“Ahh... em tưởng anh không có nhà nên sang đây.”
Giang Mẫn nghĩ rồi quyết định giải thích một câu.
“Có viễn bận vài hôm nên dời lại.”
Lục Ngạn Sanh vẫn chăm chú lái xe, nhìn đường, trả lời cô.
Lục Ngạn Sanh dùng tay gõ gõ táp lô xe,
“Bên trong có chai nước, lấy cho anh với!”
“... ơ dạ.”
Giang Mẫn vội cúi đầu, mở hộc lấy nước. Nhưng cô tìm không thấy nước, lại thấy một quyển sổ đỏ, trên sổ có ba chữ bắt mắt: giấy ly hôn
Giang Mẫn giật mình, nhịn không được ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Lục Ngạn sanh như có như không cảm nhận được ánh mắt, cũng bỗng nhiên cúi đầu tới nhìn cô.
Bị khoá chặt bởi ánh mắt của hắn, trái tim Giang Mẫn loạn nhịp, nhưng cô vẫn cố cứng cỏi: “... không thấy nước.”
“À, chắc anh nhớ nhầm, có lẽ ở đằng sau.”
“Để em xem.”
Giang Mẫn đóng hộc lại, xoay người tìm chai nước ở ghế sau.
Quả nhiên, trên ghế còn một chai nước khóng chưa khui. Giang Mẫn nhoài người lấy rồi mở nắ đưa cho hắn.
Lục Ngạn sanh nhận lấy uống một ngụm, rồi đưa lại cho cô.
Hắn cũng chỉ nhấp môi cho có lệ.
Giang Mẫn ngoan ngoãn đem nắp bình đạy lên, bỏ vào trong hộc cho hắn. Lúc mở hộc vẫn liếc nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn, tim lại đập loạn một lúc.
Chứng nhận ly hôn...
Là giấy ly hôn của hắn là Khúc Ngọc Khê sao?
Lúc trước Dung Nhan đã nói với cô về việc này, nhưng bọn họ ly hôn thật sao?
Giang Mẫn do dự hồi lâu, muốn hỏi hắn một câu, nhưng cuối cùng, cô rốt cuộc không có mở miệng.
Cô không có tư cách, không có lập trường để hỏi vấn đề cá nhân của hắn.
“Đó là giấy ly hôn của anh và Khúc Ngọc Khê!”
Không nghĩ tới, hắn lại chủ động nói với cô.
“Sáng nay vừa ra Cục dân chính ký xong.”
“Anh thật sự ly hôn với cô ta sao!?”
“Anh nhìn giống như là đang nói dối sao?”
“…… Không phải, em không phải ý đó.”
Giang Mẫn lắc đầu.
Cô không dám nói ra, trong lòng mình thật ra đang khiếp sợ hay là đang nhảy nhót, hay là có chút tiếc nuối gì...
Có lẽ, cảm xúc nào cũng đều có!
Cô tựa lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu: “hai người ly hôn, vậy Dung Nhan làm sao bây giờ……”
Khúc Ngọc Khê liệu có thể bắt đầu quấn lấy Lục Ngạn Diễm không?
Nếu là như vậy, Dung nhất định sẽ vô cùng thương tâm.
“Em không hy vọng anh ly hôn?” Lục Ngạn Sanh mày kiếm hơi hơi nhướnh.
“Không có, em không phải ý đó……”
Giang Mẫn nói xong lời này, lại bất giác thấy có chút không đúng, vội xua tay, “Em cũng không phải hy vọng anh ly hôn, em chính là…… anh ly hôn hay không, chuyện này, đều là chuyện của vợ chồng anh, không có gì quan hệ gì với em cả, cho nên em không có gì hy vọng hay không hy vọng, các người tự mình vui vẻ hạnh phúc là được”
Giang Mẫn vội phủi sạch quan hệ với mình.
Lục Ngạn Sanh cũng chưa nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cái, đôi mắt đen sâu thẳm dường như có cảm xúc gì đó đang giấu kín mà Giâng Mẫn nhìn không thấu, chỉ cảm nhận được ánh mắt sắc bén, thậm chí còn lộ ra vài phần lạnh lẽo, lại không biết sao, dừng ở trên mặt, lại khiến cô có cảm giác nóng hết cả lên.
Cô vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn lại hắn.
“Em thì sao? Em với hướng lâm thế nào?”
Lục Ngạn Sanh bỗng nhiên hỏi một câu.
“Hả?” Giang Mẫn sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại, xấu hổ đáp: “Cũng không tệ lắm đi! Hai người cũng rất vui vẻ……”
Lục Ngạn sanh liếc cô một cái, “Lúc trước vì l sao không kết hôn?”
“……” vấn đề đi quá xa, bị Lục Ngạn Sanh hỏi khiến Giang Mẫn có chút hoảng loạn, cô vội quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chột dạ đáp lại: “Cảm tình xuất hiện vết rách, tự nhiên liền không cần kết hôn……”
“Vìsao không quay đầu lại tìm anh?”
Lục Ngạn Sanh vẫn nhìn thẳng mà hỏi cô.
Giọng vô cùng bình thản, không có chút cảm xúc, một câu nói nhưng lại đập thẳng vào lòng cô.
“Quay đầu lại tìm anh?”
Giang Mẫn ánh mắt mịt mờ một tầng hơi nước, cô lắc đầu.
“…… anh đã kết hôn.”
Lục Ngạn sanh nghiêng đầu nhìn cô..
Cô lọt vào trong ánh mắt đầy sương mù đen thẳm của hắn, rồi chợt có tia sáng quét qua đáy mắt hắn... hắn đưa tay tới, dùng lòng bàn tay lạnh lẽo mà vuốt má cô, quét qua khoé mắt cô, rồi giọng trầm thấp vang lên
“Anh đã ly hôn!”
Trái tim vốn vô cùng mẫn cảm của Giang Mẫn khẽ nhảy lên vì câu nói này của hắn.
Hắn nói thế là có ý gì???
Hắn ly hôn, cùng mình có quan hệ gì đâu chứ!?
Bàn tay hắn trên má vốn lạnh lẽo nhưng không biết sao càng lúc càng nóng rực.
Ngay lúc cô định tránh sang một bên thì Lục Ngạn Sanh rụt tay lại,
“Tới rồi, xuống xe đi!”
Nhanh vậy đã tới rồi?
Giang Mẫn bừng tỉnh, đi theo hắn xuống xe.
Đây là một loài quán ăn tư nhân cao cấp khá bí ẩn, người thường cũng không biết tới.
Giang Mẫn đi theo hắn, dọc theo hồ sen một đường hướng về phía trong mà đi tới.
“Lục tiên sinh, mời vào trong.”
Người phục vụ đẩy cánh cửa gỗ nặng nề mời vào.
Lục Ngạn sanh đến cửa thì dừng lại, chờ Giang Mẫn còn cách phía sau hắn tầm hai mét.
Giang Mẫn thấy thế, vội bước nhanh hơn.
Đến tận khi vào trong phòng, Giang Mẫn mới ý thức được, hôm nay bữa cơm này không chỉ có hai người bọn họ!
Trong phòng đã ngồi sẵn bốn năm nam nhân, tất cả đều là bằng hữu của Lục Ngạn sanh.
“Chèng! Vậy mà thật sự khó thấy nha! Lục thủ trưởng nhà mình hôm nay lại mang chị dâu tới! Không thể tưởng tượng a!!”
Mọi người lúc nhìn thấy Giang Mẫn đứng bên cạnh Lục Ngạn Sanh đều hưng phấn, chỉ nghĩ lầm Giang Mẫn là Khúc Ngọc Khê, vợ của Lục Ngạn Sanh.
Lập tức, Giang Mẫn xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để mà chui xuống, cô vừa định giải thích, liền nghe Lục Ngạn Sanh đã mở miệng, “cô ấy không phải vợ tôi! Mặt khác, tôi hiện tại độc thân, đã ly hôn!”
“A…… Ly hôn?!”
Mấy người đều lộ vẻ xấu hổ, ánh mắt nhìn Giang Mẫn càng thêm phần nghi hoặc.
Lục Ngạn sanh lịch sự kéo ghế ý bảo Giang Mẫn ngồi xuống.
Giang Mẫn có chút quẫn bách, nhưng rốt cuộc vẫn gượng ngồi xuống. Lục Ngạn Sanh cũng ngồi xuống bên cạnh, cánh tay tự nhiên mà khoác lên lưng ghế Giang Mẫn, cằm hất lên nhìn mọi người.
“Bạn tôi, Giang Mẫn, các chú có thể gọi cô ấy một tiếng chị dâu!”
Giang Mẫn cả kinh, ánh mắt ướt át bực bội trừng mắt liếc hắn.
“Anh đừng nói linh tinh làm người khác hiểu lầm...”
Lục Ngạn Sanh mặt vẫn thản nhiên, dáng vẻ như không buồn để ý.
Mà đám đàn ông trong phòng bắt đầu nhao nhao “Chào chị dâu!!!”
Sent from my iPhone