Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 656: Chương 656




Dường như nhìn ra sự bất mãn và nghi hoặc của cô, Hoắc Thận thản nhiên nói:

- Chạy hết năm vòng còn lại của lúc sáng đi!

Đậu xanh!!!

Tất cả bạn học nhất thời gửi cho Phù Tang ánh mắt đồng tình.

Phó Lâm và Quả Nhi lại thấy lo lắng, nhưng lại không dám xin tha giùm cô, dù sao thì vào đây chẳng khác gì một nửa quân nhân, quân nhân chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của huấn luyện viên một cách vô điều kiện, nào dám phản kháng chứ?

- Phù Tang, mình đến căn tin lấy cơm giúp cậu, lát nữa chạy xong thì cậu cứ về thẳng phòng ngủ nhé.

Phó Lâm vội nói.

- Mình đi lấy nước nóng cho cậu, cậu đừng lo nhé!

Quả Nhi cũng nói tiếp.

- Cả mình nữa này!

Trần Sương cũng vỗ ngực cam đoan.

- Được rồi, giải tán đi!

Hoắc Thận ra dấu cho những người không phận sự giải tán.

Phó Lâm đành phải kéo mấy người bạn khác đi, cả sân huấn luyện rộng thênh thang nhất thời chỉ còn lại mỗi mình Hoắc Thận và Phù Tang đang bị phạt.

Ánh mắt sắc bén của Hoắc Thận nhìn thẳng vào gương mặt nhễ nhại mồ hôi của Phù Tang, ánh mắt vẫn lạnh lùng không chút cảm tình nào, cho nên Phù Tang căn bản không thể nhìn thấu được tâm tư của y lúc này.

Phù Tang cũng không chịu yếu thế, lạnh lùng trừng mắt nhìn y.

Hai người giằng co chừng một phút thì cuối cùng vẫn là Hoắc Thận lên tiếng phá vỡ yên tĩnh:

- Chạy!

Y lạnh lùng ra lệnh.

Chỉ một chữ vô cùng đơn giản.

Phù Tang vẫn cứ nhìn y lom lom, đôi môi mím chặt, hai chân vẫn đứng im tại chỗ.

Hoắc Thận bất mãn cau mày lại.

Phù Tang bất ngờ ngẩng đầu lên hỏi một câu:

- Tại sao anh lại không liên lạc với tôi?

Hoắc Thận nhướng mi cười khẽ, tựa như cô vừa hỏi chuyện gì đấy rất nực cười, y không đám mà chỉ hờ hững hỏi lại:

- Tại sao tôi phải liên lạc với cô chứ?

Một câu đầy vẻ giễu cợt, lại như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim Phù Tang.

Cũng phải! Tại sao y lại phải liên lạc với cô chứ?

Cô vốn chẳng phải gì của y mà!

Phù Tang cũng lạnh lùng nhếch mép như y, ra vẻ chẳng thèm bận tâm, sau đó lại cất bước chạy về phía đường chạy.

Năm vòng tương đương với hai cây số, đối với cô mà nói, chạy xong dù không chết cũng phải mất nửa cái mạng!

Cô vẫn biết rõ bản thân mình được bao nhiêu cân lượng! Lúc trước, kỷ lục cao nhất của cô khi bị Hoắc Thận kéo ra chạy bộ ban đêm chỉ có hai cây số, khi đó còn bị y chế nhạo biết bao nhiêu lần. Sau khi y đi, bản thân cô căn bản chẳng hề vận động gì nhiều nữa, hôm nay luyện tập cả ngày cũng đã khiến cô mệt muốn chết rồi, nếu còn chạy thêm năm vòng thì Phù Tang đoán chừng chắc ngày mai mình không dậy nổi mất.

Nhưng dù có quỵ ngã tại đường chạy thì đã sao chứ?

Hôm nay cô tuyệt đối sẽ không cúi đầu chịu thua trước tên đàn ông này!

Phù Tang càng nghĩ lại càng hăng hơn, chân chạy như bay trên đường.

Nhưng chút dờn dỗi này cũng chỉ khiến cô kéo được một vòng mà thôi.

Vừa đến vòng thứ hai thì Phù Tang đã thấy chịu không thấu.

Chết tiệt! Cô chưa từng thấy mệt lả người thế này bao giờ, không chỉ mệt mỏi mà thôi, cảm giác kia giống như có người biến toàn bộ nước trong người cô thành mồ hôi đổ ra ngoài.

Phù Tang tức giận trừng mắt nhìn tên đàn ông kia, lúc này cô thật sự hoài nghi không phải là tên này lấy việc công làm việc tư để hành mình đấy chứ?

Nhưng tại sao lại thế chứ? Mình có đắc tội với y đâu? Y cũng không việc gì phải hành hạ cô cỡ này mới phải?

Lúc chạy ngang qua y, Phù Tang bất chợt tăng tốc, muốn nhanh chóng chạy xa khỏi y, không muốn y thấy bộ dạng chật vật của mình lâu.

Gió nóng phất qua, cô vừa chạy qua khỏi chỗ Hoắc Thận thì lại thấy bên hông bị kéo căng. Cô bất giác cúi đầu nhìn lại thì thấy dây lưng của mình đã bị người ta kéo lại từ phía sau.

Trừ Hoắc Thận ra thì còn có thể là ai được chứ?

Phù Tang muốn giãy ra, nào ngờ Hoắc Thận ở sau lưng lại kéo một cái, bất ngờ lôi cô đến trước mặt y.

Khoảng cách của hai người nhất thời chỉ còn chưa đến nửa thước.

Phù Tang thậm chí có thể ngửi được mùi mồ hôi thuộc về riêng y cùng với mùi hoocmone đặc biệt của giống đực, ngay giờ khắc này, lạ lùng thay, Phù Tang lại cảm thấy mùi vị kia thật tuyệt vời!

Cô nghĩ mình đúng là điên rồi! Bị người đàn ông này mê hoặc đến mức mụ hết cả đầu óc.

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài xuống má, làm ướt sũng tóc mai của cô, cũng thấm ướt gương mặt đỏ bừng của cô.

Lúc này cô trông vô cùng chật vật, người ướt đẫm mồ hôi, giống hệt một con gà mắc mưa, nhưng rõ ràng là cô bốc mùi hơn gà mắc mưa nhiều!

Khi Phù Tang ý thức được điểm này thì chỉ muốn chạy trốn ngay, nhưng người đàn ông này sao có thể cho cô cơ hội đó chứ?

Cô thậm chí còn chưa bước ra nữa, chỉ mới xoay eo thì đã bị y bá đạo kéo lại.

Bàn tay y níu chặt lấy đai lưng của Phù Tang không chịu thả lỏng.

Phù Tang quay đầu lại, nhíu mày nhìn y đầy bất mãn:

- Huấn luyện viên, anh làm thế này không đúng mực chút nào nhé! Hơn nữa anh níu thế này thì tôi chạy nốt bốn vòng còn lại kiểu gì đây?

- Tôi đang dạy cho học sinh dốt của mình cách thắt dây lưng, cầm tay dạy cho nhanh thì có gì mà không đúng mực? Còn nữa...

Hoắc Thận thản nhiên nói, ánh mắt đảo qua gương mặt sũng nước của Phù Tang:

- Bốn vòng còn lại cứ để ở đấy, sau này chạy bù sau!

Nói xong y lại điềm nhiên như không, nghiêm túc tháo dây lưng của Phù Tang.

Phù Tang giật mình, vội giơ tay muốn hất bàn tay không an phận của y ra:

- Hoắc Thận, anh làm gì thế hả?

Cô có vẻ căng thẳng.

Gương mặt đỏ bừng lên.

- Anh đừng có làm bậy nhé! Đây là trường học đấy, nếu anh dám làm gì tôi...

- Buông tay!

Phù Tang chỉ lạnh lùng ra lệnh.

Phù Tang vẫn nắm chặt tay y không chịu buông.

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi dính nhớp.

Nên khiến cô có ảo giác như dính ướt đến tận con tim nhạy cảm của mình.

Đôi môi mím chặt, im lặng nhìn y không nói gì.

- Buông tay ra!

Phù Tang lặp lại lần nữa, ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào mắt cô.

Không biết sao, trong nháy mắt ấy, Phù Tang như bị bỏ bùa, ma xui quỷ khiến thế nào lại buông tay y ra.

Hoắc Thận lưu loát tháo thắt lưng của cô ra, sau đó lại thuần thục và có phần thô bạo thắt dây lưng của cô lại thật chặt, sau đó ngước mắt nhìn cô, lạnh lùng hỏi:

- Biết chưa?

- Hả?

Phù Tang đần mặt ra.

Khi nãy cô chẳng có lòng dạ nào để nhìn động tác của y, nên chỉ đành lắc đầu.

Hoắc Thận nhíu mày, nhìn cô với vẻ bất mãn ra mặt:

- Lục Phù Tang, thành tích kém thì thôi, bây giờ ngay cả mấy chuyện vặt vãnh như ăn mặc hằng ngày mà cũng phải nhờ người khác là sao hả?

- Huấn luyện viên, không nói đến chuyện thành tích học của tôi, nếu chỉ là thành tích học kém thì tôi không thể nào thi vào trường quân đội thế này được! Chúng ta cứ nói đến chuyện ăn mặc hằng ngày của tôi đi, chẳng qua chỉ là thắt dây lưng tôi mà? Liên quan gì đến chuyện ăn mặc hằng ngày chứ?

Phù Tang vừa nói vừa thô lỗ tháo thắt lưng vừa được y thắt gọn ra:

- Tôi không tin mình không thắt được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.