Phần trán Phù Tang bị đập vào, vốn đã hơi khó chịu sẵn, lúc này đây lại còn bị hắn cưỡng hôn như vậy, nhất thời lồng ngực cô thiếu đi dưỡng khí, cả người bắt đầu choáng váng.
Cảm nhận được người dưới thân trở nên bất ổn, Hoắc Thận ngay lập tức rời khỏi cánh môi đầy mê hoặc của cô.
Y cúi đầu, ánh mắt vừa sắc bén lại vừa nóng rực gắt gao khóa trên người cô, gấp gáp hỏi một câu:
- Bị choáng đầu sao?
- ...Choáng.
- Mũi thì sao? Còn đau không?
- ... Đau?
- Có đói bụng không?
- Đói!
Phù Tang gật đầu, lúc này bụng cô đã bắt đầu òn ọt òn ọt kêu lên, kêu khóc thảm thiết
- Tôi đói muốn chết rồi!
Đến bây giờ vẫn còn chưa ăn cơm tối đâu! Có thể không đói sao?
- Đợi một chút!
Hoắc Thận nói xong liền đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Phù Tang làm sao mà đợi được, nhanh chóng xốc chăn lên, xỏ vào dép lê bên cạnh giường rồi chạy theo y.
Nghe thấy âm thanh vang ra từ phòng bếp, Phù Tang vội vàng chạy vào.
- Oa! Thơm quá...
Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức khắp phòng bếp, quả thực nước miếng của Phù Tang sắp chảy hết ra ngoài rồi.
Hoắc Thận phát hiện Phù Tang tiến vào đây, y không vui nhíu mày:
- Chẳng phải là đang choáng đầu sao?
- Ngửi thấy mùi thức ăn sẽ không choáng nữa, nếu có choáng phát ngất thì cũng là do đói quá!
Phù Tang thấy bát cháo hoa đầy thịt trong tay Hoắc Thận, tâm tình nhất thời trở nên tốt hơn rất nhiều.
- Vào phòng ăn chờ đi!
- Vâng!
Phù Tang ngoan ngoãn đi vào nhà ăn.
Trước đi đi đến nhà ăn, cô ngưỡng thật cao cổ lên nhìn vào phòng bếp, thẳng đến khi Hoắc Thận bưng hai bát cháo đi qua, hai mắt cô như phát ra ánh sáng, vội vã đưa tay ra nhận lấy một bát cháo trong tay y.
Hoắc Thận nhắc nhở cô:
- Nóng!
- Không sao, tôi không sợ!
Phù Tang nói xong liền nhanh chóng húp lấy một ngụm cháo:
- Ây da!! Nóng quá!!
Hoắc Thận bực mình trợn mắt với cô một cái, rồi ngồi xuống vị trí đối diện với cô.
Phù Tang thỏa mãn cười:
- Dù là nóng, nhưng thực sự rất ngon! Là bác sĩ Lâm nấu sao?
Hoắc Thận không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng, chuyên chú cúi đầu xuống húp cháo.
Phù Tang gắp vài miếng thịt trong bát cháo, mỹ mãn bỏ vào miệng mình, làm bộ lơ đãng hỏi một câu:
- Bác sĩ Lâm thường xuống bếp vì anh sao?
- Đây là lần đầu tiên.
Hơn nữa, còn là vì cô nhóc này. Chẳng qua là do y mở miệng nhờ.
Cô chưa ăn cơm, mà y cũng không xuống bếp nấu ăn mấy năm nay rồi, vậy nên chỉ có thể nhờ cậy vào bác sĩ Lâm.
- ... Vâng.
Phù Tang tuy không thể hiện điều gì ra ngoài mặt, nhưng đóa hoa trong lòng bỗng chốc nở rộ,
Lần đầu tiên, chứng minh rằng quan hệ giữa bác sĩ Lâm và y không hề thân mật như bản thân tưởng tượng.
Phù Tang không nhịn được cong khóe miệng lên, liên tục khen ngợi bát cháo trên tay:
- Ngon quá! Tay nghề của bác sĩ Lâm cũng quá tuyệt vời đi!
Hoắc Thận cũng chưa hề ăn tối, cho nên lúc này dù chỉ là một bát cháo, y cũng có cảm giác giống Phù Tang, hương vị thật tuyệt!
Không lâu sau, Phù Tang đã húp cạn tới đáy bát, thậm chí còn khoa trương liếm sạch cháo trong bát, sau đó đẩy bát mình về phía Hoắc Thận:
- Còn không?
Hoắc Thận nhíu mày nhìn cô, tỏ vẻ không vui, mím môi nhắc nhở cô một câu:
- Tôi là giáo quan của cô.
Lời của y mang ý tứ cô nên tôn sư trọng đạo, loại chuyện này sao có thể dễ dàng ra lệnh cho giáo quan như vậy?
Phù Tang đương nhiên hiểu được. Tay nhỏ bắt đầu bụm lấy trán:
- Giáo quan, đầu em choáng quá...
- ...
Hoắc Thận thực sự hết cách với cô!
Y hờn giận liếc cô một cái, cuối cùng cũng nhận lấy bát cháo trong tay cô, đừng dậy đi vào nhà bếp múc thêm một tô:
- Đêm hôm rồi còn ăn nhiều thế này, béo chết cô đi!
Ây da! Lời nguyền rủa này cũng thật độc ác đi!
Bất quá cô cũng chẳng sợ cái quỷ gì cả!
Phù Tang dương dương đắc ý đặt hai khuỷu tay lên bàn ăn, nâng quai hàm lên:
- Béo thì béo! Dù sao thịt mỡ trên người tôi cũng rất nghe lời, lúc nào cũng chỉ mập ở chỗ nên mập!
Về điểm này Phù Tang vô cùng có tự tin!
Vậy nên không sao! Mặc dù cô rất gầy, nhưng dáng người cô chính là cực phẩm: dáng người vô cùng đầy đặn!
Thường ngày thân thể mê người kia đều bị thường phục che đi, nếu không chẳng biết sẽ hại chết bao nhiêu nam sinh mất!
Về điểm này, Hoắc Thận không thể không thừa nhận!
Hai năm trước, Hoắc Thận sớm đã được tận mắt chứng kiến dáng người tuyệt đẹp của cô, không ngờ rằng hai năm sau thậm chí còn đẹp hơn nhiều.
Hoắc Thận đẩy bát cháo đến trước mắt cô, Phù Tang đang dùng hai tay chống lấy cắm, híp mắt nhìn y cưới.
- Cười cái gì?
Hoắc Thận hỏi cô.
Ánh mắt y quét trên người cô một lượt từ trên xuống dưới, lại không ngờ tầm nhìn lại vừa hay rơi vào ngọn núi tuyết nửa ẩn nửa hiện trước ngực cô. Bởi hiện tại cô đang mặc đồ ngủ rộng thùng thình của y, bên trong cũng không mặc áo lót, nên chỉ cần một cái liếc mắt Hoắc Thận đã có thể nhìn thấy sạch phía bên trong.
Yết hầu gợi cảm khẽ chuyển động, y ngoảnh mặt đi, mặt trầm xuống:
- Ăn xong đi ngủ sớm một chút!
Nói xong liền chuẩn bị cất bước rời đi.
- Đợi một chút!
Phù Tang vội vàng gọi y lại.
Hoắc Thận quay đầu lại nhìn cô.
- Tôi muốn hỏi anh một câu.
- ?
- Ngày nào anh cũng cố ý phạt tôi, có phải vì anh khó chịu với tôi? Tôi đắc tội với anh lúc nào sao?
- Không có.
Hoắc Thận kiêu ngạo quay mặt đi, thong dong sải đôi chân dài, đi ra bên ngoài.
Phù Tang vội bỏ xuống chiếc thìa trong tay, đuổi đến trước mặt y, đi theo y từng bước từng bước một, vừa đi vừa hỏi y:
- Tôi không đắc tội với anh, vậy tại sao anh ngày nào cũng phải gây khó dễ cho tôi như vậy? Đến cả bạn cùng phòng tôi cũng thấy được anh được cố ý.
- Cô đang chắn đường tôi!
Hoắc Thận đưa tay đẩy Phù Tang đang càn rỡ trước mặt mình ra.
Phù Tang vừa bị đẩy ra, giây sau lại vọt lên trước mặt y:
- Anh không nói, tôi liền xem như anh đã thừa nhận! Anh đang lấy việc công trả thù tư!
Hoắc Thận nhíu mày, từ cao nhìn xuống cô nhóc đang cản đường mình, đuôi mày khẽ nhếch lên:
- Nếu tôi thực sự phạt cô, cô cảm thấy mỗi ngày chạy một vòng có đủ không? Lục Phù Tang, cô còn dám cản đường tôi nữa thì từ ngày mai, mỗi ngày ít nhất ba vòng!
- Đừng ---
Phù Tang vội vàng tránh ra.
Hoắc Thận đẩy cánh cửa phòng ngủ phía sau lưng cô, định tiến vào phòng, lại bị Phù Tang túm lấy vạt áo từ đằng sau.
Hoắc Thận cảm nhận được một lực đạo bất ngờ từ sau lưng, theo bản năng quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt như một lưỡi dao sắc bén khoét lên bàn tay đang túm chặt lấy áo mình, rồi lại lướt lên gò má cô:
- Còn muốn gì nữa?
- Tôi muốn thương lượng tiếp với anh một chuyện...
Hoắc Thận nhíu mày, môi mỏng mím lại, không lên tiếng.
- Sau này anh đừng hung dữ với tôi như vậy nữa được không? Cả ngày cứ hung dữ với tôi, ai mà không biết còn tưởng tôi thiếu nợ anh mấy trăm vạn!
Cô đã bị y lừa mất hai năm, cô không tức giận thì thôi, y lại hay rồi, không thèm để cho cô chút nào sĩ diện!
Hoắc Thận rút cánh tay đang nắm lấy vạt áo mình ra, không thèm đẻ ý đến cô, trực tiếp đẩy cửa tiến vào phòng.
Cánh cửa đóng lại nặng nề, Phù Tang đứng ngoài còn nghe thấy âm thanh y khóa cửa lại.
Ầy!! Lại còn khóa cửa!! Đến mức như vậy sao? Đề phòng cô như sói vậy?
Là cô nên đề phòng y thì đúng hơn! Vừa nãy chẳng biết tên cầm thú nào mới chủ động hôn cô xong!