Lúc này, một nam chính khác trong miệng mọi người là Hoắc Thận đang nghiêng người tựa lên một thân cây cao to, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại liếc nhìn đôi nam nữ đang khoan thai bước đến chỗ họ.
Trong mắt nhạt như nước, lại lạnh như băng, không hề có chút tình cảm dư thừa nào, cũng chẳng dấy nổi một gợn sóng, cho nên hoàn toàn không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng y lúc này được.
Ánh mắt của Phù Tang chạm phải tầm mắt của y, trong lòng bất chợt thấy run rẩy.
- Tập hợp!
Hoắc Thận lạnh lùng ra lệnh, sau đó đứng thẳng lưng dậy.
Ánh mắt hờ hững lướt qua Phù Tang đang đứng ở đối diện, sau đó xoay người đi về phía chỗ tập hợp trên sân.
Du Thần nhìn bóng lưng của Hoắc Thận, chợt giật mình bừng tỉnh:
- Phù Tang, anh ta có phải là người kia không?
- Du Thần, em phải đi tập rồi.
Phù Tang quyết định cắt đứt lời nói của Du Thần.
Du Thần nhìn Phù Tang một cái thật sâu, cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ thở dài:
- Được rồi, em đi trước đi!
- Vậy anh tự đi dạo một lúc đi nhé.
- Ok! Em cứ yên tâm tập đi! Đừng lo cho anh.
- Em đi đây, bye bye!
Phù Tang chạy vội đến chỗ tập, lúc này mọi người đã bắt đầu xếp hàng.
Phó Lâm chạy đến huých vai Phù Tang một cái:
- Cậu khá lắm! Anh chàng kia trông cũng đẹp trai phết!
- Cậu đừng có nói bậy!
- Nghiêm!
Hoắc Thận ở phía trước đã bắt đầu hô khẩu hiệu, tất cả học sinh bắt đầu xếp hàng thẳng thớm, Phó Lâm cũng ngoan ngoãn im miệng không nói nữa.
Sau khi mọi người đã vào hàng, Hoắc Thận lại bước đến gần hàng ngũ, cuối cùng dừng lại bên cạnh Phù Tang.
Trong nháy mắt này, Phù Tang chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí quanh người chợt tuột mạnh, rõ ràng hôm nay nóng đến 38 độ như cô lại thấy toàn thân lạnh ngắt, sau đó lại nghe người đàn ông đứng bên cạnh lạnh lùng cất tiếng:
- Muộn năm phút, tập bù một giờ!
Biết ngay mà! Biết ngay là tên này sẽ không dễ dàng tha cho mình!
Hôm nay, vì cô đến muộn nên một tháng chung sống hòa bình của cô và y đã chấm dứt.
- Báo cáo huấn luyện viên!
Phù Tang ngẩng đầu nhìn y, nghiêm túc nói:
- Tôi xin được tập bù vào thứ hai, hôm nay có bạn của tôi đến thăm nên tôi muốn đưa bạn mình đi tham quan sau buổi tập, mong huấn luyện viên có thể thông cảm.
Hoắc Thận nhếch môi cười lạnh:
- Trường học là chỗ cho các cô các cậu hẹn hò đấy à?
Cô có hẹn hò đâu?!
- Tập bù một giờ! Đây là lệnh! Tôi không có gì để thông cảm.
Ý là bít cửa thương lượng rồi.
- Tôi...
Phù Tang còn muốn nói tiếp.
- Nếu cô còn kì kèo nữa thì thêm một giờ.
- Anh...
- Cô nói thử xem!
Hoắc Thận bạnh hàm.
Phù Tang thật sự không dám thử.
Cô biết rõ quyền sinh sát nằm trong tay y.
Một giờ thì một giờ! Cùng lắm thì qua chỗ Du Thần muộn một giờ! Nếu để tên này nổi đóa thì Phù Tang tin chắc có khi y sẽ phạt mình tập cả đêm luôn ấy chứ! Đúng như những gì bác sĩ Lâm đã nói, y đối đãi với lính của mình chẳng khác nào ác quỷ!
Hoắc Thận cũng không biết lúc này Phù Tang đang thầm mắng mình cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cô cũng đủ biết là chẳng tốt đẹp gì rồi.
Hoắc Thận rũ mắt nhìn cô một cái, đột nhiên ra lệnh:
- Đi qua sân bóng hái năm mươi cọng cỏ đến đây, càng nhỏ càng tốt!
- Cỏ á?
Năm mươi cọng! Lớp học vừa đủ năm mươi người, y muốn làm gì đây?
- Đúng thế, cọng cỏ!
Hoắc Thận gật đầu.
- Ừ.
Tuy Phù Tang ngơ ngác không hiểu gì, nhưng cô vẫn làm theo, vội vàng chạy ra sân bóng hái cỏ.
Mấy bạn học khác cũng ngu người, sau đó kềm lòng không đặng mà quay đầu nhìn theo Phù Tang.
- Các cô cậu tiếp tục tập!
Phù Tang ngồi xổm xuống hái cỏ.
- Một cọng, hai cọng, ba cọng!
Còn nói là càng nhỏ càng tốt.
Phù Tang cũng không biết rốt cuộc Hoắc Thận lấy thứ này làm gì, nên cô nghe theo lời y, ngắt đủ năm mươi cọng, lại còn chọn loại mảnh nhất, nhỏ nhất. Thầm nghĩ nếu mình làm cho tốt thì có khi người ta sẽ rũ lòng từ bi mà xí xóa một giờ tập bù kia cho cô!
Chỉ một lát sau, Phù Tang đã hái cỏ đem về.
- Báo cáo huấn luyện viên, đã hái đủ rồi.
- Ừ.
Hoắc Thận dùng âm mũi đáp lời, sau đó lại quay sang nhìn những người khác rồi nói:
- Phát cho mỗi người một cọng đi.
- Vâng.
Phù Tang ngoan ngoãn nghe theo, phát cho mỗi người một cọng.
Tất cả mọi người đều đực mặt ra cầm cỏ trên tay, nghi hoặc nhìn huấn luyện viên, không biết y muốn bày trò gì.
- Kẹp cọng cỏ này ở giữa hai chân, đứng nghiêm một giờ! Nếu như cọng cỏ rớt xuống một lần thì tập thêm mười phút, rớt hai lần thì tập thêm hai mươi phút, cứ tăng dần như thế! Bây giờ bắt đầu!
- Không phải chứ?
Tất cả mọi người đều nhao nhao kêu khổ:
- Huấn luyện viên Hoắc ơi, chiêu này của anh biến thái quá!
Đây đúng là muốn lấy mạng người ta mà!
Lúc này Phù Tang lại càng hối hận hơn! Cực kỳ hối hận luôn! Khi nãy rốt cuộc cô đã làm gì chứ! Cô lại còn tin lời y, chuyên môn hái mấy cọng đặc biệt mảnh đặc biệt nhỏ, không cần nhìn Phù Tang cũng biết lúc này các bạn khác đều nhìn mình với ánh mắt căm thù!
Quả nhiên!
Phó Lâm trừng mắt nhìn Phù Tang, phe phẩy cọng cỏ trong tay trước mặt cô:
- Cậu giỏi lắm! Cố ý bóp team đúng không? Cậu nhìn cọng cỏ của mình đi này! Xem nó mảnh với nhỏ cỡ nào đây này! Mình thấy hôm nay cả đám bọn mình đừng hòng về!
Phù Tang cảm thấy da đầu run lên, đưa cọng cỏ của mình cho Phó Lâm:
- Hay là cậu lấy cọng của mình nhé?
Phó Lâm nhếch môi cười lạnh.
- Cọng của cậu còn bé hơn của mình kìa! Tự cầu may đi nhé!
Phù Tang lại có cảm giác tuyệt vọng.
Hôm nay cô có thể đi ăn tối cùng Du Thần được không đây?
Không được! Du Thần khó khăn lắm mới bay đến đây thăm mình, nếu mình không đón tiếp cho đàng hoàng thì kỳ lắm, cho nên hôm nay cô phải liều mạng mới được!
Chẳng phải là kẹp cọng cỏ đứng một giờ thôi à! Cô chắc chắn có thể làm được!
Thứ nhất là cô không thể lỡ hẹn với Du Thần, thứ hai là cô tuyệt đối không thể để người đàn ông kia xem thường được!
Y càng muốn phạt cô thì cô lại càng không thể cho y cơ hội này mới được!
Phù Tang cắn răng hạ quyết tâm!
- Mau đi, đứng cho đàng hoàng!
Mọi người kẹp cỏ vào giữa hai chân xong thì lập tức đứng thẳng lưng, không dám xiêu vẹo.
Phù Tang lại càng kẹp chặt hai chân, cố gắng không để cọng cỏ ở giữa chân mình có cơ hội rơi xuống.
Hôm nay cô nhất định phải thắng! Nhất định!
Hoắc Thận nhìn Phù Tang đang cố dằn cơn bực bội mà ra sức kẹp chặt hai chân, ánh mắt đen thẳm lại càng âm u hơn.
Y đã nhìn ra cô nhóc kia không muốn chịu thua.