Lâu Tư Trầm đương nhiên không đồng ý với lời tố cáo của này, nhìn sâu vào đôi đồng tử của Mộ Sở nói:
Cô bây giờ có phải được coi là vừa ăn cướp vừa la làng không? ...... Mộ Sở nghĩ đến cảnh lúc nãy mình quyến rũ hắn, mặt nóng ran lên, ngại ngùng không dám nhìn mặt hắn nữa, vội cúi đầu, lùa cơm khí thế để che đậy sự xấu hổ của mình.
Lâu Tư Trầm đưa tay ra, gắp một cục thịt đen kịt từ trong chén cho vào miệng, sau đó cau mày.
Mộ Sở lo lắng nhìn hắn
- Ăn được không?
Lâu Tư Trầm nhíu mày, cố gắng nuốt cục thịt ấy xuống, một lát lâu sâu, hắn mới trả lời Mộ Sở
- Cô đổ hết bao nhiêu nước tương vào trong này?
- ....... lỡ tay đổ nhiều rồi.
- Thịt cũng cứng như đá, cấn hết cả răng!
Lâu Tư Trầm nhăn nhó, tiếp tục chê bai.
Mộ Sở tự nhận thức được điều đó, cắn cắn đũa.
- Lúc nấu hơi phân tâm, để quá lửa.
Lâu Tư Trầm nhìn cô một cái, rồi lại giơ đũa ra gắp miếng rau cho vào miệng, kết quả là hàng lông mày hắn bỗng chốc nhăn nhúm lại thành hình chữ " Xuyên" thật đậm.
Mộ Sở buồn rầu:
Tôi thấy vẫn là nên kêu nhà hàng giao đồ ăn tới đi! Không cần. _Lâu Tư Trầm cau mày từ chối. Mấy món ở nhà hàng tôi đều ăn cả ngán rồi. Có ngán thế nào thì vẫn ngon hơn mấy món này chứ? Dạ dày anh không tốt, đừng miễn cưỡng. Lâu Tư Trầm lãnh đạm liếc nhìn cô một cái.
- Ăn vào mà có bị làm sao thì cô chịu trách nhiệm là được!
Đang nói thì hắn lại gắp thêm miếng thịt cho vào miệng, nhíu mày, nuốt thịt một cách khó khăn.
Mộ Sở nhìn thấy hắn như vậy, vừa cảm động vừa hơi lo lắng.
Dạ dày của anh quý giá như vậy, tôi sợ không chịu nổi trách nhiệm. Tôi không có yếu như cô nghĩ đâu. .... Được thôi! Nếu thật sự làm tổn thương dạ dày, cùng lắm là cô sẽ xoa xoa cho hắn?
Mộ Sở không biết có phải là do Lâu Tư Trầm đói rồi hay không mà lại ăn liên tiếp hai bát cơm liền, cô có chút thụ sủng nhược kinh.
Vốn cứ nghĩ đại thiếu gia như anh chỉ quen ăn món ăn do đầu bếp Michelin nấu thôi chứ, sẽ không đời nào chịu ăn món ăn bình dân như chúng tôi thế này! Đây gọi là đói thì ăn gì cũng ngon. Lâu Tư Trầm trả lời nhẹ như không.
- ....
Lâu Tư Trầm đặt bát đũa xuống và nói:
- Lần sau cô cứ trực tiếp nấu mì là được rồi.
- .... Hôm nay tôi thật sự chỉ là sự cố ý muốn thôi!
Mộ Sở ra sức biện hộ cho mình, buồn bã bĩu môi.
Lần sau tôi vẫn sẽ nấu cơm, tôi phải lấy lại danh dự của mình! Còn chuyện hôm nay thật sự là sự cố ngoài ý muốn! Lần tới còn nấu kiểu vậy nữa thì cứ trực tiếp vứt sọt rác! -......
Thật ra Mộ Sở cảm thấy, món ăn lần này thật sự dở đến mức có thể vứt sọt rác rồi, nhưng Lâu Tư Trầm lại không vứt đi, thậm chí còn cố nén cảm giác khó chịu để ăn hết hai chén cơm, như vậy đã quá nể mặt cô rồi.
Cho nên, Mộ Sở vẫn rất cảm kích hắn.
Nếu lần sau vẫn mùi vị như vậy, tôi sẽ..... tôi sẽ ăn hết một mình! Đảm bảo không để dạ dày của đại thiếu gia đây phải chịu khổ nữa, được chưa? Cứ nghe vậy đã! Mộ Sở liu liu hắn và đứng dậy, dẹp dọn chén bát.
- Nếu lát nữa dạ dày không thoải mái thì cứ nói, đừng có cố chịu đựng đó!
Lâu Tư Trầm cũng đứng dậy theo, giành lấy chén đũa từ trong tay cô: - Để tôi rửa!
Mộ Sở ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn: - Anh rửa?
- Ừm!
Lâu Tư Trầm bê chồng chén đũa qua, sải bước tiến thẳng vào bếp.
Mộ Sở vội đi theo sau, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi hắn:
- Anh biết rửa chén không?
Lâu Tư Trầm không để ý đến cô, trực tiếp bỏ chén vào bồn rửa.
Cánh tay dài đưa ra trước mặt Mộ Sở, nói một cách dửng dưng:
Xoắn cổ tay áo lên cho tôi. Ồ. Mộ Sở tháo nút tay áo ra trước, rồi mới gấp tay áo của hắn lên từng nấc một, lên đến chỗ khuỷu tay thì thôi.
- Còn phải mặc tạp dề nữa, nếu không vết ố dầu mà dính lên đồ rồi thì coi như vứt.
Áo mơ mi của hắn cái nào cũng đắc vô cùng!
Mộ Sở liền đi lấy chiếc tạp dề mang qua.
Lâu Tư Trầm cau mày, tỏ vẻ không chịu.
Cái tạp dề này xấu quá! Đâu có xấu đâu? Mộ Sở mặc kệ hắn, tiến lên trước, nhón chân lên, quàng tạp dề qua cổ hắn.
- Vả lại dù có hơi xấu một chút thì cũng chả ai thấy.
Mộ Sở nói rồi, đi vòng qua người hắn, ra sau phía sau lưng, cột dây buộc tạp dề lại giúp hắn, rồi quay trở lại trước mặt hắn, nâng cằm nghiêm túc chiêm ngưỡng bộ dạng này của hắn.
- Cũng đẹp trai lắm đó!
Thảo nào người ta cứ nói người đàn ông biết làm việc nhà là quyến rũ nhất, quả đúng là có chuyện đó thật.
Lâu Tư Trầm hiển nhiên không tin vào khả năng thẩm mỹ của Mộ Sở, hắn nhíu mày, nhìn từ trên xuống dưới một lượt
- Trình độ thẩm mỹ của cô thật sự quá tệ! Cái tôi nói chính là cái tạp dề này đây!
- ......
Cũng tự luyến lắm chứ chả ít!
Lâu Tư Trầm mở vòi nước, chuẩn bị rửa chén.
Mộ Sở đứng bên cạnh hắn lầm bầm:
- Thẩm mỹ của tôi quả thực là rất kém! Nếu như không tệ như vậy thì làm sao năm đó lại thích người như anh chứ?
Lâu Tư Trầm nghiêng đầu, liếc cô một cái
Nói cái lời mà ngay cả bạn thân mình cũng không gạt được như vậy cũng được nữa hả? Lâu Tư Trầm, từ khi nào anh trở nên tự luyến như vậy hả? Tôi đây được gọi là có nhận thức rõ ràng về bản thân.
...... Này này này! Anh rửa bằng nước lạnh như thế thì làm sao mà sạch được chứ? Trong bát dính đầy dầu mỡ thế kia, phải rửa bằng nước nóng mới được! Mộ Sở vừa lớn tiếng nói, vừa điều chỉnh vòi nước sang chế độ nước nóng cho hắn.
Lâu Tư Trầm lấy bát rửa sơ sơ lại bằng nước nóng coi như xong việc.
Mộ Sở lại sốt sắng hỏi:
Vậy là rửa xong rồi đó hả? Chứ sao? _Lâu Tư Trầm mặt ngơ ngác nhìn cô. Mộ Sở lấy xem thử, vẫn còn đầy dầu mỡ, cô cau mày.
- Anh phải lấy miếng rửa chén mà rửa....
Quả nhiên, đúng là hắn chẳng biết làm việc nhà!
Mộ Sở giúp hắn tìm miếng rửa chén mang qua.
- Tôi làm thử một lần cho anh xem nè.
Mộ Sở vừa nói vừa lấy cái bát hắn mới vừa rửa xong, cẩn thận chà lại vài lần, rồi rửa lại bằng nước nóng, ngước mặt lên nhìn gương mặt ngơ ngác của hắn hỏi:
Như vậy, đã hiểu chưa? Phiền phức! Là do anh chủ động giành làm, bây giờ lại còn kêu phiền phức. Quả đúng là đại thiếu gia!
Lâu Tư Trầm đành làm theo cách mà Mộ Sở dạy hắn, rửa lại một lần nữa.
Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, chính là như vậy! Khá lắm! Đúng là trẻ em cần phải được dạy dỗ! -......
Lâu Tư Trầm cũng chẳng phải vì muốn nghe mấy lời khen ngợi bất đắc dĩ này của cô mà giành làm.
Lâu Tư Trầm đưa tay ra, cố ý vẩy mấy giọt nước lên mặt của Mộ Sở.
- Ra phòng ăn ngồi đi!
Hắn cảm thấy ngay cả việc rửa chén cũng để một cô gái dạy cho thật sự quá mất mặt.
- Ây da, ướt hết mặt tôi rồi...
Mộ Sở lau nước trên mặt, nhưng lại không cam tâm, để tay xuống dưới vòi hứng một ít nước, rồi hắt nước lên mặt của Lâu Tư Trầm.
Gương mặt tuấn tú không ai bằng ấy bỗng chốc bị hắt nước ướt nhẹp....
Những giọt nước trong trẻo lăn xuống trên gương mặt hắn, trượt xuống dưới phần râu tơ quyến rũ của hắn, lúc đó, Mộ Sở lại cảm thấy người đàn ông trước mặt này có thể được coi như là một báu vật.
Rõ ràng đây là một cảnh rất thảm hại nhưng với hắn lại trở nên quyến rũ chết người như vậy.
Người đàn ông này đúng là yêu quái mà!
Yêu quái mê hoặc người!
- Tôi không cố ý!
Mộ Sở sợ hắn trả thù mình, vội vã ngoan ngoãn đưa tay lên đầu hàng, chuồn ra khỏi bếp với tốc độ nhanh nhất có thể.
Lâu Tư Trầm nhìn dáng vẻ bỏ chạy đầy vẻ tinh nghịch của cô, đôi môi gợi cảm của hắn bất giác hơi chu ra, nhưng ngay sau đó đã bình thường trở lại.
Quay người, tiếp tục chăm chú rửa bát.
Làm theo các bước mà Mộ Sở chỉ cho mình, nghiêm túc rửa từng bước một.
Sau khi rửa xong thì xếp ngăn nắp vào trong tủ khử trùng.
Cởi tạp dề ra, rửa sạch hai tay và bước ra khỏi bếp thì nhìn thấy Mộ Sở đang ngồi uống trà ở phòng khách, vừa nhìn thấy Lâu Tư Trầm bước ra, vô liền vẫy vẫy tay ý muốn bảo hắn sang đó.
- Đợi tí, tôi thay bộ đồ đã.
Nói rồi Lâu Tư Trầm đi thẳng vào phòng ngủ thay bộ đồ mới.
Rồi đi ra, lại là một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu.
Người này, đúng là mắc bệnh sạch sẽ quá rồi!
Cũng chỉ vào bếp có một chút, vậy mà lại phải đi thay một chiếc áo sơ mi sạch khác cho được.
Lúc này hắn ngồi xuống bên cạnh Mộ Sở.
Mộ Sở ngoái đầu nhìn hắn nói:
- Chủ nhiệm Lâu, bệnh sạch sẽ của anh nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ không có ai nghi ngờ anh là GAY sao?
Lâu Tư Trầm nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô:
GAY? Đúng rồi! Là yêu đương đồng tính đó! Mộ Sở giống như sợ hắn không thể hiểu được vốn từ tiếng Anh què quặt của mình, nên giải thích thêm một câu.
- Cô hoài nghi giới tính của tôi thì được, nhưng sao cô lại có thể không tin vào giới tính của mình chứ.
Lâu Tư Trầm nói rồi, bỗng đưa tay ra, tàn ác ngắt một cái vào đôi gò bồng đào mềm mại trước ngực của Mộ Sở:
Là giả? ... Của anh mới là đồ giả đó! Lưu manh!! Mộ Sở đỏ mặt hất bàn tay đang sờ soạn lung tung của hắn ra.
Lâu Tư Trầm mỉm cười:
- Vậy lúc tôi lên giường với cô, chắc là không vào nhằm lỗ chứ?
Hắn nói rồi, liền ôm Mộ Sở ngồi lên đùi mình, đối mặt với nhau.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn xuống phía dưới và dừng lại giữa hai chân của cô, đồng nhân đen láy như sáng lên.
Tôi trước giờ chỉ quen đi cửa trước, còn về cửa sau thì... vẫn chưa hứng thú lắm! Nhưng nếu cô thích, thử một chút cũng không phải là không thể.... Anh năm mơ đi!! Thử cái đầu anh!! Mộ sở mặt đỏ tía tai, nhưng bỗng nắm được trọng điểm trong câu nói của hắn.
- ... quen? Xem ra Lâu chủ nhiệm bình thường có rất nhiều cô?
Tại sao cứ nghĩ đến sẽ có khả năng này, trong lòng lại cảm thấy vô cùng chua xót, đặt biệt khó chịu chứ?
Lâu Tư Trầm hơi nhướn mày:
- Vậy chẳng lẽ cô nghĩ tôi thuộc loại thiếu thốn phụ nữ sao?
- ... không phải, mà là kiểu đàn ông quen rất nhiều cô.
Khoan không nói chuyện gia thế và tiền tài của hắn, chỉ với nhan sắc này của hắn thôi e rằng có 100 ngón tay cũng không đếm hết số cô gái muốn lao vào lòng hắn ấy chứ? Thư ký Lâm chẳng phải cũng đã nói qua rồi sao, những cô gái muốn lao vào lòng hắn nhiều vô số kể!
- Kiểu đàn ông quen nhiều với rất nhiều cô?
Lâu Tư Trầm híp mắt, liếc nhìn cô, ngón tay dài vê lấy cằm của cô, thấp giọng hỏi:
Đây là điều mà cô nghĩ về tôi? Rõ ràng lúc nãy là anh tự nói thế? Còn cô? Phải ngủ với biết bao nhiêu gã đàn ông? -......
Mộ Sở lúng túng.
Hai má bỗng chốc đỏ ửng lên vì câu nói của hắn.
- Hả? _ Lâu Tư Trầm thấy cô không lên tiếng, hỏi thêm một câu.
Hơi thở của Mộ Sở cũng trở nên gấp gáp hơn một chút, cô đỏ mặt tía tai, cắn cắn môi dưới.
- Nếu như tôi nói.... anh là người đầu tiên cũng là người duy nhất của tôi thì sao?