Tan tầm, Giang Mẫn đi theo địa chỉ mà Lục Dung Nhan đã gửi đi đến chung cư ở ngoại thành của Lục Ngạn Sanh để lấy quần áo.
Cô do dự đứng ngoài cửa hồi lâu, biết rõ là bên trong không có ai nhưng tim cô vẫn khẩn trương đập mạnh.
Cô đặt tay lên ngực, hít một hơi thật sâu vẫn không cảm thấy tim m ình đập chậm lại, cô lại hít thêm một hơi nữa.
Vẫn không có tác dụng như cũ.
Thôi! Dù sao trong nhà cũng không có ai.
Cô gom hết dũng khí mở cửa ra.
Quả nhiên, trong nhà không có ai. Không có Lục Ngạn Sanh ở nhà.
Giang Mẫn dù cảm thấy vậy, nhưng trong lòng lại vô cớ cảm thấy mất mát, loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái.
Giang Mẫn nhịn không được tự khinh thường bản thân mình.
Vì sao lại mất mát?! Chả lẽ mình còn thực sự mong ngóng gặp hắn ở nhà sao?!
Giang Mẫn tìm được áo khoác ở móc ngay cửa rất nhanh, cô cũng không dám ở lại lâu mà lấy áo xong thì xoay người ra cửa.
Nhưng không ngờ, cửa mở ra cô suýt nữa đụng trúng một thân ảnh cao lớn.
Cô hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện ở cửa.
Đang xanh mặt hoảng hốt vì thấy có người, thì ánh mắt cô chuyển thành hoảng loạn, quẫn bách, có chút co quắp…
Không phải nói hắn có nhiệm vụ phải đi sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
“Em…em tới lấy áo khoác…”
Vì khẩn trương mà cô líu cả lưỡi lại.
Mà người đứng ở cửa, Lục Ngạn San, thần sắc vẫn thản nhiên, cũng chẳng có chút nào ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây, hay có gì gọi là không tự nhiên.
Giang Mẫn lắp bắp: “Em…em tưởng anh đi làm nhiệm vụ… vậy… em đi trước.”
Nói xong, cô vòng qua hắn rời đi. Nhưng vừa bước đi một bước đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên! Chìa khóa.”
Cô vội đem chìa khóa trong tay đưa cho hắn.
Lục Ngạn Sanh liếc cô một cái, lại nhìn chìa khóa trong tay cô, đưa tay cầm chìa khóa lên.
Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay ấm áp của cô khiến cô hơi giật mình, má đỏ lên, vội vàng thu tay lại.
Tâm hoảng ý loạn.
“…Em, em đi đây, tạm biệt.”
Giang Mẫn ấp úng.
“Ăn tối với nhau đi!”
Lục Ngạn sanh cất bước đi đến bên cạnh cô.
Hắn càng lại gần, trái tim Giang Mẫn càng giật nảy lên như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Cô vội lùi lại theo bản năng, “Không, không cần!”
Cô không có dũng khí nói chuyện cùng người đàn ông trước mặt.
Cô vội đi vòng qua hắn muốn chạy, nhưng lại bị đôi tay vững chãi của Lục Ngạn Sanh giữ lại: “Anh có chuyện muốn hỏi em.”
“A?”
“Cùng nhau ăn cơm tối!”
“……” Giọng điệu này căn bản là không cho phép cô cự tuyệt.
“… em…”
Giang Mẫn còn muốn nói thêm nhưng đã bị Lục Ngạn Sanh kéo tay đi ra khỏi nhà. Đến tận khi ngồi vào xe của hắn, cô vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
Trên xe, Giang Mẫn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Cô vốn nghĩ hắn không ở nhà, nhưng không nghĩ tới lại gặp người mà mình cứ ngỡ sẽ k hông đụng mặt.