Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 87: Chương 87




Mộ Sở thở không còn gấp nữa, cô đỏ mặt thẹn thùng, cắn môi:

- Nếu như em nói……anh là người đầu tiên, cũng là người duy nhất thì sao?”

Từ sâu trong đáy mắt Lâu Tư Trầm, bỗng lóe lên những tia sáng chói lóa. Lồng ngực đột nhiên lộ rõ, tiếp xúc với ánh mắt của Mộ Sở, càng lúc càng nồng nhiệt.

- Hãy hôn tôi! Anh ta giọng khàn khàn ra lệnh cho Mộ Sở.

Tiếng nói khàn khàn ồ ồ như tiếng đá đá cát trộn lẫn vào nhau, đang xoa vuốt trái tim cô, khiến tim cô lay động, làm ngưng đọng lại những vòng xoáy từ sâu trong đáy mắt của anh.

- Hôn tôi đi.

Lâu Tư Trầm nâng cằm cô lên, ra lệnh cho cô thêm lần nữa, giọng nói rõ ràng có chút dịu dàng hơn lúc đầu.

Ánh mắt dịu dàng của Mộ Sở lướt qua đôi môi mỏng gợi cảm của anh ta, trong giây lát, mạnh dạn nghiêng mình, hôn vào bờ môi anh. Nụ hôn này không hời hợt như của ngày hôm đó.

Mộ Sở dường như đã hạ quyết tâm, dùng đôi môi đỏ mềm mọng, học cách mà anh đã hôn cô vô số lần như trước đây, tiếp xúc đôi môi gợi cảm của anh một cách mới lạ, mở khẽ miệng nhỏ xinh cắn vào đôi môi mỏng của anh…Trong đáy mắt đen sâu thẳm của Lâu Tư Trầm chi chít những sắc màu.

Trước sự trêu đùa ngắt nhịp của cô, anh không chịu nổi đến mức phải phát ra hơi thở ồm ồm:

- Em đang hôn tôi hay đang…quyến rũ tôi?

Mặt Mộ Sở thẹn thùng ửng đỏ lan xuống tận chiếc cổ trắng nõn, Lâu Tư Trầm lấy tay nâng cằm cô lên đột ngột, phút chốc, đôi môi mỏng đó không chút mơ hồ khóa chặt đôi môi đỏ thắm của cô.

Mộ Sở thẹn thùng nhìn anh, hai tay bám vào cổ anh, úp mặt vào vai anh, thở nhè nhẹ.Từng hơi thở phảng phất lên mặt Lâu Tư Trầm, giống như hơi nóng hừng hực của lửa đang đốt cháy anh ta, hơi thở của anh ngày càng gấp gáp và nặng nề.

- Đợi đã!

Mộ Sở vội vàng ngăn anh lại. Cô ôm bụng, trán toát mồ hôi lạnh:

- Em …em hình như đến tháng rồi…

Mặt Lâu Tư Trầm có vẽ khó chịu:

- Diễn hay lắm Mộ Sở, em cố ý trêu tôi đúng không?”

Ai ngờ, trong giây phút mà tên đã đặt sẵng, cung đã giương lên, vậy mà cô lại nói …cô không thể?

- Em thật lòng không cố ý! Không ngờ lại đột nhiên lại đến sớm vậy…

Mộ Sở cũng buồn vô cùng. Cái vấn đề không hay ho này lúc nào không đến, lại đến ngay lúc này! Cái lúc mà cô đang rất vội vàng muốn có con!

Lâu Tư Trầm có vẻ giận dỗi, không dùng chút sức lực nào cắn nhẹ vào vai cô:

- Cố ý trêu đùa tôi! Tạm bỏ qua cho em lần này, lần sau tôi đòi gấp đôi!”

Lâu Tư Trầm nói xong, ôm lấy Mộ Sở rồi dìu về phía phòng tắm.

- Tắm nước nóng trước, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, bụng có còn đau không?”

- …Đau.

Mộ Sở nhíu chặt mày lại, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh. Trong bụng giống như có chiếc máy trộn đang nhào trộn một cách điên cuồng, đau như muốn đứt đoạn. Lâu Tư Trầm dìu cô.

- Tự tắm được không?”

- Được, chỉ là đến tháng thôi mà, mỗi tháng một lần, có chuyện gì to tác đâu.

Mộ Sở chịu đau nói. Ban nãy đôi môi còn đỏ mịn, giờ đây dần chuyển sang tái nhợt. Lâu Tư Trầm nhíu mày:

- Em tắm đi, để tôi bảo thư ký Lâm chuẩn bị băng vệ sinh cho.

- Vâng..

- Cần gì cứ gọi tôi.

Lâu Tư Trầm dặn dò xong, liền đi ra khỏi phòng tắm. Anh gọi điện cho thư ký Lâm, bảo cô chuẩn bị băng vệ sinh và quần lót, trong khi đang muốn gác điện thoại, chợt nhớ ra một việc rất quan trọng, vội vàng nói với thư ký Lâm:

- Đợi đã! Cô có biết phụ nữ khi đau bụng kinh, ăn gì thì có thể giảm đau không?

Lâu Tư Trầm tuy là bác sĩ, nhưng lại không phải là bác sĩ phụ khoa, hơn nữa cuộc sống thường ngày không có phụ nữ bên cạnh, vì vậy ít hiểu biết những vấn đề của phụ nữ, những lúc này anh ta chỉ biết tìm thư ký Lâm để hỏi kinh nghiệm.

- Trà gừng với đường đen. Bình thường tôi đều uống thứ đó, lợi khí bổ huyết, rất tốt cho phụ nữ!

- Vậy pha như thế nào?

Lâu Tư Trầm nhớ ra hình như tủ lạnh có đường đen và gừng mà lần trước Mộ Sở đến đã chuẩn bị để hầm canh.

- Cắt gừng thành từng nhát nhỏ, bỏ đường đen, pha nước nóng vào là được! Rất đơn giản, chốc nữa tôi sẽ lên pha!

- Không cần đâu, cô hãy chuẩn bị đủ những thứ cô ấy cần, trà gừng tôi tự pha!

- Vâng..

Lâu Tư Trầm gác điện thoại, rồi đích thân vào phòng bếp. Lấy gừng trong tủ lạnh ra trước, rửa sạch, đặt lên thớt chuẩn bị cắt. Đây đúng thật là lần đầu anh ta thể hiện khả năng dùng dao, động tác xem ra rất vụng về, với lại việc cắt rau củ hiển nhiên còn khó hơn nhiều so với sự tưởng tượng của anh ta.

Thư ký Lâm lên đến nơi, thấy cảnh không thể tưởng tượng nổi xảy ra trong phòng bếp, cô có chút kinh ngạc. Khi đem áo quần và băng vệ sinh lên thì đúng lúc Mộ Sở cũng đã tắm xong, vừa mở cửa phòng tắm đã nghe âm thanh “bin, bin, bin” phía ngoài vọng lại, Mộ Sở ngạc nhiên hỏi thư ký Lâm:

- Bên ngoài có chuyện gì vậy?

Thư ký Lâm ghé sát cạnh Mộ Sở:

Là tiên sinh đang chuẩn bị trà gừng đường đen cho cô đó! Lúc này anh ta đang cắt gừng, tôi thấy điệu bộ cắt gừng của anh ta, phù…tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời, chưa bao giờ nhìn thấy như vậy. …Trà gừng đường đen? Mộ Sở cảm thấy được yêu thương đến mức lo ngại.

- Đúng vậy! Hồi nãy hỏi tôi uống gì thì có thể giảm đau, tôi bảo với anh ấy phương pháp này. Tần tiểu thư, cô thật tốt số, người phụ nữ có thể khiến cho tiên sinh nhà chúng tôi tự mình vào bếp, trên đời này chỉ có mình cô, e rằng không có người thứ hai! Tiên sinh anh ta rất thương cô!

Những lời nói đó của thư ký Lâm khiến cho lòng Mộ Sở có đôi chút xao động. Lâu Tư Trầm vì cô mà đích thân vào bếp, đây là điều mà cô lúc đầu không hề nghĩ đến.

- Tôi đi xem sao.

- Ừ, cô nhanh đi xem đi! Nhưng đừng làm cho tiên sinh giật mình cắt vào tay nhé, tôi thấy dáng vẻ của anh ta, không khả năng là không xảy ra.

- …

Mộ Sở vội vàng ra khỏi phòng tắm đi thẳng xuống bếp.

Phòng bếp rộng mở, bóng dáng cao to của Lâu Tư Trầm đang đứng trước quầy bếp, dáng người hơi nghiêng, đầu cúi thấp, đang chăm chú cắt từng sợi gừng nhỏ. Anh ta thì cao, quầy bếp lại thấp, hơn nữa khí chất nho nhã lịch lãm vốn có của anh ta cho thấy anh thực tế không phù hợp với công việc bếp núc chút nào.

Mộ Sở sững sờ nhìn bóng dáng vì cô mà bận rộn của anh ta, chỉ cảm thấy trong lòng có một sự ấm áp nhất thời dâng trào trong tim, dường như đến cả cái bụng của cô cũng đón được nhận được sự yêu thương này.Cô vội bước đến:

- Để em cắt cho!

- Tắm xong rồi, nhanh vậy?

- Vâng, tắm sơ qua nhanh thôi.

Mộ Sở nói xong liền tranh lấy dao trong tay anh, nhưng lại bị tay Lâu Tư Trầm ngăn lại:

- Đi lau khô tóc đi nào, tôi sắp xong rồi.

Mộ Sở liếc nhìn những nhác gừng cắt rất tùy tiện ở trên thớt, quả thật là cũng sắp xong rồi, cô gật gật đầu:

- Vậy em đi lau khô tóc nhé.

Lâu Tư Trầm đột nhiên với tay, ôm chầm qua vòng eo nhỏ của cô, cô vừa muốn bước đi, lại kéo cô trở lại, hỏi cô một câu:

- Bụng có đỡ hơn chút nào không?

- Tắm xong, dễ chịu hơn rồi.

- Ừ.

Lâu Tư Trầm lúc này mới thả lỏng cánh tay, đưa tay lên vo đầu tóc rối còn ướt đẫm nước của cô, nhíu nhẹ mày:

- Đi lau tóc khô trước đã.

- Vâng.

Mộ Sở ngoan ngoãn đi về phía phòng tắm hong khô tóc. Đợi cho tóc cô được hong khô thì trà gừng của Lâu Tư Trầm cũng được pha xong, đặt phía đầu giường trong phòng ngủ.

- Tranh thủ uống lúc còn nóng đi.

- Cảm ơn anh!

Mộ Sở bưng ly trà nóng lên và ngồi xuống phía đầu giường. Hơi ấm bốc lên từ ly trà truyền đến lòng bàn bay của Mộ Sở, sau đó bỗng chốc lan truyền đến trái tim cô… Cô cúi đầu uống một ngụm.

- Ồ! Nóng thật…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.