Lục Dung Nhan dừng khựng lại, bỗng có xúc động muốn quay người bỏ đi cho nhanh.
Nhưng cuối cùng cô vẫn từ bỏ ý định này.
Lục Ngạn Diễm cũng là bác sĩ, hơn nữa trình độ còn cao hơn cả cô, nếu thời gian cho phép thì anh cũng sẽ tham gia kiểm tra phòng, bây giờ anh đi xem xét tình hình tiến triển của Khúc Ngọc Hi thì có gì không được?
Tuy biết tất cả chỉ là lừa mình dối người nhưng Lục Dung Nhan vẫn dễ chịu hơn một chút.
Cô từ từ bước đến cửa phòng, hơi do dự, cuối cùng vẫn mở cửa phòng ra. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bước chân cô ngừng lại.
Lục Ngạn Diễm đang nhẹ nhàng nâng thân trên của Khúc Ngọc Hi lên, để cô dựa vào người mình rồi cầm chén trên bàn, vừa bón nước cho cô ta vừa nói:
- Uống chậm thôi... cẩn thận...
Giọng nói của Lục Ngạn Diễm nhẹ nhàng và động tác thì dịu dàng hiếm thấy, ánh mắt nhìn Khúc Ngọc Hi cũng tràn ngập tiếc thương.
Khúc Ngọc Hi dựa vào lòng anh, trên khuôn mặt tiều tụy đượm vẻ ỷ lại. Cô ta nhẹ giọng hỏi:
- Anh Ngạn Diễm ơi, em xấu lắm đúng không?
Cô ta muốn nói tới mái tóc bị cắt đi vì phẫu thuật.
- Không, em thế nào cũng vẫn xinh đẹp.
Lục Ngạn Diễm an ủi.
Nói xong, anh đặt nước lên bàn rồi nói với cô ta bằng giọng nói cực kì dịu nhẹ:
- Em mệt không? Hay là nằm xuống ngủ một giấc nhé?
Nói xong anh muốn đặt cô ta nằm xuống, lại bị cô ta nắm chặt cánh tay. Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt yếu ớt:
- Anh Ngạn Diễm, em không muốn ngủ, em sợ em mà ngủ thì anh lại đi mất. Em không muốn anh đi đâu, anh ở đây với em có được không?
Giọng nói của Khúc Ngọc Hi đượm vẻ bất lực, ánh mắt đau khổ càng khiến người ta phải xót xa.
Lục Ngạn Diễm đau lòng không thôi, bèn nâng tay vỗ nhẹ lên vai cô ta:
- Yên tâm đi, anh sẽ luôn ở đây với em.
- Em biết trên đời này chỉ có anh Ngạn Diễm tốt với em nhất thôi.
Khúc Ngọc Hi nói xong lại nhích người vào lòng Lục Ngạn Diễm:
- Anh Ngạn Diễm, em chỉ mong anh có thể đối tốt với em mãi thế này thì hay biết mấy.
Lục Ngạn Diễm cúi đầu nhìn khuôn mặt hốc hác của cô:
- Được rồi, đừng nói nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chốc đi.
- Em muốn dựa vào anh ngủ.
Lục Ngạn Diễm do dự một chút rồi nói:
- Ừ.
Ai không biết chuyện mà thấy hình ảnh ngọt ngào ấy thì chắc chắn sẽ hiểu lầm họ là một đôi tình nhân.
Bước chân của Lục Ngạn Diễm khựng lại nơi cửa phòng, cô cảm thấy mình đã mất hết dũng khí để mà bước vào căn phòng ấy, bèn cắn môi rồi lặng lẽ quay người.
- Bác sĩ Lục, kiểm tra phòng chưa? Sao không vào thế?
Một y tá đi từ đằng trước tới cất tiếng hỏi han.
- Ờ...
Lục Dung Nhan dùng động tác vén tóc che giấu vẻ ngượng nghịu rồi liếc vào đôi trai gái trong phòng. Họ đều đang nhìn về phía cô.
Cô tiến thoái lưỡng nan trước tình cảnh ấy, cắn răng một cái, quay người đi vào.
Y tá chào hỏi Lục Dung Nhan ban nãy cũng vào, có lẽ là muốn thay thuốc cho Khúc Ngọc Hi.
Lục Ngạn Diễm và Khúc Ngọc Hi vẫn đang duy trì tư thế ban nãy. Y tá nhìn họ rồi lại nhìn sang Lục Dung Nhan, bỗng thấy hơi xấu hổ, bèn bỏ lại một câu “Em quên lấy cồn rồi”, sau đó chạy mất dạng.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của y tá, Lục Dung Nhan cảm thấy vở kịch vợ chồng thương yêu nhau mà Lục Ngạn Diễm mất bao năm vất vả dựng nên đã bị phá nát rồi.
Thế nhưng trông anh chẳng có vẻ gì là để ý, có lẽ là trong mắt anh chẳng có gì quan trọng hơn Khúc Ngọc Hi nhỉ?
Thôi nát thì nát, chẳng qua chỉ là một cái vỏ trong ngoài bất nhất thôi mà.
Lục Dung Nhan nghĩ.
Lục Dung Nhan đi về phía hai người kia, phải cố gắng lắm mới khiến vẻ mặt của mình trông có vẻ thong dong.
Cô không để ý đâu.
Cô âm thầm tự nhủ.
- Viện trưởng Lục, tôi muốn kiểm tra tình hình hồi phục của bệnh nhân, mời anh tránh ra cho.
Lục Ngạn Diễm giương mắt nhìn cô, không nói không rằng, cũng không đứng dậy, đôi mày đẹp cau lại thành một dấu ấn lờ mờ.
- Viện trưởng Lục, mong anh phối hợp để cho tôi làm việc.
Cô nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh rồi lặp lại thêm một lần nữa.
Lục Ngạn Diễm vẫn không đứng dậy mà chỉ giữ nguyên tư thế ấy, ánh nhìn phóng về phía cô thật xa lạ biết chừng nào.
Lục Dung Nhan cũng không muốn thoái nhượng, cô dùng vẻ lạnh nhạt đón lấy ánh mắt ấy.
Người ở bên nghe cô khóc lóc kể lể tối qua là Lục Ngạn Diễm thật sao?
Bây giờ Lục Dung Nhan bắt đầu hoài nghi rồi đấy.
- Anh Ngạn Diễm, anh đừng đi được không?
Khúc Ngọc Hi ngẩng mặt nhìn Lục Ngạn Diễm, trên khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ van lơn.
- Anh Ngạn Diễm...
Giọng nói mang theo âm nức nở, mỗi tiếng đều yếu ớt đến mức không ai nỡ chối từ.
Lục Dung Nhan ghét nhất là thấy người khác giả vờ đáng thương và nhu nhược trước mặt mình.
- Chị dâu, vết thương của chị không nặng lắm, không cần phải căng thẳng thế đâu.
- Thế hả Dung Nhan? Nhưng mà sao chị thấy đầu đau lắm, hay là phẫu thuật có vấn đề gì?
Nói xong, Khúc Ngọc Hi nhìn về phía Lục Ngạn Diễm:
- Anh Ngạn Diễm à, em nghe nói trong bệnh viện Phụ Nhân này anh là bác sĩ giỏi nhất, anh kiểm tra cho em được không? Đầu em khó chịu quá.
Lục Ngạn Diễm còn chư lên tiếng thì Lục Dung Nhan đã nói:
- Chị dâu à, hôm qua tôi và bác sĩ Giang mổ chính cho chị, nên chúng tôi là người có quyền lên tiếng nhất trong ca bệnh của chị đấy. Bây giờ chị cần tĩnh dưỡng tĩnh tâm, không nên suy nghĩ quá nhiều, làm ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục của não.
Lục Ngạn Diễm nói một câu nồng nặc mùi thuốc súng, Khúc Ngọc Hi thông minh như thế làm sao có thể không nghe hiểu?
Càng đừng nói đến Lục Ngạn Diễm.
Nhìn Khúc Ngọc Hi trong lòng, anh nói với Lục Dung Nhan:
- Dung Nhan, nếu cảm xúc của bệnh nhân không ổn định thì hôm nay dừng ở đây đi.
Nói xong, anh không thèm để ý đến cô nữa mà cúi đầu nói với Khúc Ngọc Hi trong lòng với giọng nhẹ nhàng:
- Dung Nhan nói không sai, ca phẫu thuật rất thành công, em chỉ căng thẳng quá thôi, thả lỏng đi, đừng tự mình dọa mình.
- Vâng, anh Ngạn Diễm, em nghe anh.
Lục Ngạn Diễm đặt Khúc Ngọc Hi nằm lên giường rồi đứng dậy, Khúc Ngọc Hi vươn tay ra kéo tay anh. Anh cúi đầu nói:
- Ngủ một lát đi, tí nữa anh lại vào.
Nói xong, anh đặt tay Khúc Ngọc Hi vào chăn rồi đi ra cửa, lúc qua chỗ Lục Dung Nhan thì nắm chặt cổ tay cô kéo đi xềnh xệch. Trên suốt dọc đường anh chẳng nói câu nào, mặt cũng chẳng tỏ vẻ gì, mãi khi tới một chỗ yên tĩnh mới buông cô ra.
Lục Dung Nhan xoa xoa cổ tay bị anh siết đỏ rồi nói với vẻ bất nhẫn:
- Lục Ngạn Diễm, anh dẫn tôi ra đây làm gì?
Lục Ngạn Diễm bây giờ và Lục Ngạn Diễm dịu dàng săn sóc trước mặt Khúc Ngọc Hi cứ như là hai người khác nhau.
- Em làm bác sĩ không phải ngày một ngày hai, chắc là phải hiểu việc ổn định cảm xúc có tầm quan trọng như thế nào đối với bệnh nhân chứ? Tôi không hi vọng phải nhìn thấy hành vi kích thích bệnh nhân như hôm nay một lần nào nữa!
Lục Dung Nhan bỗng thấy lý do thoái thác đường hoàng của anh sao mà buồn cười.
Kích thích bệnh nhân?
Lý do này mới chính đáng biết bao!
Lục Dung Nhan cười lạnh môt tiếng:
- Viện trưởng Lục, anh đau lòng cho người trong lòng mình thì nói rõ ra là được, lấy chuyên môn nghề nghiệp ra chụp mũ tôi làm gì? Hôm qua anh khua chiêng gióng trống hô hào kíp mổ như thế, chẳng phải là đã tuyên bố cho toàn thiên hạ biết quan hệ giữa hai người rồi hay sao? Bây giờ anh đi hỏi cả cái bệnh viện này xem, ai không biết viện trưởng Lục Ngạn Diễm có một người thân quan trọng nhất nằm viện ở đây nào? Hôm qua tôi chính tay cầm dao phẫu thuật cho Khúc Ngọc Hi, còn ai hiểu rõ tình trạng của cô ta hơn tôi? Đúng là tôi làm bác sĩ nhiều năm, thế nhưng anh còn có kinh nghiệm hơn tôi cơ mà? Chẳng lẽ anh không nhận ra tình hình hồi phục của cô ta khả quan lắm à? Cô ta chỉ cố ý giả vờ yếu đuối đáng thương thôi! Cô ta đang lợi dụng tình cảm của anh với cô ta để níu kéo anh ở bên cô ta đó! Lục Ngạn Diễm, ngần ấy năm rồi, chẳng lẽ anh còn không rõ cô ta là loại người như thế nào sao?
- Đủ rồi!
Cô nói xong câu cuối cùng thì sắc mặt của Lục Ngạn Diễm đã xanh mét. Anh cầm chặt cô tay cô, nhìn ánh mắt nén giận của cô mà lửa giận trong đôi ngươi bùng lên mãnh liệt:
- Lục Dung Nhan, chưa có ai dám nói cô ấy như thế ở trước mặt tôi đâu! Tôi cảnh cáo em, nếu còn có lần sau thì tôi nhất định sẽ không khách khí!
Trong con ngươi lạnh lẽo của Lục Ngạn Diễm, Lục Dung Nhan nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng tái nhợt của mình. Cô cắn chặt môi:
- Lục Ngạn Diễm, nếu anh quan tâm cô ta đến thế thì anh để tôi đi đi, tôi cho các người vừa lòng.
Nói xong, Lục Dung Nhan rút tay về rồi vội vã rời đi.
Nếu ban nãy cô còn ôm chút hi vọng vì hành động của Lục Ngạn Diễm tối qua, thì bây giờ những gì anh làm đã nghiền nát tia hi vọng ấy rồi.
Suy cho cùng thì người đàn ông ấy vẫn không yêu cô.
...
Lục Dung Nhan đi các phòng bệnh thăm khám bệnh nhân xong, đang định về phòng mình, vừa đi qua khúc ngoặt hành lang thì đã thấy một người đàn ông cao lớn đi về phía mình. Thân hình anh thẳng tắp, bước chân vững vàng, nhìn tư thế ấy, Lục Dung Nhan bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, bèn không nhịn được nhìn kĩ hơn một chút. Khi người ấy từ từ đến gần, cô mới nhận ra đó là anh cả của Lục Ngạn Diễm, Lục Ngạn Sinh.
Tay anh kéo hành lý, dáng vẻ mệt mỏi bụi đường, thế nhưng dù là vậy cũng không che giấu được nét oai hùng tỏa ra từ trong xương cốt.
Anh đến thăm Khúc Ngọc Hi.
- Anh cả.
Lục Dung Nhan chào trước.
- Ừ.
Lục Ngạn Sinh cũng nhận ra cô:
- Dung Nhan, hôm qua Ngạn Diễm gọi cho anh bảo là Ngọc Khê gặp tai nạn, anh về xem cô ấy thế nào. Ngạn Diễm đã cho anh biết phòng rồi, nhưng anh không quen đường nên còn chưa tìm thấy.
- Để em đưa anh đi.
Lục Dung Nhan cười khách khí rồi nhìn hành lý trên tay Lục Ngạn Sinh:
- Anh ơi, phòng của chị dâu hơi xa, anh kéo hành lý không tiện, hay là để vào văn phòng em đi?
Cô nói rồi chỉ ra phía sau.
- Được.
Lục Ngạn Sinh không từ chối mà đi theo cô vào văn phòng.
Vừa đẩy cửa thì gặp Giang Mẫn đang định đi ra, thấy Lục Dung Nhan, Giang Mẫn thuận miệng nói:
- Dung Nhan, đến đúng lúc lắm, tình hình của bệnh nhân giường 5 không ổn định, hai đứa mình qua đó...
Giang Mẫn nhìn thấy người đàn ông sau lưng Lục Dung Nhan thì hai mắt bỗng trợn to, lời đang muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.