Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 816: Chương 816: Gọi Chị Dâu!








“Chị dâu, bọn em theo thủ trưởng bao năm, đúng là lần đầu tiên thấy sếp dắt bạn gái theo đó.”

“Đúng vậy! Có lần, bọn em còn nghi ngờ sếp có phải là không có hứng thú với phụ nữ không! Giờ thì nhìn thấy có vẻ không phải là không có hứng thú với phụ nữ, mà là chỉ có hứng thú với một người, đúng không nào?”

Bọn họ trái “chị dâu”, phải “chị dâu” khiến Giang Mẫn mặt đỏ bừng, hoàn toàn không biết nên như thế nào cho phải.

Nhưng Lục Ngạn Sanh lại không lại không bực, không giận, cứ để cho cả đám người nhao nhao trêu ghẹo, khóe miệng lại tủm tỉm cười, dáng vẻ dường như tâm tình cực kỳ tốt.

“Các anh đừng gọi tôi vậy mà…” Giang Mẫn xấu hổ giải thích, lại nói: “Tôi với thủ trưởng Lục chỉ là bạn bè bình thường thôi, không phải như mọi người nghĩ đâu.”

“Thủ trưởng, cái này……” Mấy nam nhân ra vẻ khó xử nhìn về phía Lục Ngạn sanh.

Lục Ngạn sanh vẫn vẻ mặt đạm nhiên, “Nghe chị dâu các chú!”

“Dạ, chị dâu!”

“…” Giang Mẫn hết chỗ nói rồi.

Coi như cô phục mấy người này rồi!!!!

Giang Mẫn cũng lười so đo cách gọi với mấy người này, coi bộ sau này cũng chẳng có cơ hội gặp lại bọn họ, nên thôi cứ kệ bọn họ vậy!

Trong bữa ăn…

“Chị dâu à, anh trai em, tính tình lạnh lùng nhưng mà á, là loại ngoài lạnh trong nóng! Nhìn thì giống như tảng băng trôi ấy, nhưng kỳ thật bên trong nhiệt huyết bừng bừng!”

Một người đàn ông mặac áo thun màu vàng nhiệt tình gắp đồ ăn cho Giang Mẫn, vừa giới thiệu thủ trưởng đại nhân của bọn họ.

Giang Mẫn cảm giác da đầu tê dại “… tôi đủ rồi, đủ rồi, đừng gắp nữa, cứ thế này tôi vỡ bụng mất.”

“Chị dâu à, anh trai bọn em ấy mà, có khi cả ngày chẳng mở miệng nói lấy một câu, chị đừng để bụng nha”

Tới phiên một người da hơi ngăm den mặc sơ mi trắng gắp một miếng thịt to vào bát Giang Mẫn.

“……”

“Chị dâu à, anh em á, ngày thường vốn là người vô cùng tốt bụng, chỉ là kinh nghiệm yêu đương ít quá, nếu có chỗ nào không tốt, mong chị lượng thứ nha…”

“…”

Chỉ trong chớp mắt, trong bát Giang Mẫn đồ ăn đã chất cao như ngọn núi nhỏ.

Cô không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn Lục Ngạn Sanh cầu cứu.

Lục Ngạn Sanh nhấc cánh tay gác trên thành ghế cô lên, tay kia cầm lấy đũa gắp ra hơn p hân nửa đồ ăn trong chén cô: “Được rồi, các ngươi đừng có dọa, dọa hỏng rồi thì không đền nổi đâu!”

“…” Lục Ngạn Sanh dứt lời, đám đàn ông cũng k hông dám gắp thêm đồ ăn nữa.

Nhưng Giang Mẫn cảm thấy Lục Ngạn Sanh nói hơi kỳ quái, cái gì là dọa chứ? Chẳng lẽ trong mắt đám gia hỏa này mình là sủng vật hay sao hả?”

“Được rồi, em ăn hết đi! Gầy quá, nên ăn nhiều hơn một chút.”

Lục Ngạn Sanh vừa nhìn vừa nhắc nhở cô.

Giang Mẫn phục hồi tinh thần lại, nhìn chén cơm trước mặt kia, có chút đau đầu.

Lúc này cô chẳng hề muốn ăn, trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ lung tung rối loạn. Cô không rõ, Lục Ngạn Sanh đang muốn làm cái gì.

Hắn hiện tại đối với mình như vậy, rốt cuộc là ý gì chứ?

“Không ăn nổi cũng cố ép mình ăn một chút đi.” Lục Ngạn Sanh dường như nhìn thấu tâm tư của cô.

“… ơ dạ.”

Giang Mẫn không phản bác, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe lời, cố ăn thêm một chút, nhưng thật sự chỉ một chút thôi.

“Ngày mai, anh có nhiệm vụ phải đi, nói chung sẽ hơi lâu.”

Lục Ngạn Sanh chợt nói.

Giang Mẫn liếc hắn một cái, khẽ gật đầu. Nhưng thực ra cô cũng không hiểu, sao hắn lại muốn nói cho mình biết công việc của hắn nhỉ?!

Hai người bọn họ không phải chỉ là quan hệ bạn bè bình thường sao?

Mà k hông, có lẽ, tới làm bạn cũng không phải!

“Chờ anh về.” Lục Ngạn Sanh lơ đãng nói, mắt lại nhìn cô.

“Hở?”

Giang Mẫn nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.

Ánh mắt cô nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nghe hắn trầm giọng nói: “Về rồi anh đưa em đi ăn cái gì thật ngon.”

“……”

Trong giây phút ấy, Giang Mẫn rõ ràng nghe thấy con tim mình nhảy vọt lên, đập hụt vài nhịp.

Cô khẩn trương chớp chớp mắt, sau một hồi, mới chất phác gật gật đầu.

Cô… thế nhưng đã đáp ứng rồi?!





Mãi đến tận khi Lục Ngạn Sanh đưa cô về tới nhà, Giang Mẫn vẫn chưa bừng tỉnh, cô không hiểu chuyện hôm nay là sao.

Chuyện này nghĩa là sao?

Tắm xong, cô lại nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Tâm tư của Lục Ngạn Sanh, cô hoàn toàn không đoán được!

Hắn hiện giờ…là theo đuổi mình sao?

Có lẽ không phải đâu! Hai người đã nhiều năm không gặp, hắn sẽ kh ông…

Nhưng nếu nói không phải, hắn sao lại có thể như vậy? Hai người còn hẹn chờ hắn trở về đi ăn ngon!

Giang Mẫn không hề buồn ngủ, càng muốn ngủ, thần chí càng rõ ràng, suy nghĩ cũng càng hỗn loạn.

Cô không khỏi nghĩ tới, nếu Lục Ngạn Sanh thật sự theo đuổi mình lại, thì cô có tiếp nhận hay không?

Có sao?

Cô hỏi mình nhiều lần, nhưng câu trả lời vẫn là… không xác định.

Cô không dám chắc, quan hệ giữa bọn họ có thể quay trở lại n hư trước kia không.

Nàng không xác định, bọn họ chi gian hay không còn có thể trở lại từ trước.

Hôm sau ——

Giang Mẫn ngồi ở trước bàn làm việc, máy tính trước mặt, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

Lục Dung Nhan đi tới, pha cho cô ly cà phê, “Đêm qua đi bắt quỷ à? Cả ngày ngồi ngáp thế kia?”

“…… Mất ngủ.” Giang Mẫn thuận tay nhận lấy ly cà phê

“Nghĩ cái gì hở? Mấy ngày hôm nay mệt con hơn cún, vậy mà cậu còn mất ngủ được á?”

“Không.” Giang Mẫn lắc lắc đầu, khuấy ly cà phê, tính nhấp một ngụm lại bị hơi nóng xộc tới, nên lại thôi, ngẩng đầu hỏi Lục Dung Nhan, “Cậu biết Khúc Ngọc Khê cùng Lục Ngạn Sanh đã ly hôn không?”

“Đã ly hôn?”

Lục Dung Nhan hiển nhiên còn không biết.

“Ừ, chắc thế...” Giang Mẫn ngơ ngẩn gật gật đầu.

Lục Dung Nhan nói: “Cậu gặp anh Ngạn Sanh à?”

“Tớ thấy giấy chứng nhận ly hôn của bọn họ.”

Lục Dung Nhan lại cười, “Ồ đây là chuyện tốt nha! Ngạn Sanh ca đem giấy chứng nhận ly hôn cho cậu xem, còn không phải là muốn nói cho cậu b iết anh ấy giờ độc thân sao? Như vậy xem ra, hai người các ngươi có hi vọng a!”

“Đúng là, hay quá đi, lúc này còn có thể cười được! cậu có từng nghĩ tới, Lục Ngạn Sanh cùng Khúc Ngọc Khê ly hôn, độc thân không đơn giản là Lục Ngạn sanh, Khúc Ngọc Khê cũng tự do…”

“Tớ biết nha!” Lục Dung Nhan nhấp nhấp ly cà phê, đạm đạm cười, “Dù sao ả kết hôn hay ly hôn cũng đâu khác gì, đúng không? Lúc trước không ly hôn thì ả cũng đâu ngại quấn lấy Lục Ngạn Diễm đâu? Cho nên, chuyện này tớ không cần phải lo sợ không đâu, nếu đã là của tớ thì ai cũng không đoạt được, nhưng nếu không phải thì tớ có cưỡng cầu cũng vô dụng! Cho nên, chờ xem sao! Ai sợ ai a! Đúng không?”

Giọng của Lục Dung Nhan cùng biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn tự tin, mà phần tự tin đó cũng lan sang cả Giang Mẫn.

Giang Mẫn cười gật đầu, “Đúng vậy, là của cậu thì ai cũng đoạt không được, không phải của mình thì dù cũng cưỡng cầu cũng không được. Thuận theo tự nhiên mới là đạo lý.”

Lục Dung Nhan cùng Lục Ngạn Diễm như vậy, mà mình cùng Lục Ngạn Sanh làm sao lại không phải chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.