- Bác sĩ Lục à, cô đi với tôi đi! Tôi đang có việc cần tìm cô đây.
Lục Ngạn Diễm kéo Lục Dung Nhan đến cạnh xe mình.
Lục Dung Nhan chỉ chờ có thế, bèn vội gật đầu:
- Tốt quá tốt quá! Xe của bác sĩ lục nhìn xịn ghê, tôi muốn ngồi lâu lắm rồi đấy!
Lục Ngạn Diễm cạn lời.
Tần Mộ Sở cũng cạn lời.
Đương nhiên cô biết Lục Ngạn Diễm và Lục Dung Nhan đang tính cái gì.
- Tùy hai người.
Dường như Lâu Tư Trầm không hề để ý. Hắn nói với Tần Mộ Sở:
Em chờ ở đây, tôi đi lấy xe tới. ... Được. Mộ Sở gật đầu.
Lâu Tư Trầm cùng Lục Ngạn Diễm cùng đi tới bãi đỗ xe, Tần Mộ Sở và Lục Dung Nhan chờ ở cửa.
Chỉ một lát sau, tiếng động cơ đầy phong cách vang lên, một chiếc Ferrari đỏ chói nghênh ngang dừng lại trước mặt Lục Dung Nhan. Khuôn mặt mê hoặc chúng sinh của Lục Ngạn Diễm ló ra. Anh ta gọi Lục Dung Nhan:
Lên xe! Lên ngay đây! Lục Dung Nhan chạy đến, mở cửa, ngồi vào trong xe rồi trêu anh ta:
Bác sĩ Lục, xe anh đúng là cái vợt bươm bướm! Nhìn sang chảnh ghê! Vợt bươm bướm? Lục Ngạn Diễm nghe xong từ hình dung này thì buồn cười lắm. Anh ta nhướn mày, cố ý trêu:
- Thế bác sĩ Lục là bươm bướm hồng hay bươm bướm đen?
Lục Dung Nhan cài dây an toàn xong, bèn nháy mắt với Lục Ngạn Diễm rồi cười nói:
- Tôi là bướm hồng cũng thế mà là bướm đen cũng vậy, chẳng liên quan gì đến anh cả.
Lục Ngạn Diễm bật cười:
- Hồng thì tôi còn tính bắt, chứ mà đen thì thôi!
Lục Dung Nhan phẩy tay:
Thôi anh đừng, tôi hồng hay đen cũng không nằm trong vườn hoa của anh đâu! Tôi còn chưa lớn, không cho bắt! Chưa lớn? Lục Ngạn Diễm liếc xuống núi đôi của Lục Dung Nhan một cái rồi gật gù tán đồng:
Ừ, tôi thấy đúng là chưa lớn thật. Anh... Tên này khinh cô ngực lép hả!
Lục Dung Nhan sầu hết cả lòng. Cô nàng quay mặt nhìn ra cửa sổ nhưng vẫn không quên ngồi thẳng tắp, ngẩng đầu, ưỡn ngực lên.
Ai lép chứ hả? Như cô người ta gọi là vừa tầm!
Nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, Lục Ngạn Diễm lại thấy thú vị. Anh ta cong đôi môi tà tứ, sau đó đạp chân ga. Chiếc xe lao đi như tên lửa rồi biến mất hút nơi cuối đường.
Mộ Sở cũng leo lên xe của Lâu Tư Trầm.
- Đi đâu ăn thế?
Cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
- Đến một tiệm ăn Trung Quốc cách đây không xa.
Lâu Tư Trầm khởi động xe.
- Tiệm Trung à?
Mộ Sở ngạc nhiên:
- Chẳng phải họ đều muốn đi ăn cơm Tây sao?
Lâu Tư Trầm chỉ nghiêng đầu nhìn cô một cái, không đáp.
Hắn chỉ nhớ người nào đó không thích ăn đồ Tây thôi.
- Được rồi! Dù sao em cũng không thích đồ Tây, vừa đắt vừa chẳng ra gì! Đồ Trung Quốc là hợp khẩu vị em nhất đấy!
Mộ Sở híp mắt cười thật tươi, đôi mắt xinh đẹp cong cong như hai vầng trăng khuyết.
Lâu Tư Trầm ngắm nụ cười của cô qua kính chiếu hậu, đôi lông mày đang nhíu chặt của Lâu Tư Trầm cũng giãn ra.
Một lúc sau, hắn nói:
Tí nữa ăn nhiều vào. Gì? Gầy quá, ôm cấn tay! ... Có đến mức ấy không? Hai má Mộ Sở đỏ bừng lên. Cô hạ gương nhỏ trong xe xuống soi một chút.
Không nhìn thì thôi, nhìn mới thấy mình gầy sọp hẳn đi.
Chắc là vì gần đây vất vả quá rồi.
Cô thở dài.
Thân thể mệt chỉ là phần nhỏ thôi. Chủ yếu là mệt rũ trong lòng kia.
Bệnh tình của Đuôi Nhỏ bám chặt lấy cô như đỉa đói, không ngừng tra tấn thân thể và ý chí của cô. Mong muốn duy nhất của cô hiện giờ chỉ là chữa khỏi bệnh cho con bé bằng tốc độ nhanh nhất mà thôi. Cô đâu còn dám nghĩ đến những chuyện khác nữa.
...
Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp?
Lục Dung Nhan không ngờ rằng mình chỉ đi ăn có bữa cơm thôi, thế mà vừa vào tiệm đã gặp ngay tên Lý Ý Khâm cặn bã.
Gã mặc tây trang, đi giày da, dáng vẻ mặt người dạ thú. Ai mà không biết thì còn tưởng gã là danh nhân hay phú thương trong giới thượng lưu thật.
Lục Dung Nhan quay mặt sang hướng khác rồi đi theo Lục Ngạn Diễm vào trong, giả vờ như không quen biết gã. Ai ngờ vừa mới bước chân đi thì đã bị gã nắm chặt cánh tay.
- Dung Nhan?
Lục Dung Nhan dừng bước rồi quay lại nhìn Lục Dung Nhan:
Người quen à? Không quen. Lục Dung Nhan cau mày, gạt tay Lý Ý Khâm ra với vẻ không vui:
- Đừng có động vào tôi, bẩn thỉu.
Lục Ngạn Diễm hơi híp mắt. Nhìn tình hình trước mặt thì anh ta đã đoán ra được chút gì rồi.
- Dung Nhan!
Lý Ý Khâm không những không buông tay mà còn sấn lên một bước. Lần này gã không chỉ cầm tay cô mà còn kéo mạnh:
Dung Nhan, em nghe anh nói đi, mấy ngày nay anh luôn kiểm điểm lại mình. Anh đã đến cổng bệnh viện của em mấy lần, chỉ muốn giải thích với em! Anh đã hoàn toàn cắt đứt với người đàn bà kia rồi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không? ... Lục Dung Nhan quả thực chưa bao giờ thấy gã đàn ông nào mặt dày như thế.
Cô cười lạnh:
- Bắt đầu lại từ đầu á? Lý Ý Khâm, anh coi tôi là chỗ thu gom rác thải à? Ngại quá, tôi không phải dân nhặt rác, tôi chẳng có hứng thú gì với việc nhặt phế liệu đâu!
Nói xong, Lục Dung Nhan rút mạnh tay ra khỏi tay Lý Ý Khâm mà không được. Gã dùng sức rất mạnh, Lục Dung Nhan giãy mãi chẳng ra.
Lục Ngạn Diễm đứng bên cạnh xem kịch vui.
Chỗ thu gom rác thải à? Cách so sánh này giàu hình tượng thật. Còn thú vị hơn cả “cái vợt bươm bướm” ban nãy nữa.
Hay lắm!
- Dung Nhan, em có gì bất mãn với anh thì chúng ta từ từ nói chuyện được không?
Lý Ý Khâm vừa nói vừa kéo Lục Ngạn Diễm đi.
Ai ngờ ngay sau đó, tay gã bỗng bị một bàn tay khác ghìm lại. Lục Ngạn Diễm hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng:
- Này, kéo người phụ nữ của tôi đi đâu đấy?
Lục Dung Nhan và Lý Ý Khâm đồng thời quay lại nhìn anh ta.
Trên mặt Lý Ý Khâm hằn lên vẻ phẫn nộ và bất mãn, còn Lục Dung Nhan thì vui vẻ hẳn lên. Cô vội vàng cất tiếng gọi hờn dỗi:
Ông xã ~ Em không muốn đi cùng với gã này đâu! ... Hai tiếng “ông xã” làm cho khóe miệng của Lục Ngạn Diễm giật liên hồi.
Cô nàng này nhập vai nhanh quá rồi đấy!
Lý Ý Khâm sa sầm mặt rồi quăng cánh tay của Lục Dung Nhan ra:
- Lục Dung Nhan! Em cứ thấy đàn ông là gọi ông xã à? Em trở nên hèn hạ như thế từ bao giờ thế?
Lục Dung Nhan vội vã khoác tay Lục Ngạn Diễm, cả người dán sát vào người đàn ông cao lớn kia. Cô ngẩng đầu, ưỡn ngực lên mà nói:
- Tôi thích gọi ai là ông xã thì gọi người dó! Liên quan quái gì đến anh? Lục Dung Nhan tôi có hèn cũng chẳng bằng cái loại trai bao bán thân vì tiền! Anh nhìn lại mình đi? Ngài Lý à, cảm giác hầu ngủ phú bà có thích không?
Trong ánh mắt của Lục Dung Nhan ngập tràn vẻ khinh thường.
Sắc mặt của Lý Ý Khâm tối sầm lại. Gã liếc mắt nhìn Lục Ngạn Diễm bên cạnh Lục Dung Nhan rồi cười mai mỉa:
- Còn em, em ở cùng thằng ẻo lả kia thì có gì hay? Trừ cái mặt ra thì hắn cho em được cái gì? Lục Dung Nhan, dù cho Lý Ý Khâm này có xấu xa thế nào thì cũng đường đường là một phó giám đốc. Em ở với anh thì sau này sẽ được hưởng giàu sang sung sướng...
Thằng ẻo lả? Lục Ngạn Diễm?
Nghe thấy thế, Lục Dung Nhan suýt nữa thì cười phá lên, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt sa sầm của Lục Ngạn Diễm thì cô phải kìm lại ngay.
Cô tin chắc rằng cô mà dám cười lên thành tiếng thì Lục Ngạn Diễm sẽ vặn gãy cổ cô luôn!
- Bạn trai cũ à?
Lục Ngạn Diễm cúi đầu, hỏi Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan ngượng ngùng xoa gáy, chẳng có mặt mũi nào để mà thừa nhận.
Lục Ngạn Diễm khinh bỉ sâu sắc:
Mắt toét! ... Chuyện này thì tôi công nhận. Lục Dung Nhan gật đầu.
- Mày xỏ xiên ai đấy?!
Nghe Lục Ngạn Diễm mỉa mai mình, Lý Ý Khâm nổi giận đùng đùng, xông lên phía trước rồi vung nắm đấm thẳng vào gương mặt đẹp trai lai láng của anh ta. Vừa vung tay vừa quát:
- Nhìn thấy cái mặt bóng bẩy là muốn nện cho một trận rồi!
Đáy mắt Lục Ngạn Diễm toát lên vẻ tàn nhẫn. Anh ta lách người tránh nắm đấm của Lý Ý Khâm, sau đó vươn tay ghìm chặt cánh tay của gã.
Một tiếng “crack” giòn tan vang lên...
Tiếng xương gãy!
- Á!!!
Lý Ý Khâm hét lên một tiếng, đau đớn quỵ xuống, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ròng ròng.
Lục Dung Nhan cũng giật nảy mình:
- Lục... Lục...
Lục Dung Nhan lắp ba lắp bắp như bị thắt lưỡi.
Trên gương mặt hoàn mỹ mà lạnh lùng của Lục Ngạn Diễm vẫn mang vẻ dửng dưng khiến cho người ta sợ hãi. Anh ta cúi người xuống, móc chiếc danh thiếp ra khỏi túi áo của Lý Ý Khâm.
- Lý Ý Khâm, phó giám đốc bộ phận tiêu thụ của công ty Bất động sản Hoàn Á?
Lục Ngạn Diễm cười lạnh.
Đúng lúc này, Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở cũng đi từ bên ngoài vào.
Thấy tình hình bên trong, cả hai đều sửng sốt.
- Anh ba, anh đến đúng lúc quá.
Lục Ngạn Diễm đứng lên:
Em nhớ anh có quan hệ khá tốt với tổng giám đốc của công ty bất động sản Hoàn Á đúng không? Cũng bình thường thôi, Hoàn Á có tìm tôi để thương lượng chuyện hợp tác trong một hạng mục, nhưng tôi từ chối rồi. Lâu Tư Trầm đáp lại một câu thản nhiên, rồi vươn tay nhận lấy tấm danh thiếp của Lý Ý Khâm mà Lục Ngạn Diễm đưa cho:
Lý Ý Khâm co quắp trên mặt đất đã sớm nhận ra cậu cả nhà họ Lâu – Lâu Tư Trầm. Thấy hắn và Lục Ngạn Diễm có quan hệ tốt như vậy, mồ hôi lạnh lập tức túa ra trên trán gã.
Sau đó, gã nghe thấy Lâu Tư Trầm nói với vẻ hờ hững:
Tuy quan hệ chỉ bình thường thôi, nhưng tôi nghĩ ông ta sẽ rất vui lòng sa thải một phó giám đốc để lấy lòng tôi đấy. Giám... giám đốc Lâu, ngài đừng làm thế! Tôi không biết quý ngài đây là bạn của ngài, chúng ta có thể thương lượng được không? Lý Ý Khâm tái nhợt mặt mày và van vỉ Lâu Tư Trầm trong cơn run rẩy.
- Thương lượng à?
Lâu Tư Trầm nhướn mày, cười lạnh:
- Mày xứng sao?
Cuối cùng, hắn nhướn mày nhìn Lục Ngạn Diễm:
Cậu không nói cho gã biết cậu là con thứ tư của nhà họ Lục à? ... Con thứ tư của nhà họ Lục?
Cậu chủ của Lục gia “Đỏ” kia sao?!
Lý Ý Khâm nghe xong, sắc mặt lại càng tái đi trông thấy. Một lúc sau, gã nâng tay vả cho mình một phát thật vang:
Cậu Lục, tôi có mắt như mù, tôi xin cậu, cậu rộng lòng tha cho tôi... Cậu Lục, tôi xin lỗi cậu, tôi thật sự không biết cậu là...