- Anh ấy sẽ không lừa tôi đâu!
Phù Tang chợt nhìn Hoắc Thận, sau đó lại cúi đầu tiếp tục vừa bóc tôm, vừa nói:
- Tôi cảm thấy anh ấy là một người đàn ông rất đáng tin cậy! Không lăng nhăng, cũng không phải là một công tử đào hoa! Nói chung tôi rất thích anh ấy.
Không lăng nhăng, cũng không phải là công tử đào hoa?
Chỉ hai điều này thôi cũng đủ để Hoắc Thận khẳng định, người đàn ông mà Lục Phù Tang nói hoàn toàn không dính dáng gì tới mình cả.
Nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng của Hoắc Thận mỗi lúc một sâu, y cau mày hỏi:
- Còn anh ta thì sao? Anh ta có thích cô không?
- Tôi không biết nữa!
Phù Tang vừa hút phần thịt tôm trong tay vừa nghiêng đầu nhìn Hoắc Thận.
- Tôi vẫn chưa hỏi qua ý của anh ấy, hay là, để bữa nào tôi hỏi thử xem!
- Hỏi cái gì chứ!
Giọng điệu của Hoắc Thận rõ ràng là tệ hơn so với lúc nãy rất nhiều.
- Nếu như anh ta có ý với cô, anh ta nhất định sẽ chủ động tìm cô bày tỏ tình cảm! Cô con gái con lứa, chủ động tìm người ta thổ lộ tình cảm thì còn ra cái gì nữa? Người đàn ông đó sẽ nghĩ cô thế nào chứ? Sẽ cảm thấy dễ dàng có được cô, coi thường cô. Như vậy anh ta sẽ càng không biết trân trọng cô, cô hiểu không?
- ...
Phù Tang lờ mờ gật gật đầu.
Vậy nên, cô không thể chủ động tìm y thổ lộ rồi? Cũng may lúc nãy cô chưa nói đáp án cho y.
- Còn nữa, nếu như anh ta không thích cô, thì cô cũng đừng thích anh ta nữa!
- Hả? Như vậy cũng được nữa hả?
Lẽ nào thích một ai đó, có thể nói không thích là không thích sao?
- Chứ sao mà không được? Người ta không thích cô, cô còn cứ đu bám lấy người ta, như vậy chỉ làm anh ta chán cô thêm mà thôi, hiểu không? Là con gái phải làm giá một chút, đừng có ngốc nghếch bám lấy người ta, đặc biệt là cô đó!
Hoắc Thận không muốn nhìn thấy tên nhóc này vì thất tình mà khóc lóc sướt mướt!
Y cảm thấy không có người đàn ông nào xứng đáng để khiến cô hạ thấp bản thân mình như vậy!
- Thôi được rồi!
Phù Tang nghiêm túc gật đầu.
- Những câu này của anh, tôi ghi nhớ cả rồi, nếu như tôi tỏ tình thất bại, tôi sẽ không thích anh ấy nữa!
- Ăn xong chưa?
Hoắc Thận không muốn tiếp tục chủ đề này với cô nữa, y đứng dậy trước rồi nói:
- Ăn xong rồi thì về!
- Hả? Mới có vậy là về rồi sao?
Phù Tang vẫn có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu trừng mắt nhìn y, trong lòng cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
- Anh không phải còn nói là sẽ dẫn tôi đi ra ngoài chơi sao?
- Không chơi nữa!
Hoắc Thận nói xong liền bước ra ngoài, cũng chả thèm để ý đến cô.
- Tại sao vậy? Chẳng phải còn sớm sao?
Phù Tang vội tháo đôi bao tay ni lông ra, kéo ra mấy tờ tiền rồi vội vàng đuổi theo.
- Không có tâm trạng!
Hoắc Thận lạnh lùng phán cho cô bốn chữ, sau đó cũng chẳng để ý đến cô, vẫn cứ tiến về bãi đậu xe.
Phù Tang chạy đuổi theo Hoắc Thận, nhìn thấy sắc mặt y khó coi, cũng chẳng dám nói nhiều nữa.
Trên cả quãng đường, Hoắc Thận chả nói câu nào, bất kể Phù Tang chọc ghẹo y như thế nào, y cũng coi như không nghe thấy, cũng chẳng nói chẳng rằng.
Cuối cùng, Phù Tang cũng đành bó tay!
Hoắc Thận quả nhiên là trực tiếp đưa thẳng Phù Tang về nhà, cũng chẳng thèm chào hỏi câu nào đã lái xe bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng xe của Hoắc Thận, Phù Tang cảm thấy có chút khó hiểu.
“Cái người này sao mà lật mặt nhanh như lật sách vậy nhỉ? Rõ ràng mới giây trước còn đang yên đang lành mà! Lẽ nào mình đã làm gì chọc giận anh ta?”
Nhưng mà, Phù Tang có nghĩ cỡ nào cũng không nghĩ ra được lý do.
“Không nghĩ nữa!”
Cô chợt lắc đầu.
“Mặc kệ anh ta!”
Ngày mai mà còn không vui nữa, cùng lắm, cô tốn chút thời gian dỗ dành y là được rồi!
Hoắc Thận sau khi quay trở về trụ sở quân khu, cứ đứng ngồi không yên, ngồi trên ghế sô pha, đầu óc lại cứ nghĩ đến câu nói mà Phù Tang nói với y “”Tôi đã có người mình thích rồi””!
Lúc cô ấy nói câu đó, trên mặt còn hiện rõ sự thẹn thùng của một thiếu nữ mới lớn, Hoắc Thận chỉ nhớ lại thôi cũng đủ cảm thấy phiền não rồi.
Thật ra, Hoắc Thận cực kỳ tò mò, người đàn ông cướp đi trái tim của Lục Phù Tang rốt cuộc là ai.
Y muốn biết!
Hoắc Thận móc điện thoại ra, bắt đầu soạn tin nhắn.
Cái người đàn ông kia, rốt cuộc là ai?
Soạn xong, Hoắc Thận đọc lại một lần, trong phút chốc lại “”tạch tạch”” xóa sạch tin nhắn đi.
Nếu mà hỏi như vậy, cô ấy nhất định sẽ tưởng mình để tâm đến người đàn ông này!
Hoắc Thận lại soạn một tin nhắn khác.
Lục Phù Tang, tôi miễn cưỡng nghe thử tình hình về người đàn ông đó! Anh ta rốt cuộc là ai?
Soạn xong, Hoắc Thận lại xem kỹ một lần nữa.
Y nhíu mày không hài lòng. Vẫn cảm thấy hỏi vậy rất kỳ cục!
Hoắc Thận tức tới mức ném luôn điện thoại qua một bên.
Không hỏi nữa!
Có gì đáng hỏi chứ! Dù gì thì người mà cô ấy thích chắc chắn không phải Hoắc Thận này rồi!
Hoắc Thận đứng dậy đi tắm, chỉ mong có thể cùng giội sạch bao nhiêu phiền muộn khó hiểu kia đi.
Nhưng mà kết quả, có lẽ y đã tưởng tượng hay quá rồi!
Cả một đêm, y bị mất ngủ...một cách khó hiểu!!
Quan trọng là, lý do lại là vì một người con gái!! Hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là vì một câu nói của một cô gái mà thôi!
Điều này quả thật có chút đáng sợ.
Ít ra, cái trải nghiệm này Hoắc Thận từ trước tới nay chưa từng trải qua lần nào.
...............
- Sư trưởng, ngài hôm nay bị sao vậy? Sao sắc mặt khó coi quá vậy?
Hoắc Thận đang tập huấn cho một nhóm tân binh về cách sinh tồn trong thế giới tự nhiên, đương nhiên, y phụ trách kiểm duyệt và chỉ đạo.
Lúc này, Hoắc Thận đang ngồi trong lều quân đội quan sát qua camera mấy tên nhóc tân binh tập luyện, thì bỗng nghe một cựu binh bên cạnh hỏi.
- Hả?
Hoắc Thận định thần trở lại, sau đó nhìn cậu ta trả lời:
- Không sao.
- Có phải ngài cả đêm không ngủ không? Quầng thâm mắt rất rõ kìa.
- Ừm.
Hoắc Thận trả lời.
- Mất ngủ.
- Đang yên đang lành, sao lại mất ngủ? Ngài mới tuổi này, cũng đâu đến nỗi đâu!
Hoắc Thận liếc nhìn cậu ta nói:
- Cậu hôm nay sao nhiều chuyện vậy? Rảnh quá đúng không?
- Sư trưởng, tôi cũng chỉ là quan tâm ngài thôi mà! Thật ra, mọi người đều đang bàn luận riêng với nhau!
- Bàn luận?
Hoắc Thận nghi ngờ nhìn cậu ta.
- Bàn luận cái gì?
- Bàn luận về cô Lâm ạ! Chính là cô Lâm lúc trước có đến đây tìm ngài! Mọi người đều đang bàn luận cô ấy có khi nào sẽ trở thành phu nhân của ngài!
Hoắc Thận có chút cạn lời, giáng thẳng tay một bạt tai lên đầu cậu ta.
- Không bao giờ!! Tôi nói mấy người đàn ông các cậu đầu đội trời chân đạp đất, sao mà nhiều chuyện như đàn bà vậy! Ngay cả chuyện của tôi, các cậu cũng dám bàn luận linh tinh, chê cuộc sống trong quân đội nhàn nhã quá đúng không? Đi!! Chạy ba mươi vòng!
- Sư trưởng, đừng mà!! Tôi sai rồi!! Tôi thật sự chỉ là quan tâm ngài mà thôi! Mọi người chỉ là cảm thấy bộ dạng hôm nay của ngài có chút hơi giống thất tình, vậy nên...
- Nói ai thất tình chứ? Nói ai thất tình chứ? Hả??
Hoắc Thận dùng một chân đạp lên mông cậu ta.
- Đi đi đi! Năm mươi vòng! Không chạy hết mà dám quay về thử xem?!
Nói y trông có vẻ giống thất tình? Điên rồi hả? Y còn chưa yêu lấy đâu ra thất tình?
Nhưng tại sao, bị lính dưới nhìn ra, y lại tức giận đến vậy chứ? Hơn nữa, phản ứng đầu tiên trong đầu y lại nghĩ đến...Lục Phù Tang?!
Lẽ nào y điên rồi hay sao!!
Lục Phù Tang là ai? Một cô nhóc thậm chí còn chưa đủ tuổi thành niên!
Vậy Hoắc Thận lại là ai chứ? Một thanh niên trưởng thành sắp bước qua tuổi ba mươi!! Một người đàn ông trưởng thành từng trải qua biết bao nhiêu cô gái, trước giờ chỉ có hứng thú với mấy cô gái chín chắn gợi cảm!
Một người đàn ông như vậy, mà lại bị hấp dẫn bởi một cô nhóc miệng còn hôi sữa? Đùa kiểu gì vậy?!!
- Báo cáo sư trưởng! Ở bên ngoài có người tìm!!
Ở ngoài căn lều có tiếng binh lính báo cáo.
- Ai?
- Một cô gái! Nói là cháu gái của thủ trưởng Lục!
- Lục Phù Tang?
Hoắc Thận có chút kinh ngạc, đứng dậy vén rèm thò người ra bên ngoài xem, kết quả, quả nhiên là nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé mà trong đầu y vẫn đang nghĩ tới đang đứng ở mô đất cách đó không xa chào anh một cách nhiệt tình.
- Sao cô tới đây?
Hoắc Thận lớn tiếng hỏi cô.
Phù Tang đang xách trong tay một chiếc hộp giấy, nghe thấy Hoắc Thận đang nói chuyện với mình liền chạy về phía y:
- Cho nè!
- Cái gì đây?
Hoắc Thận cúi đầu nhìn hộp giấy nhỏ mà cô mang đến, y lúc này mới kịp phản ứng lại:
- Bánh tart?
- Đúng rồi!
Phù Tang gật đầu, sau đó lại nói:
- Tới thăm hỏi anh đó! Tôi suy nghĩ rồi, chuyện anh dạy kèm giúp tôi, tiền thì tôi không đưa, tặng anh một chút xíu này, coi như là đền bù đó!
Hoắc Thận đưa tay nhận lấy điểm tâm mà cô mang tới, cố ý hỏi:
- Vậy cô hỏi qua ý kiến của tôi chưa?
- Việc này tôi tự quyết định rồi!
Hoắc Thận nhìn cô, sau đó lại thấy cô đầu trần phơi nắng, lúc này, vầng trán trắng ngần của cô đã lấm tấm mồ hôi, Hoắc Thận thấy vậy nghiêng mình nhường lối cho cô.
- Vào đi!
Phù Tang vội khom người bước vào.
Chiếc lều thật sự không nhỏ, cũng cỡ mấy chục mét vuông, bên trong bày đủ các thiết bị điện tử quân dụng, có điều, toàn là những thứ Phù Tang chưa từng nhìn qua.
Tuy là gia đình cô đa số xuất thân từ quân đội, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên cô đến trại tập huấn, vậy nên, tất cả mọi thứ ở đây, đối với cô mà nói đều rất mới lạ.
- Sao cô lại đến đây?
Sự xuất hiện dư thừa của Phù Tang làm cho Hoắc Thận có chút nghi ngờ, y rút ra một chiếc ghế quân sự đưa cho Phù Tang, ra ý bảo cô ngồi xuống.
- Hôm nay chẳng phải là cuối tuần sao? Nằm mãi ở nhà sắp muốn đóng mốc luôn rồi, vậy nên tôi lén chạy ra đây!
- Lén chạy ra đây?
Hoắc Thận bắt chộp lấy mấy từ trọng điểm.
- Tôi nói với mẹ tôi là tôi đến nhà Thần Hi chơi, sau đó, tôi đã tới đây!
Hoắc Thận chau mày.
- Không có sự cho phép của bố mẹ cô, đừng có chạy lung tung bên ngoài! Lát nữa giờ nghỉ ngơi ăn cơm, tôi đưa cô về.
- Tôi không về! Khó khăn lắm mới ra được...
Phù Tang tỏ vẻ không vui bĩu môi đáp.
Hoắc Thận trừng mắt nhìn cô nói:
- Đây cũng không phải là nơi cô có thể tới chơi!
- Tôi không chơi, tôi cứ ở đây với anh thôi! Đúng rồi, ngay cả sách vở tôi cũng đem tới đây rồi!
Phù Tang nói rồi, kéo cặp sách từ trên vai xuống.
Hoắc Thận bây giờ mới để ý, tên nhóc này đúng là có mang cặp sách tới.
- Anh bận việc của anh, không cần lo cho tôi, tôi nằm bò ở đây làm bài tập là được rồi!
Phù Tang nói xong quả nhiên lấy sách vở ra rồi nằm bò ra đấy làm bài tập.
Hiếm khi cô ngoan ngoãn như vậy, Hoắc Thận thật tình cũng chẳng biết tìm lý do gì để đưa cô về.
Thật ra, nói cách khác thì không phải là không tìm được lý do, mà vốn dĩ là Hoắc Thận không muốn tìm lý do mà thôi.
Nếu thật sự muốn đưa cô về, thì sao mà không tìm được lý do cơ chứ?