôi.

- Tiểu nha đầu, con không có rung động như vậy với ai chứ?

Lục Ngạ Diễm thực sự có chút không an tâm về con gái của mình, anh tốn tâm tư mà nuôi được một đứa con gái bảo bối như vậy, đương nhiên không hi vọng con gái mình vì bất kì người đàn ông nào mà bỏ ra mọi thứ, anh không nỡ!

Phù Tang lắc đầu:

- Ba, những điều mà ba và mẹ nói, con chưa bao giờ nghĩ đến nữa kìa! Con còn không biết thích một người cuối cùng có cảm giác như thế nào nữa...

Lúc trước, cô nghĩ mình thích Du Thần như vậy đó chính là tình yêu, nhưng đến nay xem ra, đó chỉ là một chút rung động nhất thời của trái tim thiếu nữ của cô thôi! Cái gọi là tình yêu thật sự, hoàn toàn không phải như vậy. Ít ra, cô đối với Du Thần không thậm tình bằng những việc mà Hoắc Thần đã làm cho chị Diên Vĩ.

Nghĩ đến chị Diên Vĩ, trái tim của Phù Tang không biết như thế nào, đột nhiên lại cảm thấy một chút chua xót, loại cảm giác này, rất kì diệu mà cũng rất kì lạ, ngay cả bản thân cô cũng không nói rõ được là như thế nào.

Sau khi Phù Tang về đến nhà, tắm xong, quay đầu lên giường đã ngủ được rồi.

Ngày mai đã là thi định kì rồi, cô phải bồi dưỡng tinh thần thật tốt, thi thành thích thật tốt, như vậy sẽ không phụ công lao mà Hoắc Thận những ngày qua đã giúp mình ôn tập.

Nhưng mà, có một vấn đề, khiếng cho Phù Tang vẫn rất đau đầu.

Cô chỉ ở lại nhà bác cả vài ngày mà thôi, cho dù là cô thông minh, năng lực tiếp thu có mạnh đi nữa, bài học chẳng qua cũng chỉ học được một số điều cơ bản mà thôi, không dễ dàng gì mà có chút thành quả, nhưng nếu như lại giữa đường gãy gánh thì, việc học hành của cô e là lại khó mà nâng cao rồi!

Cho nên, cô phải tìm cơ hội khuyên ba mẹ cô mới được, để cho họ đồng ý cho Hoắc Thận giúp cô ôn tập mới được!

Cho nên, trận chiến ngày mai, mới chính là điểm mấu chốt, chỉ được thành công, tuyệt đối không cho phép thất bại!

............................................................

Ngày hôm sau, Phù Tang thi.

Trạng thái tinh thần của Phù Tang rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, tuy là có những câu hỏi vẫn là không biết làm, nhưng những câu mà biết làm chiếm nhiều hơn, không giống như lúc trước, cầm được đề thi trên tay cứ như đang đọc thiên thư vậy.

Mà thành tích thi, đến ngày hôm sau là đã công bố rồi.

Lần đầu tiên trong lớp học mà Phù Tang có cảm giác đứng ngồi không yên như vậy, caá đầu nhỏ cứ nhìn ra bên ngoài, chờ đợi chủ nhiệm lớp nhanh chóng đến.

- Cô Lý đến rồi!!

Có một bạn họ lớn tiếng nói.

- Trên tay còn cầm theo tài liệu nữa kìa! Nhất định là bảng điểm rồi!!

Lại có người nói thêm một câu.

Trái tim của Phù Tang càng như treo lên, cô nhìn chằm chầm vào cửa lớp, từ trước đến nay cô chưa bao giờ mà mong chờ biết được thành tishc của mình như vậy.

Cuối cùng, cô chủ nhiệm cũng cầm theo tài liệu, nhanh bước từ ngoài cửa lớp bước vào:

- Mọi người yên tĩnh!!

Nhất thời, tất cả học sinh trong lớp đều yên tĩnh lại.

Từng gương mặt nghiêm túc ở dưới lớp, cứ như dang đợi trọng tài phán quyết vậy.

Cô Lý đứng trên bục giảng mở miệng nói:

- Đã có thành tích thi định kì tháng này rồi, có một số bạn học thi khá tốt, mà có một số bạn học, vẫn như cũ không có tiến bộ! Tại đây tôi nhắc nhở một số bạn học lên lớp không chú tâm học, tan học liền chỉ lo chơi, tuy chúng ta chỉ là lớp mười một, nhưng mà, các em nên nhớ, các em cách thi tốt nghiệp không đến năm trăm ngày! Năm trăm ngày thì các em có thể tiếp thu được bao nhiêu kiến thức, các em có thể dựa vào năm trăm ngày mà thi được vào một trường đại học trong ý muốn sao? Tôi hi vọng các em nghiêm túc mà suy nghĩ một chút! Về sau mà có hối hận, thì cũng đã muộn rồi, thời gian không bao giờ chờ ai cả! Đương nhiên, ngoại trừ những bạn này ra, vẫn có một số bạn học rất đáng được biểu dương, trong đó nổi bật nhất phải nói đến bạn Lục Phù Tang!

Phù Tang nghe cô giáo nhắc đến tên mình, đôi mắt liền sáng lên, đáy mắt có vài tia kinh hỉ xẹt qua, cô liền lễ phép đứng dậy, trên gương mặt nhỏ vẫn có một chút căng thẳng.

Cô giáo nhìn cô với một ánh mắt tán thưởng, gật gật đầu với cô, biểu thị bảo cô ngồi xuống, lúc này mới tiếp tục nói:

- Được biết, bạn Lục Phù Tang bởi vì lúc trước bị bắt cóc, nên vắng học hết hai tháng, nhưng mà, cho dù là như vậy, bạn ấy cũng có được một thành tích không tệ, thuận lợi lọt vào top hai mươi của lớp ta! Đứng vị trí thứ mười chín!

- Woa!! Thứ mười chính? Không phải chứ!!

Những bạn học ngồi quanh Phù Tang bắt đầu thảo luận lên:

- Phù Tang, cậu thật cừ đó!! Trong tình trạng nghỉ học cả hai tháng, cậu cư nhiên thi được hạng mười chín? Phải biết là, thành tích của cậu lúc trước đều đứng ngoài hạng năm mươi của lớp đó!!

Trọng điểm là, vẫn còn thời gian không đến lớp nữa kìa!

Phù Tang cũng có chút ngại ngùng rồi, cô chỉ vô tội mà vò vò đầu tình, thực ra cô cũng không ngờ đến bản thân mình lại có thể thi được như vậy.

- Cho nên nói, có công mài sắc có ngày nên kim! Bất luận là lúc trước có tệ như thế nào, chỉ cần dụng tâm mà học, nhất định sẽ có tiếng bộ! Trước mắt, Phù Tang chính là một nhân chứng sống đó! Mọi người về sau nên hướng theo bạn ấy mà học tập! Phù Tang, biểu hiện lần này không tệ, về sau tiếp tục cố gắng!

- Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng!

Phù Tang thật sự là lần đầu tiên được cô giáo khen, trong lòng thực sự là vui đến nở hoa rồi, cô bây giờ kích động đến muốn chạy khắp lớp học một vòng rồi, nhưng trên mặt của cô vẫn tỏ ra thái độ khiêm tốn, cười nói cảm ơn với cô giáo.

Nhưng lại nghe thấy có người nhỏ tiếng bàn luận:

- Vắng học mà thành tích còn tốt hơn đi học, nếu nói không phải gian lận, thì ai mà tin! Lúc thi, người đứng nhất lớp chúng ta ngồi kế cô ta kìa! Ai biết cô ta có chép đáp án của người khác không?

- ... Còn phải nói.

Vẫn có người bắt đầu mở miệng đáp lại một câu.

Giọng nói của bọn họ tuy nhỏ, nhưng Phù Tang vẫn là nghe thấy được.

Cô không vui mà chau mày lại.

Mà cô giáo đứng trên bục giảng, thực sự cũng nghe thấy, cô đanh mặt lại:

- Các em ở dưới rì rầm nói gì vậy hã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.