Y đã nhìn ra cô nhóc kia không muốn chịu thua.
Lòng hiếu thắng đã mạnh đến mức lộ rõ trong mắt của cô rồi!
Tại sao chứ? Vì nóng lòng muốn đi gặp người tên Du Thần gì đó ư? Cho nên mới không muốn kéo dài dù chỉ là một phút như thế?
Trời tháng 10 tuy đã dần sang thu, nhưng mặt trời vẫn chói chang như một cái lò lửa.
Phù Tang cảm thấy mình lúc này giống như một miếng thịt trên bếp, chỉ cần cho thêm hành với bột ớt lên là có thể đánh chén ngon lành.
Bị nướng chín mất thôi!
Mồ hôi lăn dài trên trán, thấm ướt tóc, sau đó nhỏ xuống xương quai xanh đã bị nắng chíu đỏ rát của cô, cuối cùng chảy xuống bộ quân phục đã ướt đẫm của mình.
Nóng muốn điên đầu!
Nhưng không chỉ có nóng mà còn mệt mỏi nữa.
Dưới ánh mặt trời chói chang, thân thể Phù Tang đã run lẩy bẩy, nhưng hai chân đang khép chặt lại cố sống cố chết không muốn tách ra dù chỉ là một ly.
Lúc này đã qua gần 40 phút, đã có rất nhiều bạn học lần lượt ngã xuống làm rơi cỏ, chỉ có vài người là đang ra sức chịu đựng, trong đó có cả Phù Tang.
Lúc này Phó Lâm cũng phải bội phục nghị lực của Phù Tang, có thể nhìn ra được cô bạn của mình đã chịu không nổi rồi nhưng vì không muốn phải tập bù nên mới cắn răng chịu đựng.
Trong lòng Phù Tang liên tục nói với chính mình là sắp xong rồi! Chỉ cần cố thêm 10 phút nữa là cô sẽ thắng!
Mồ hôi lăn dài xuống chảy vào mắt cô cay xè, nhưng cô lại không dám nhúc nhích, cũng không dám giơ tay lau, sợ bị người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm bắt thóp, nên cô chỉ có thể liên tục chớp mắt hòng giảm bớt cảm giác cay mắt.
Ánh mắt của Hoắc Thận vẫn luôn dán chặt trên mặt Phù Tang.
Bởi vì nắng gắt nên hai má của Phù Tang đã bị chiếu đỏ bừng, lại ướt đẫm mồ hôi, gần như chẳng có nơi nào khô, ngay cả chân mày và lông mi cũng ướt đẫm.
Thậm chí mồ hôi còn chảy cả vào mắt, khiến cô đau đến mức không thể mở mắt ra được, nhưng dù là thế thì cô vẫn không chịu thua, cắn chặt răng không cho phép chính mình gục ngã.
Hoắc Thận biết rõ nếu như mình không hô ngừng thì chắc là cô sẽ giằng co thi gan với mình đến cùng, dù không chịu nổi thì cô cũng sẽ liều mạng!
Hoắc Thận chợt cảm thấy lồng ngực nặng trịch như có một tảng đá đè lên, ép đến mức y cảm thấy khó thở.
- Nghỉ!
Hoắc Thận đột nhiên hạ lệnh, âm thanh khàn khàn như phát ra từ nơi sâu nhất trên đời này.
Ánh mắt của y vẫn dán chặt vào mặt Phù Tang, trong đáy mắt chỉ toàn vẻ lạnh lùng:
- Ngồi nghỉ tại chỗ đi!
Lúc này đây Phù Tang thật sự không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Đến khi nghe thấy tiếng hoan hô mừng rỡ của các bạn học ở xung quanh thì Phù Tang mới dám thả lỏng, cô ngồi bệch xuống đất như được đại xá, hai chân thì mềm nhũn.
- Phù Tang!
Phó Lâm vội giơ tay đỡ lấy cô:
- Cậu không sao chứ?
- Không sao hết!
Phù Tang lắc đầu, cố toét môi cười:
- Chẳng qua là hơi mệt một chút, chân tê quá, nghỉ một lát là khỏe ấy mà.
Phó Lâm lại nói:
- Cậu giỏi thật đấy! Trong số học sinh nữ chỉ có mỗi mình cậu trụ nổi.
Nói xong, cô lại nhỏ giọng rỉ tai Phù Tang:
- Huấn luyện viên của bọn mình cũng biến thái quá, lại còn bảo bọn mình kẹp cỏ đứng, trò độc ác như thế mà anh ta cũng nghĩ ra được! Đúng là không phụ cái tên ma quỷ của anh ta mà!
- Cũng may là anh ta vẫn còn lương tâm.
Phù Tang nói xong còn giơ đồng hồ trên tay lên:
- Cậu nhìn đi, còn một phút nữa mới đủ 1 giờ đấy!
Vi vu trước thời hạn thế này đúng là hiếm có, thật không thể tin nổi!
Phó Lâm cũng giật mình:
- Đúng là không ngờ mà.
Nói xong cô nàng lại cười gian:
- Chắc là xót cậu đấy!
Phù Tang liếc nhìn cô đầy khinh bỉ, lại giơ tay sờ trán Phó Lâm:
- Cậu bị ấm đầu đúng không?
- ...
- Không ấm đầu sao lại nghĩ bậy thế này?
- Cái con nhỏ này!
Phù Tang và Phó Lâm thấp giọng đùa giỡn với nhau, chợt thấy Du Thần mang balo chạy đến, trán mướt mồ hôi, tay còn cầm một túi nước khoáng và đồ uống khác nhau.
Phó Lâm đột nhiên huých tay Phù Tang, nhắc cô:
- Phù Tang! Hộ hoa sứ giả của cậu đến rồi kìa!
Hoắc Thận ở phía trước nghe vậy thì lạnh lùng liếc nhìn Du Thần đang chạy tới.
Du Thần chạy thẳng đến chỗ Phù Tang, đặt túi đồ xuống bên cạnh Phù Tang, sau đó lại lấy một chai nước ra mở nắp đưa cho Phù Tang:
- Uống chút nước đi! Đừng uống nhanh quá.
- Cảm ơn anh.
Phù Tang vội nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy.
Du Thần mỉm cười đưa túi nước cho mấy người ngồi cạnh Phù Tang chia ra uống, đương nhiên, Phó Lâm chắc chắn cũng sẽ có phần.
- Chào, anh đẹp trai, em tên Phó Lâm, là trưởng phòng của phòng Phù Tang!
Phó Lâm tự giới thiệu, còn ân cần giơ tay phải ra với Du Thần.
Du Thần cũng thân sĩ bắt tay cô:
- Hóa ra là bạn cùng phòng với Phù Tang, hân hạnh được biết em! Anh tên Du Thần, sau này nhờ em chăm sóc Phù Tang nhà anh nhé!
Phù Tang lập tức quýnh:
- Này! Anh nói thế là có ý gì hả.
- Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc Phù Tang hoa gặp hoa nở người gặp người thích nhà mình thật tốt! Chắc chắn sẽ không để Du thiếu gia lo lắng đâu!
Phó Lâm ôm vai Phù Tang hô to.
Giọng lớn đến mức khiến Phù Tang lập tức đoán ra ý của cô ấy.
Con nhỏ này muốn nói cho Hoắc Thận nghe đấy phỏng?
Còn lâu y mới để ý!
Phù Tang lén lút nhìn về phía Phù Tang, quả nhiên, lúc này y đang đứng dưới bóng cây chuyện trò rôm rả cùng huấn luyện viên của đội khác! Thi thoảng còn bật cười thành tiếng nữa.
Phù Tang lại cảm giác trong ánh nắng chói chang thế này, nụ cười của y lại càng xán lạn hơn, đẹp trai hơn hẳn.
- Tang Tang, lát nữa anh phải ra khách sạn rồi, người anh toàn mồ hôi, phải về tắm một cái. Lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ khách sạn qua cho em nhé. Tập xong thì em cứ qua khách sạn tìm anh rồi mình cùng đi ăn tối có được không?
Du Thần hỏi Phù Tang.
- Được chứ! Nhưng chắc anh phải chờ thêm một giờ đấy! Em phải tập bù, ngại quá!
Phù Tang nhìn anh với vẻ áy náy.
- Ngại gì chứ? Đừng nói là một giờ, có phải chờ một ngày anh cũng cam lòng mà.
- Ôi chao! Hộ hoa sứ giả mới hiểu lòng người làm sao! Đúng là gato chết mất thôi!
Phó Lâm ngồi bên cạnh cố ý hô to.
Phù Tang lại càng rối hơn, vội nói với Du Thần:
- Được rồi, anh cứ kệ cậu ấy, thi thoảng cậu ấy lại tưng tửng thế đấy, anh đi đi! Em ngồi nghỉ một lát là phải tập tiếp rồi.
- Được rồi! Em chú ý nhé, nếu không chịu được thì cứ xin nghỉ với huấn luyện viên, đừng có cố làm gì, có biết chưa?
- Em biết rồi!
Phù Tang qua quýt đáp lại.
Xin nghỉ á? Không có cửa đâu! Cô thà liều mạng đấu với tên kia đến cùng!
- Thế anh đi đây, lát nữa gặp lại nhé!
- Bye bye!