Phù Tang cúi đầu bắt đầu tự thắt dây lưng, nhưng vì đang tức giận nên động tác có phần thô lỗ.
Nhưng cô thử vài lần luôn mà phần khóa cài ở phía trước cứ muốn làm khó cô, cài kiểu gì cũng không vào, hại cô dốc hết sức ra kéo cũng không được gì.
Ánh chiều rọi xuống, vầng trán của cô cũng ướt đẫm mồ hôi.
Bởi vì ra sức kéo mạnh quá nên mặt của Phù Tang lại đỏ gay lên.
Trong lúc Phù Tang đang bực bội cố cài lại thì bất chợt có một bàn tay với tới, đẩy tay của cô ra, sau đó cạch một tiếng, dễ dàng cài khóa vào giúp cô.
Phù Tang bực mình, cô cắn chặt môi dưới.
Hoắc Thận rũ mắt nhìn xuống cô:
- Ngay cả thắt dây lưng cũng không nên thân mà còn mạnh mồm nói về vấn đề tự lo ăn mặc với tôi à?
Huấn luyện viên, khóa thắt lưng của tôi có vấn đề, tôi muốn đổi thắt lưng khác.
- Giải tán!
Hoắc Thận chỉ liếc cô một cái, lạnh lùng thốt ra hai chữ chứ chẳng buồn trả lời câu hỏi của cô.
Nói xong y lập tức xoay người bỏ đi.
Phù Tang ngẩn ra vài giây.
Đợi đến khi cô hoàn hồn thì bóng lưng thẳng tắp đó đã đi xa, cuối cùng biến mất sau một góc rẽ.
Phù Tang cảm thấy hoảng hốt, cúi đầu nhìn chiếc thắt lưng đã được y cài gọn, trong mắt có phần thảng thốt.
Đợi đến khi quay về ký túc xá thì toàn thân Phù Tang nhức mỏi rã rời, hận không thể leo lên giường ngủ luôn cho rồi, nhưng người toàn mồ hôi khiến cô nằm bệt trên ghế nghỉ ngơi. Cửa ký túc xá mở ra, ba người bạn cùng phòng khác đã bưng cơm nóng và nước nóng chạy vào, vừa thấy cô thì vội bước lên hỏi:
- Phù Tang, cậu không sao đấy chứ!
- Thương cậu quá đi! Mới ngày đầu thôi mà đã bị huấn luyện viên ghim rồi, sau này biết làm sao bây giờ?
Quả Nhi nhìn Phù Tang với vẻ đồng tình sâu sắc.
Trần Sương bóp vai giúp Phù Tang, vừa bóp vừa nói:
- Tang Tang, khi nãy cậu chạy thêm năm vòng mệt lắm đúng không? Huấn luyện viên của chúng ta đúng là ác thật!
- Mình không sao.
Phù Tang lắc đầu, ngồi thẳng dậy:
- Thật ra anh ta không bắt mình chạy đủ năm vòng, chỉ mới chạy có một vòng thôi.
- Chỉ một vòng thôi á?! Mình còn tưởng là huấn luyện viên này máu lạnh dữ lắm chứ!
Trần Sương nói thế, chợt dừng động tác xoa bóp, chạy sang đối diện với Phù Tang hỏi:
- Vậy là huấn luyện viên của bọn mình vẫn còn lương tâm nhỉ! Không uổng phí gương mặt đẹp trai của anh ta!
Phù Tang ủ rũ cúi đầu:
- Bốn vòng kia ghi nợ sau này chạy bù.
- Ơ? Có mấy vòng chạy thôi mà còn ghi sổ chạy bù sau á?
Phó Lâm bất mãn trừng mắt, đưa cơm đến trước mặt Phù Tang:
- Thật không biết nên nói huấn luyện viên của chúng ta thương hoa tiếc ngọc hay là máu lạnh vô tình nữa! Thôi đừng nói nữa, ăn cơm trước đi đã, xong rồi lại nói.
Nhưng Phù Tang làm gì còn lòng dạ nào mà ăn nữa chứ?
Bây giờ trong đầu cô chỉ toàn nghĩ về chuyện của Hoắc Thận, từ khi vừa gặp lại cho đến lúc bị y phạt, rồi lại nhớ đến chuyện y bảo mình đã có bạn gái.
Phù Tang nhai cơm như nhai sáp.
Quả Nhi đứng dựa trước bàn của Phù Tang:
- Tuy huấn luyện viên của bọn mình hơi lạnh lùng một chút, nhưng phải thừa nhận là anh ta đẹp trai khỏi chê luôn! Đúng không?
- Đúng đó!! Cực kỳ đẹp trai, không thua gì mấy idol cả! Lúc mới nhìn thấy anh ta thiếu chút nữa mình đã chảy cả dãi rồi đấy!
Phó Lâm cũng gật đầu đồng ý.
- Đúng thế! Mấy cô nàng đứng kế mình vừa thấy huấn luyện viên thì đã há hốc mồm ra rồi!
Trần Sương nhớ đến bộ dạng ngơ ngác mê trai của mấy cô nàng kia thì không khỏi bật cười.
- Này, Tang Tang.
Phó Lâm mập mờ huých Phù Tang một cái, một tay chống cằm nói:
- Lúc huấn luyện viên ôm cậu thì có cảm giác gì thế? Có phải là cực kỳ mạnh mẽ không? cậu không biết lúc huấn luyện viên bế cậu lên đã khiến cho bao nhiêu cô nàng ganh tị muốn chết đâu! Ngay cả mấy bạn nữ ở lớp khác cũng hú hét lên đấy!
Phù Tang cố ý đanh mặt lại:
- Mình nên có cảm giác gì đây?
Nói xong cô lại cúi đầu giả vờ ăn cơm:
- Mình chẳng có cảm giác gì cả, cũng chẳng thấy anh ta đẹp trai ở chỗ nào hết!
- Không phải chứ! Cậu thấy anh ta không đẹp á?
Ba người còn lại đều câm nín.
Phó Lâm trịnh trọng vỗ vai Phù Tang:
- Tang Tang à, cậu nên đi khám mắt đi.
- Mình cho cậu mượn lọ nhỏ mắt nhé?
Quả Nhi đứng bên cạnh cũng hùa theo.
- Mình thấy là có nhỏ gì cũng thế, cậu ấy bị mù luôn rồi ấy chứ.
Trần Sương cũng trêu cô.
- Xế!
Phù Tang buồn bực nói:
- Mấy cậu nông cạn quá! Chỉ biết nhìn mặt thôi, không biết nhìn vào bản chất sâu hơn! Mình khinh bỉ ba cậu!
- Chà chà, bản chất luôn cơ đấy! Bọn mình có ai không muốn nhìn rõ bản chất của huấn luyện viên chứ! Đúng không? nhưng cậu tưởng là anh ta chịu cho bọn mình xem chắc! Mình tự thấy mình chả có cái phúc ấy đâu! Mình cứ im lặng ngắm mặt anh ta cho bổ mắt là được rồi.
Phó Lâm nói.
- Đúng đấy! Làm fan dung mạo của huấn luyện viên cũng đủ rồi!
Quả Nhi cũng nói.
Trần Sương lại nói:
- Tang Tang này, nếu như huấn luyện viên của bọn mình mà không có bạn gái thì mình thấy cậu có thể đại diện cả bọn đi tìm hiểu về bản chất của anh ta đấy! Mọi người thấy đúng không?
- Chuẩn luôn! Mình cũng thấy thế!!
Phó Lâm cũng vội phụ họa:
- Dù sao thì cậu cũng từng tiếp xúc da thịt với huấn luyện viên mà!
- Nè nè! Các cậu nói gì thế hả!
Phù Tang cầm chiếc mũ trên bàn vỗ vào mông Trần Sương:
- Rốt cuộc các cậu có lương tâm không vậy hả? Mình bị anh ta hành như thế mà các cậu còn mê trai được! Thật tình!
Lại còn tiếp xúc da thịt nữa chứ?
Nếu như ôm một cái cũng là tiếp xúc da thịt thì mấy nụ hôn của họ trước kia là gì đây?
Những chuyện trong quá khứ bỗng nhiên ùa về trong đầu của Phù Tang như một bộ phim chiếu ngược, rõ ràng như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Trái tim của Phù Tang se thắt lại, vốn đã ăn không vào, nay lại thành không nuốt nổi nữa.
- Phù Tang, cậu sao thế? Giận thật đấy à? Bọn mình chỉ đùa thôi mà, cậu đừng tưởng thật!
Phó Lâm là người đầu tiên phát hiện cảm xúc của Phù Tang bất ngờ tụt xuống.