Cậu binh sĩ bị phạt lúc nãy, vừa mới bước vào đã nhìn thấy Phù Tang đang nằm bò trên bàn miệt mài làm bài tập, cậu ta bỗng chốc đờ người ra, nếu không phải nhìn thấy Hoắc Thận đang chỉ huy tập huấn bên cạnh chiếc camera, thì xém chút nữa là cậu ta đã tưởng mình đi nhầm chỗ rồi.
- Báo cáo sư trưởng, chạy bộ hoàn thành!
Cậu ta làm động tác cúi chào trong quân ngũ đồng thời dõng dạc báo cáo.
Hoắc Thận nghe thấy tiếng báo cáo chợt quay đầu lại lườm cậu ta một cái, Phù Tang phát giác được âm thanh lớn vang lên cũng từ trong đống bài tập ngẩng đầu lên nhìn.
Cậu binh sĩ nhìn về phía Phù Tang cười một cái sau đó hỏi:
- Cô bé, cô là...?
Phù Tang đang định giới thiệu bản thân thì Hoắc Thận lại chặn lời:
- Cô ấy là cháu gái thủ tướng Lục của chúng ta đấy!
- Hả?
Cậu binh sĩ rất ngạc nhiên, vội hăng hái tiến đến chào hỏi, muốn bắt tay với Phù Tang.
- Thì ra là cháu gái của thủ tướng Lục! Hèn gì trông xinh như vậy!
- Gọi tôi là Phù Tang được rồi.
Phù Tang cười một cách cởi mở, đang định giơ tay ra để bắt tay với cậu ta thì ai dè, mới thò tay ra đã bị Hoắc Thận đứng bên cạnh chặn lại, y trừng mắt nhìn cậu binh sĩ đối diện với vẻ không hài lòng rồi nói:
- Tay toàn là mồ hôi, bắt cái gì mà bắt!
Cuối cùng, y ra lệnh cho Phù Tang:
- Đi làm bài tập!
- ...
Phù Tang cũng cạn lời.
Cậu binh sĩ thì lại càng chỉ biết câm nín.
Cậu ta xem lại lòng bàn tay của mình, cũng ổn mà! Rõ ràng là trong lòng bàn tay không có mồ hồi mà!
Tuy lẩm bẩm trong đầu như vậy, nhưng cậu ta vẫn lúng túng chà chà tay lên quần áo đang mặc trên người.
- Được rồi, đứng sang một bên đi! Đừng có làm ảnh hưởng cô ấy làm bài tập!
Hoắc Thận lạnh lùng ra lệnh cho cậu binh sĩ.
- Vâng!
Cậu binh sĩ đành phải ngoan ngoãn tránh qua một bên, trở về vị trí làm việc của mình.
Cả quá trình, Hoắc Thận đều đang nghiêm túc chỉ huy buổi tập huấn, còn Phù Tang thì cũng hiếm khi chịu yên lặng nằm bò trên bàn làm bài tập, không làm phiền đến Hoắc Thận, thậm chí gặp phải mấy câu khó không biết làm, cô cũng dùng bút đánh dấu lại, định đợi đến tối chờ Hoắc Thận có thời gian mới đi hỏi y.
Buổi trưa, đến giờ nghỉ ngơi.
Hoắc Thận tháo tai nghe xuống đặt lên bàn, sau đó quay người hỏi Phù Tang:
- Về không? Nếu muốn về, tôi đưa cô về!
Cậu binh sĩ bị phạt lúc nãy đứng bên cạnh lén nhìn hai người họ.
Ù uôi! Sư trưởng nhà bọn họ từ lúc nào đã trở nên dịu dàng như vậy nhỉ? Quả thật đúng là mới thấy lần đầu!
- Không về.
Phù Tang lắc lắc đầu.
- Chỗ tôi không có cơm trưa ăn đâu, buổi trưa chỉ lót bụng bằng mấy miếng bánh quy này thôi! Tôi đưa cô về nhà ăn cơm nhé!
- Tôi ăn mấy cái bánh quy này là được rồi! Anh không cần lo cho tôi, anh cứ bận việc của anh đi!
- Chắc chứ?
Hoắc Thận cảm thấy không yên tâm.
- Đương nhiên là chắc rồi!
Nói rồi, Phù Tang liền lấy một miếng bánh quy ra cho vào miệng.
Cô tặc lưỡi lắc đầu nói:
- Mùi vị đúng quả thật chẳng ra làm sao cả! Có điều, như anh nói đó, dùng để lót bụng thì cũng tạm được!
Hoắc Thận nhìn chằm lấy cô, không tiếp tục bảo cô về nữa, nhìn bộ dạng nhỏ bé của cô đang cắn miếng bánh quy, Hoắc Thận tự nhiên cảm thấy dễ thương làm sao đó, và lúc này, trên miệng cô vẫn còn dính mấy mẩu vụn bánh, Hoắc Thận thật tình rất muốn giúp cô lau đi, tay đã giơ ra rồi, nhưng bỗng chốc lại nghĩ đến điều gì đó, lại miễn cưỡng thụt vào.
Y hoàn toàn không quên là mình và cô ấy bây giờ đang ở đâu.
Y chỉ vào hai bên mép của mình rồi nói:
- Lau vụn bánh đi kìa.
- Ừm...
Phù Tang ngoan ngoãn dùng ngón tay lau sạch hai bên mép của mình.
Hoắc Thận chợt nhíu mày hỏi:
- Chiếc khăn tay tôi cho cô đâu rồi?
- À, có mang đến nè! Tôi đã giặt sạch sẽ rồi.
Phù Tang vội vàng móc ra chiếc khăn tay từ trong túi áo của mình.
- Lau miệng đi.
- ...Nhưng mà, tôi đã giặt sạch rồi! Không lau đâu, trả lại cho anh nè!
- Lau miệng đi!
Hoắc Thận ra lệnh cho cô.
“Mày lại bị tao làm dơ nữa rồi”.
Hoắc Thận chợt nhìn cô bằng một ánh mắt có phần sâu thẳm.
- Cô cứ cầm đi! Dù sao tôi cũng còn rất nhiều.
- Tặng cho tôi ư? Nhưng mà cái này mắc lắm!
Khăn tay nhãn hiệu này, ít cũng hàng mấy chục ngàn tệ nhỉ!
- Nhìn tôi giống như người tặng không nổi lắm hả?
- Không giống!
Phù Tang hoàn toàn không khách sáo liền lấy khăn lau lau miệng.
- Tôi biết, anh đường đường là đại thiếu gia của trung tâm mua sắm IOP! Một chiếc khăn tay thì có là cái gì?
- Cô điều tra tôi?
Hoắc Thần nheo mắt cố ý hỏi cô.
- Tôi không có nha! Tôi chỉ là nghe Thần Hi nói lại với tôi thôi.
- Được rồi, chuyện hôm nay không có lần sau đâu nhé, sau này không cho phép đến chỗ tập huấn nữa! Cho dù cô có là cháu gái của thủ tướng Lục cũng không được! Hiểu chưa?
Phù Tang bĩu môi đáp:
- Biết rồi!
Phù Tang lại cắn một miếng bánh quy trong tay, gương mặt tỏ vẻ khó tin hỏi Hoắc Thận:
- Thường ngày các anh chỉ ăn mấy cái này thôi sao?
- Những lúc tập huấn đặc biệt mới phải ăn.
- Chậc chậc châc! Ăn mấy thứ này, các anh có cầm cự nổi không? Điều kiện tập huấn của các anh cũng tệ thật đấy!
Phù Tang quả thực không dám tâng bốc.
- Cô tưởng binh sĩ ở đây ai cũng đến bãi tập huấn để chơi như cô sao? Điều kiện tập huấn mà tốt thì tôi còn tập huấn bọn họ làm cái gì nữa?
Phù Tang bĩu môi nói:
- Tôi cũng đâu có chơi gì đâu! Cả buổi sáng tôi đều ngoan ngoãn ngồi đây làm bài tập mà!
- Đưa tôi xem thử bài tập mà cô làm.
- Tập huấn xong rồi hẵng xem mà!
- Bây giờ đang nghỉ ngơi, đem qua đây!
- Ừm!
Phù Tang nghe lời Hoắc Thận ngoan ngoãn mang tập vở qua, Hoắc Thận xem thử hai trang sau đó hỏi cô:
- Phần đánh dấu bút đỏ là không biết làm hả?
- ...Ừm! Anh xem trước giúp tôi thử xem mấy câu tôi đã làm, có câu nào làm sai không?
- Tạm thời không có.
Hoắc Thận xem hết một lượt tất cả các câu mà cô đã làm, những câu nào cô có làm, kết quả đều đúng, câu nào không biết thì để trống, có điều, những câu không biết hoàn toàn không nhiều, tình hình cũng được xem là khá tốt.
- Mấy câu không biết làm để tối tôi giảng cho cô, cô nghỉ ngơi tí đi.
- Tôi không thấy mệt, có điều, tôi thấy bộ dạng anh trông có vẻ rất mệt mỏi. Sao vậy? Có phải tối qua anh ngủ không ngon không?
- Không có!
Hoắc Thận lập tức phủ nhận.
- Tôi ngủ rất ngon!
- Ngủ rất ngon? Có phải anh ra đường quên soi gương không? Hai quầng thâm to như gấu trúc thế kia, từ trước giờ tôi chưa từng thấy anh như thế này bao giờ cả!
Phù Tang nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Hoắc Thận, cảm thấy rất thương y, nhưng mà, cô lại không dám biểu hiện thái quá.
- Tôi thấy hay là thế này đi, tối nay tôi không đến chỗ anh học nữa, tôi ở nhà tự ôn tập là được rồi, anh cố gắng ngủ một giấc thật ngon đi, được không?
- Hôm qua đã thiếu một buổi học rồi, sao, hôm nay lại muốn trốn tiết nữa hả?
- Đâu có! Tôi đâu có muốn trốn tiết đâu! Do tôi thấy sắc mặt anh không được tốt...
Nếu được, cô chỉ ước mỗi giờ mỗi khắc đều ở cạnh y, để y dạy học cho cô!
- Tôi lớn như vậy rồi, không cần phiền cô lo cho tôi đâu!
Hoắc Thận lấy quyển tập vỗ nhẹ vào đầu cô.
- Xí, ai mà thèm lo cho anh chứ! Đúng là chó cắn Lã Động Tân! (Câu này ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm)
- Mắng ai là chó đó? Lục Phù Tang, cô đủ lông đủ cánh rồi, đúng không?
- ...Không phải! Tôi...tôi không có mắng anh, tôi chỉ nói một câu yết hậu ngữ (câu nói bỏ lửng) mà thôi! Sao anh lại nghiêm túc thế chứ!
- Tôi cũng đoán là cô không dám nói!
...............
- -Buổi tối--
Sau khi Hoắc Thận dạy học cho Phù Tang được một tiếng đồng hồ thì quả thực cảm thấy có chút gắng gượng không nổi nữa.
- Tôi ngủ nửa tiếng rồi đưa cô về nhé!
- Tôi không sao, anh ngủ đi! Tôi kêu tài xế tới đón tôi về là được rồi, anh đừng lo cho tôi!
Hoắc Thận ôm chiếc gối ôm qua bên ghế sô pha nằm sau đó nhìn qua cô nói:
- Cô đừng đi! Lát nữa tôi đưa cô về.
Hoắc Thận vẫn kiên quyết.
- Anh mệt rồi thì đi thẳng lên giường mà ngủ, dù gì anh cũng đã tắm rồi mà.
Phù Tang lúc này cảm thấy rất thương y.
Nói rồi, cô ngồi lên chỗ tay vịn ghế sô pha, sau đó cúi đầu nhìn Hoắc Thận đang ở bên cạnh chợp mắt ngủ.
- Anh về phòng ngủ đi nè, đã mệt cả ngày trời rồi! Tôi thật sự không cần anh đưa về mà, anh cũng đừng ra ngoài khuya như vậy, biết không?
Hoắc Thận mở mắt nhìn cô.
Ánh mắt sâu thẳm kèm theo chút mệt mỏi đó nhìn thẳng vào đôi mắt của Phù Tang, lúc này y khàn giọng nói:
- Từ lúc nào lại trở nên nói nhiều như vậy hả?
- Tôi quan tâm anh mà anh lại còn chê tôi nói nhiều?
Phù Tang rầu rĩ đáp.
- Vậy tôi đi nhé.
Nói rồi, cô giả vờ đứng dậy.
Bỗng nhiên, trong chốc lát, bàn tay cô bị bàn tay to lớn mạnh mẽ của Hoắc Thận tóm lấy.
- Ai cho cô đi?
Hoắc Thận vẫn không ngồi dậy, vẫn cứ nằm trên sô pha, chỉ là, bàn tay to lớn của y cứ siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Phù Tang.
- Không có sự cho phép của tôi, cô không được đi đâu hết!
- Này! Sao anh lại bá đạo như vậy chứ!
Phù Tang kháng nghị.
Hoắc Thận ngồi dậy, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình nói:
- Lại đây, ngồi xuống đây!
Phù Tang hoàn toàn không chần chừ, ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Thận, ngồi xuống cạnh y, chẳng đợi cô kịp phản ứng, y bỗng chốc nằm xuống, gối đầu lên đùi cô.
Phù Tang có chút ngỡ ngàng, cơ thể nhạy cảm bỗng trở nên cứng đờ vì căng thẳng.
Ngay lúc này cô thậm chí không biết hai tay mình nên đặt ở đâu mới được nữa.
Cũng may là lúc này Hoắc Thận đã nhắm chặt mắt, chứ nếu không, cái cảnh tượng ngượng ngùng lúc này của cô đã bị nhìn thấy hết rồi.
Hoắc Thận ôm chiếc gối ôm trong lòng, mắt vẫn nhắm tịt nói với Phù Tang:
- Nửa tiếng nữa kêu tôi dậy.
- Ừm.
Phù Tang khẽ đáp lời.
Hoắc Thận nằm trong lòng Phù Tang, chưa đầy một lúc đã ngủ thiếp đi.
Phù Tang ngồi trên sô pha chẳng dám động đậy, sợ mình làm cho Hoắc Thận thức giấc.
Cô vốn nghĩ cứ ngồi cứng đơ mãi vậy, nhất định sẽ rất là chán, nhưng mà lúc này đây, ngồi ngắm gương mặt lúc ngủ đẹp không góc chết của Hoắc Thận, cô lại không cảm thấy khô khan vô vị tí nào, mà ngược lại cô cảm thấy mình muốn cứ được ngắm như vậy, cho đến...mãi mãi.
Phù Tang trước giờ chưa từng nghĩ rằng bản thân có một ngày lại nảy sinh tình cảm sâu đậm với Hoắc Thận như vậy, dường như chỉ cần được ở cùng y, cho dù là không làm gì hết, cũng cảm thấy đây là việc thú vị nhất thế gian! Giống như bây giờ vậy, cho dù cô chẳng làm gì cả, chẳng qua chỉ là ngồi đây ngắm nhìn y, nhưng lại khiến cô cảm giác như đang làm việc vui nhất trần đời, thưởng thức viên kẹo ngọt nhất thế gian này vậy...
Có lẽ, đây chính là mùi vị của tình yêu?
Phù Tang nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang chìm trong giấc ngủ của Hoắc Thận, đôi mắt cô bất chợt cong lên, ngây ngô nhìn y rồi chợt cười thành tiếng.
Mùi vị của tình yêu mới thật là kỳ dịu làm sao!
Ít ra thì đó là cảm giác bây giờ của Phù Tang!
Bất kể là làm gì, thậm chí ngay cả không khí xung quanh dường như cũng được bao phủ bởi những hương vị của sự ngọt ngào...