Lục Dung Nhan kéo cửa chớp nhìn ra ngoài theo bản năng, thấy một đôi vợ chồng trung niên ngồi trên sofa ở phía đối diện.
Không phải ba mẹ cô, cũng không phải Lục Viễn Sơn và Thôi Trân Ái.
Lục Dung Nhan chưa bao giờ gặp họ.
Người phụ nữ tỏ vẻ buồn rầu, thi thoảng còn vươn tay lau nước mắt.
Lục Ngạn Diễm quay lưng về phía Lục Dung Nhan, ngồi đối mặt với họ, đang nâng tay rót nước vào chén họ. Lục Dung Nhan nghe thấy anh nói:
- Bác trai bác gái không cần lo lắng, tình hình của chị dâu ổn định rồi, ca phẫu thuật hôm qua rất thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể khỏe lại nhanh thôi.
Thì ra họ đang nói về tình hình vết thương của Khúc Ngọc Hi. Có vẻ họ là ba mẹ của Khúc Ngọc Hi rồi.
Quả nhiên...
Người phụ nữ trung niên lau nước mắt:
- Ngạn Diễm à, cảm ơn con, hôm qua may mà có con, không thì nói không chừng Ngọc Hi đã mất mạng rồi. Con nói xem, hai kẻ đầu bạc chúng ta chỉ có mỗi một đứa con gái bảo bối, nếu nó mà có mệnh hệ gì thì hai bác làm sao mà sống nổi...
Người đàn ông trung niên bên cạnh trừng mắt liếc bà một cái:
- Bà nói cái xúi quẩy gì đấy? Ngọc Hi nó đang sống khỏe mạnh thế, có mệnh hệ gì được cơ chứ?
Người đàn ông trung niên nọ lại nhìn Lục Ngạn Diễm:
- Ngạn Diễm, chuyện hôm qua phiền con quá, Ngạn Sinh vốn nói là để nó đi đón, ai ngờ nó lại có nhiệm vụ trong quân. Bác với mẹ Ngọc Hi đang thương lượng không biết có nên ở lại vài ngày hay không thì Ngọc Hi lại bảo nó xem dự báo thời tiết, thấy nơi ấy sẽ có mưa to, sợ hai bác ở đó có gì bất trắc, cứ nằng nặc đòi đi đón, Ngạn Sinh không an lòng nên mới gọi cho con.
Mẹ của Khúc Ngọc Hi lại khóc nấc nên:
- Con bé Ngọc Hi này hiếu thuận quá, con nói xem sao đứa ngoan ngoãn như nó lại gặp phải chuyện này cơ chứ? Bác đã nói đừng có đi rồi mà nó cứ khăng khăng muốn đi, không ngờ chưa tới nơi đã xảy ra tai nạn rồi. Hai bác chờ hai đứa mà nơm nớp lo sợ, thắt lòng thắt ruột...
Ba của Khúc Ngọc Hi lại lườm bà:
- Thôi được rồi, đừng nói chuyện vô ích đó nữa.
Sau đó ông nhìn Lục Ngạn Diễm:
- Ngạn Diễm, may mà có con, nếu con không cho người cứu bác và mẹ Ngọc Hi từ trong núi ra thì không biết hai bác còn phải ở đó bao lâu nữa. Ai ngờ trời lại mưa to như vậy chứ.
Lục Ngạn Diễm nhích người lại gần lưng ghế:
- Hai bác không cần khách khí, chúng ta đều là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà. Hai bác cũng bị thương, về nghỉ sớm đi ạ.
Nghe Lục Ngạn Diễm nói thế, Lục Dung Nhan mới để ý cẩn thận thì thấy ba mẹ của Khúc Ngọc Hi bị trầy da ở cổ và cánh tay, ba của cô ta không mặc áo khoác mà chỉ phủ trên người, cánh tay trong áo hình như quấn băng trắng.
Mẹ cuẩ Khúc Ngọc Hi ở bên cạnh nói tiếp:
- Đúng vậy, hai bác cũng bị thương, ở đây không giúp được gì. Ngạn Sinh cũng thế, nó ở trong quân rất bận, chuyện trong nhà chẳng trông cậy gì nó được, con là viện trưởng ở đây, lời con nói có sức nặng, về sau Ngọc Hi xin nhờ con vậy. Nó được nuông chiều từ bé, đã chịu khổ bao giờ đâu, nếu có gì bốc đồng thì con đừng chấp nhặt với nó nhé.
Mẹ của Khúc Ngọc Hi còn nói với Lục Ngạn Diễm một tràng dài, Lục Ngạn Diễm nhất nhất đồng ý, đáp ứng hết thảy các yêu cầu của bà.
Lục Dung Nhan bỗng có ảo giác dôi vợ chồng trung niên ngồi đối diện Lục Ngạn Diễm kia mới là ba mẹ vợ của anh, nhìn cảnh tượng ba người ngồi nói chuyện thân thiết với nhau, cô thấy mình như một người ngoài chẳng chút liên quan vậy.
Sau đó ba mẹ của Khúc Ngọc Hi hỏi thăm tình hình của con mình một lúc, nghe Lục Ngạn Diễm nói không có gì nghiêm trọng thì mới yên tâm.
Mẹ của Khúc Ngọc Hi dặn dò và cảm ơn Lục Ngạn Diễm một hồi lâu rồi hai người đứng lên chào tạm biệt. Lục Ngạn Diễm tiễn ba mẹ cô ta đi rồi mới quay người đi vào phòng nghỉ.
Lục Dung Nhan vội vàng kéo cửa chớp xuống rồi nằm trở lại giường, quay lưng ra ngoài, giả vờ ngủ.
Bên tai truyền tới tiếng mở cửa, có người lại gần giường, Lục Dung Nhan không để ý mà chỉ tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ, không hề phòng bị. Một bàn tay ấm ấm phủ lên trán cô.
Lông mi Lục Dung Nhan run rẩy, nhưng cô không mở mắt.
- Diễn xuất kém thế thì đừng giả vờ nữa.
Giọng nói mang vẻ châm chọc của Lục Ngạn Diễm vang lên bên tai cô.
Đã bị nhìn thấu rồi thì Lục Dung Nhan cũng đẩy tay Lục Ngạn Diễm ra mà ngồi dậy. Lục Ngạn Diễm đang nhìn cửa chớp hằn vết uốn rõ ràng, nhìn một cái là ra vừa nãy cô đã ở đó nhìn lén.
Lục Dung Nhan bị vạch trần nhưng không cảm thấy xấu hổ gì, cô có làm gì trái với lương tâm đâu, người sai là Lục Ngạn Diễm kia kìa!
Tuy nghe cuộc nói chuyện vừa rồi thì cô cũng biết việc Lục Ngạn Diễm đi đón ba mẹ của Khúc Ngọc Hi cùng cô ta là do Lục Ngạn Sinh nhờ vả, thế nhưng trong lòng anh ta có người phụ nữ khác ngoài vợ mình thì lại là sự thực không cần bàn cãi.
Qua chuyện anh gióng trống khua chiêng sắp xếp ca mổ hôm qua thì chỉ sợ cả cái bệnh viện này đều biết trong lòng anh ta có người khác rồi.
Làm gì có người phụ nữ nào thản nhiên mà đối mặt với chuyện này được cơ chứ?
- Tôi không sao, không phiền viện trưởng Lục lo lắng, anh có rảnh thì đi chăm sóc cho... chị dâu của anh đi.
Thực ra cô muốn nói là “Forever của anh” cơ.
Nghe đến hai chữ “chị dâu”, ánh mắt của anh hơi tối đi. Sau đó anh cười khẽ một tiếng rồi nâng cằm cô lên:
- Tôi phục sát đất bản lĩnh qua cầu rút ván của em rồi, mới có vài tiếng đồng hồ thôi, sao em trở mặt nhanh thế?
- ...
Ý gì đây?
Trở mặt?
Qua cầu rút ván?
Lục Dung Nhan đang chưa hiểu ra làm sao thì Lục Ngạn Diễm đã nhấc chân đi thẳng ra cửa, rồi lấy chiếc áo sơ mi trên giá vứt cho cô:
- Nước mắt nước mũi em trét tùm lum lên đây này.
Lục Ngạn Diễm cúi đầu nhìn thì thấy đó là chiếc áo sơ mi màu nhạt mà anh mặc tối qua.
Cô vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì thì Lục Ngạn Diễm đã đặt tay lên nắm cửa, quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt cổ quái:
- Còn nữa, bà Lục à, tôi không thể không nhắc em, tôi là đàn ông, không quen bị người ta gọi là mẹ đâu.
- ...
Lục Dung Nhan đơ người tại trận, Lục Ngạn Diễm đã mở cửa đi ra ngoài rồi.
Chẳng lẽ người ở bên cô tối qua không phải là mẹ cô mà là Lục Ngạn Diễm hay sao?
Bao nhiêu lời trong lòng mà cô vừa khóc vừa nói đều bị anh nghe thấy hết rồi à?
Sao có thể như thế được chứ?
Tự nhiên anh ta có kiên nhẫn với cô đến vậy sao?
Cô cau mày nhìn túi chườm đá và lọ cồn trên bàn.
Hình như hôm qua lúc cô dậy mở cửa sổ thì ở đó không có gì hết.
Xem ra chuyện tối qua không phải đều là mơ rồi.
Phán đoán này khiến cho cô ảo não không thôi. Nếu Lục Ngạn Diễm biết cô nghĩ thế thì chắc sẽ khinh thường cô hơn nhỉ?
Đúng là mất mặt quá đi mà.
Lục Ngạn Diễm đã đi lâu lắm rồi mà Lục Dung Nhan vẫn ngây người ra đó, mãi một hồi sau mới nhớ ra đây là văn phòng của anh, có thể bị người ta nhìn thấy bất cứ lúc nào.
Cô vội vàng bò dậy rồi mặc quần áo và đi ra ngoài.
Về đến văn phòng khoa Ngoại thần kinh thì Giang Mẫn đã đến rồi, cô đang xem một tập gì dày cộp.
- Chào buổi sáng, Giang Mẫn!
Lục Dung Nhan chào cô một tiếng.
Giang Mẫn xem bệnh án trong tay đến nhập thần, tựa hồ không nghe thấy.
- Xem cái gì mà chăm chú thế?
Lục Ngạn Diễm đến gần Giang Mẫn, nhìn tập giấy trên tay cô thì thấy dòng chữ “Chồng bệnh nhân: Lục Ngạn Sinh” cực kì bắt mắt.
Cùng lúc đó, Giang Mẫn cũng nhanh tay đóng bệnh án lại.
- Lật xem một tí để tìm hiểu tình hình của bệnh nhân cho chắc ăn hơn ấy mà.
Giang Mẫn chớp mắt mà nói với vẻ thản nhiên.
Khi cô nói câu này thì Lục Dung Nhan để ý thấy sắc mặt cô không tốt lắm, quanh mắt còn thâm quầng. Lục Dung Nhan bèn hỏi:
- Sao thế Giang Mẫn? Nhìn sắc mặt cậu kém quá.
- Không có gì đâu, chắc đêm qua mình thức khuya quá ấy mà.
Nhìn dáng vẻ của cô, Lục Dung Nhan bỗng đau lòng, bèn không nhịn được mở lời khuyên nhủ:
- Giang Mẫn, cậu sắp ba mươi rồi, tìm người yêu mà cưới đi, dù thế nào cũng có chỗ dựa.
- Mình chẳng tin chỗ dựa gì sất.
Giang Mẫn cong môi cười đầy thâm ý:
- Ai bảo đàn ông thì đều đáng tin? Như là...
Nói tới đây, cô nhìn Lục Dung Nhan một cái như ý thức được điều gì, rồi không nói thêm gì nữa.
Lục Dung Nhan cảm thấy cô muốn nói đến chuyện của Lục Ngạn Diễm và Khúc Ngọc Hi, đây là cái gai trong lòng mà cô không muốn đối mặt nhất. Cô cũng không nói gì nữa mà quay người lấy áo blouse trắng mặc lên.
Giang Mẫn cũng không nói mà tiếp tục lật xem bệnh án.
- Cốc cốc cốc....
Theo tiếng đập cửa có nhịp điệu, thực tập sinh Trình Hiểu Hiểu ló đầu vào rồi nói với hai người:
- Bác sĩ Lục, bác sĩ Giang, cô Khúc Ngọc Hi mới tới kêu đau đầu, hai chị ai qua xem chút đi?
Lục Ngạn Diễm cảm thấy mình cực kì dị ứng cái tên này, khi Trình Hiểu Hiểu nói ra ba chữ kia thì lông mày cô cau chặt lại.
Cô ném ánh mắt cho Giang Mẫn phía đối diện theo bản năng, Giang Mẫn cũng ngẩng đầu nhìn cô. Do dự một chút, cả hai cùng lên tiếng:
- Cậu đi đi.
- Cậu đi đi.
- Ờ...
- Ừm...
Hai người đồng thời chớp mắt với vẻ xấu hổ, Lục Dung Nhan chần chừ hồi lâu rồi bảo:
- Thôi, để mình đi cho.
- Ừ.
Giang Mẫn không tranh với cô, mà cầm bệnh án đi ra ngoài:
- Mình đi xem bệnh nhân ở các phòng khác.
Lục Dung Nhan gật đầu rồi cũng ra khỏi văn phòng.
Đúng lúc vòng qua khúc ngoặt hành lang, Lục Dung Nhan nhìn thấy một bóng người đi vào phòng bệnh của Khúc Ngọc Hi.
Là Lục Ngạn Diễm.