- Ướt thì tôi vẫn phải mặc! Dù sao quay về phòng ngủ cũng phải thay ra, cũng không bị làm sao cả!
- Lên giường nằm đi!
Hiển nhiên Hoắc Thận không đủ kiên nhẫn để nói về vấn đề này với cô.
- Không được...
Phù Tang cự tuyệt.
Hoắc Thận nhíu mày, đáy mắt tối đen như hiện lên một tầng nguy hiểm, đầu cúi xuống, lạnh lùng liếc cô một cái:
- Muốn để tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa?
Ngữ khí mang đầy ý tứ cảnh cáo.
Phù Tang hiển nhiên nhận ra được điều này, cô liếm liếm cánh môi hồng, có ý muốn khuyên bảo y thêm một chút, ngữ điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn:
- Hoắc Thận, tôi thật sự nên trở về đó!
- Ngày mai hẵng tính!
Hoắc Thận không muốn phân bua thêm nữa, không nói hai lời liền trực tiếp ôm ngang lấy cô bé không chịu an phận này.
Đôi chân dài nhanh chóng sải bước về phía đầu giường.
- Anh làm cái gì?
Phù Tang bị dọa sợ, cánh tay dường như theo bản năng ôm chặt lấy cổ y.
Sự thân mật bất ngờ này khiến hai gò má mẫn cảm của cô nổi lên một tầng đỏ ửng đầy mê người, thế nhưng miệng lại nói:
- Anh đừng có bế tôi như vậy, nhỡ người khác nhìn lại suy diễn nhiều.
Đối với câu nói của Phù Tang, Hoắc Thận không hề trả lời, y chỉ cúi đầu xuống, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn cô.
Ánh mắt kia có ý tứ gì, Phù Tang không thể nhìn thấu được.
Hoắc Thận một lần nữa đem cô bé trong ngực mình bỏ vào trong chăn, lại nào ngờ lại phốc--- một tiếng, Phù Tang bất ngờ nhảy ra khỏi chăn; song, cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, cơ thể to lớn rắn chắc của Hoắc Thận đã nghiêng về phía trước, cả người cô lại bị áp thật mạnh trở về chăn, không thể động đậy!
Chăn lông lại bị hai cánh tay y đè đến mức trở nên nhăn nheo.
Khoảng cách giữa hai người dường như chỉ còn cách nhau nửa tấc.
Thậm chí còn chưa đến!
Phù Tang có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, hơi thở vừa nóng hổi vừa ẩm ướt của y đang lướt lên khuôn mặt cô, lúc nặng lúc nhẹ, khiến hô hấp của cô cũng bắt đầu không ổn định, mồ hôi càng không ngừng tuôn ra trên trán.
Tâm loạn như tơ vò...
- Phù Tang, đừng có chọc tôi giận!
Hoắc Thận lên tiếng cảnh cáo cô.
Âm thanh so với lúc đầu đã khản đặc hơn rất nhiều.
Phù Tang khẩn trương nuốt nước bọt, hồi lâu sau mới đáp lại:
- Tôi ở lại chỗ anh, không sợ bị bạn gái phát hiện sao? Nếu như cô ấy biết, khẳng định sẽ hiểu nhầm, không lẽ anh không lo rằng cô ấy sẽ tức giận sao?
Ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô dường như hiện lên một tia bối rối trông vài giây, sau đó mới lạnh giọng trả lời:
Đây là vấn đề cá nhân của tôi, không cần cô thay tôi lo lắng! Đương nhiên, cũng không đến lượt cho lo cho tôi! A! Tôi cũng chẳng muốn lo về chuyện này đâu! Tôi là lo lắng cho sự an toàn của chính mình, hiểu chưa? Hiện tại thì sao? Cô nam quả nữ trong cùng một phòng, lại còn bày ra tư thế này nữa, ai mà biết được anh sẽ làm loại chuyện gì với tôi chứ? Phù Tang cố ý kích thích y.
Hoắc Thận lại cơ hồ không tức giận lấy nửa điểm:
- Cô cho rằng tôi muốn làm gì cô chứ?
- Làm sao mà tôi biết được? Nếu như anh không muốn làm gì với tôi, anh cần thiết phải phí công phí sức năn nỉ tôi ở lại như vậy không? Hoắc Thận, anh thừa nhận đi! Anh có ý đồ quấy rối tôi!
- Ý đồ quấy rối?
Hoắc Thận khẽ cười ra tiếng, chỉ là nụ cười đó không hề lọt vào mắt cô.
Ánh mắt y đánh giá Phù Tang khắp từ trên xuống dưới vài lần, đáy mắt tràn ngập ý tứ lỗ mãng.
Rõ ràng y chỉ đang dùng ánh mắt đánh giá cô, rõ ràng cô đang mặc quần áo rất tử tế, thậm chí người còn bọc lấy chăn, nhưng Phù Tang lại có cảm giác nhục nhã y như đã bị lột hết quần áo đi vậy, cứ như toàn thân cô đang bị y soi xét không sót một chỗ nào.
Trong nháy mắt, hai gò má cô đã nóng hầm hập.
- Lục Phù Tang, theo như cô nói, nếu như hôm nay tôi không làm gì cô, chẳng phải tôi sẽ có lỗi với bản thân khi đã phí công phí sức năn nỉ cô ở lại sao?
- ...Anh, anh đừng có làm bậy!
Phù Tang lập tức khẩn trương lên.
Ngón tay thon dài của Hoắc Thận đưa ra, bóp chặt lấy cằm cô rồi nâng cao lên, ép cô phải đối diện với mắt mình, môi mỏng khẽ nhếch lên:
- Lục Phù Tang, ngoan ngoãn ở đây cho tôi, đừng hòng mơ chạy đi đâu! Huống hồ, vào tầm giờ này ký túc xá trường cô cũng đã đóng cửa rồi!
Phù Tang nhíu mày:
- Vậy buổi huấn luyện ngày mai của tôi phải làm sao?
- Nên làm thế nào thì cứ làm như vậy!
- Đi ra từ đây?
- Cô muốn trèo ra, tôi cũng không có ý kiến.
- ...
Phù Tang muốn đạp cho y một cước.
- Vậy nếu ngày mai bạn cùng phòng hỏi thì tôi nên trả lời họ thế nào?
- Đó là chuyện của cô, chẳng liên quan tới tôi!
- Anh...
Y thế mà lại dám vứt bỏ trách nhiệm, để mình y được trong sạch? Lương tâm đâu? Không biết đau lòng cho người khác sao?
Phù Tang ảo não cúi đầu, hung hăng cắn một phát lên mu bàn tay y.
- A ---
Hoắc Thận kêu lên một tiếng, theo bản năng rụt tay về, tức giận quát Phù Tang:
- Lục Phù Tang, cô cầm tinh con Chó sao?
- Anh mới cầm tinh con Chó ấy! Không, anh không phải cầm tinh con Chó, anh căn bản đã là một con... Ưm ưm ưm ưm ưm...
Nào ngờ, từ chó cuối cùng kia, Lục Phù Tang còn chưa kịp mở miệng nói, cô vừa mới hé miệng ra đã bị cánh môi lạnh băng của Hoắc Thận gắt gao chặn lại, một nụ hôn lạnh lẽo mà đầy bá đạo.
Lục Phù Tang hoàn toàn bị bất ngờ. Cô căn bản không nghĩ tới người đàn ông này sẽ....
...Dám cưỡng hôn cô!
- Ưm ưm ưm ---
Cô giãy dụa theo bản năng, cơ thể nhỏ bé dùng toàn bộ sức lực đẩy y ra:
- Hoắc... Hoắc Thận, anh làm gì vậy! Anh đừng có làm loạn...
Cái tên này!!
Hiện tai y đang làm gì với cô thế này? Vẫn là thủ đoạn giống như hai năm trước sao? Chơi đùa cô? Trêu ghẹo cô? Khiến những đóa hoa trong lòng cô nở rộ, rồi cũng chính tay y tàn nhẫn bóp nát đi từng bông từng bông một?
Nếu là như vậy, cô thà tình nguyện rằng, tình nguyện mình chẳng là gì của y hết!
- Cút ngay ---
Hai bàn tay Phù Tang nắm chặt thành quyền, từng quyền từng quyền, dùng sức nện thật mạnh lên lòng ngực vững chãi của Hoắc Thận.
Nào ngờ đổi lấy sự kháng cự của cô là sự tiến công ngày càng hung càn, bá đạo của Hoắc Thận.
Y vươn tay ra, mạnh mẽ chế trụ lại hai cánh tay đang không chịu an phận của cô, chẳng cần tốn nhiều sức lực đã có thể khóa chúng lên trên đỉnh đầu cô, không thể cựa quậy!
Không rõ là bởi tức giận hay là bởi nụ hôn bất ngờ của y, giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phù Tang đã trở nên đỏ bừng, hơi thở cũng không được ổn định, liên tục thở dốc.
Đôi mắt xinh đẹp ngập nước kia cũng hiện lên một tầng đỏ ửng, vừa e thẹn vừa tức giận trừng mắt với y. Cô vừa định mở miệng ra mắng y thêm một câu, lại nào ngờ người đàn ông trước mặt sẽ tiếp tục tấn công, đôi môi mỏng một lần nữa mạnh mẽ phủ lên môi cô, một lần nũa áp xuống toàn bộ những lời cô chuẩn bị nói.
- Ưm ưm ưm ---
Tên khốn nạn này!!
Suy nghĩ đã trở nên hoàn toàn hỗn loạn...
Tôn sư trọng đạo? Sao tên vô liêm sỉ này dám nói bốn chữ này ra khỏi miệng chứ?!
Không biết xấu hổ! Quả thực không biết xấu hỏ tới cực điểm rồi!!