Lý Ý Khâm nghe xong, sắc mặt lại càng tái đi trông thấy. Một lúc sau, gã nâng tay vả cho mình một phát thật vang:
Cậu Lục, tôi có mắt như mù, tôi xin cậu, cậu rộng lòng tha cho tôi... Cậu Lục, tôi xin lỗi cậu, tôi thật sự không biết cậu là... ... Tần Mộ Sở và Lục Dung Nhan đứng bên cạnh xem đến ngu người.
Tần Mộ Sở biết gia thế của Lục Ngạn Diễm, thế nhưng Lục Dung Nhan thì không. Cô chỉ biết điều kiện nhà anh khong tồi, chứ không ngờ anh lại là cậu tư nhà họ Lục được mệnh danh là Lục gia “Đỏ” kia thật!
Lục Dung Nhan còn đang ngây ra thì chợt thấy eo mình bị ai kéo lấy. Chỉ một thoáng sau, cô đã rơi vào lồng ngực rắn chắc của người ta.
Là Lục Ngạn Diễm.
Anh nhướn mày lạnh lùng như vương giả trên cao, bễ nghễ nhìn xuống Lý Ý Khâm dưới chân như run dế:
- Ban nãy mày chửi ai hèn hạ?
Lý Ý Khâm ngẩng đầu nhìn Lục Dung Nhan hồi lâu rồi luống cuống xin lỗi:
- Xin lỗi, Dung Nhan, anh...
Dường như gã còn muốn nói thêm điều gì, thế nhưng cuối cùng thì tất cả điều muốn nói chỉ biến thành một câu đơn giản:
- Anh xin lỗi em, xin lỗi em...
Nghe Lý Ý Khâm xin lỗi xong, nỗi đau lòng vẫn cuồn cuộn dâng lên trong lòng Lục Dung Nhan.
Người đàn ông trước mặt cô đã chẳng thể tìm về dáng vẻ thiếu niên như thuở còn đi học, thế nhưng dẫu cho gã đã làm gì, thì thiếu niên ngày ấy cũng đã khắc sâu vào thanh xuân đẹp nhất của cô, cũng đã là nơi mà cô kí thác tình yêu của một thời son trẻ...
Đôi mắt đẹp phủ kín sương giăng, hết thảy cảnh tượng trước mặt đều mơ hồ không rõ, rồi lại trở nên rất đỗi rõ ràng:
Lý Ý Khâm, tôi đã quên hết những khúc mắc giữa chúng ta rồi. Cô gái trẻ nào mà chẳng gặp đôi ba thằng cặn bã? Tôi chỉ mong sau này anh gặp tôi ở đường thì cứ coi như là không quen biết, thế thôi, được không? Dung Nhan... Từ đáy mắt Lý Ý Khâm toát ra vẻ khổ đau.
Nếu nói gã chưa từng yêu cô gái ở trước mặt này thì dĩ nhiên chính là nói dối. Từ khi hắn còn là một thiếu niên chưa hiểu sự đời thì cô gái ấy đã chiếm cứ hết thảy trong cuộc sống của gã rồi. Sau này gã rời khỏi ghế nhà trường, bước vào xã hội phức tạp, mới dần dần trở thành một con buôn. Tình yêu trải qua thử thách mê hoặc của tiền tài, đã không còn quan trọng như lúc ban đầu nữa. Thế nhưng nếu nhìn thẳng vào trái tim mình, thì người mà gã thực sự yêu thương trong suốt bao nhiêu năm qua cũng chỉ có một mình Lục Dung Nhan mà thôi.
Lục Dung Nhan không đành lòng nhìn thẳng vào nỗi đau hiện hữu trong mắt Lý Ý Khâm. Hai người yêu nhau biết bao năm, sao cô lại không hiểu gã nghĩ gì cơ chứ?
Càng thấu hiểu thì càng đớn đau.
Cô quay đi, buộc chính mình không nhìn tiếp nữa, chỉ nói với Lục Ngạn Diễm rằng:
Chúng ta đi ăn cơm thôi. Đừng để cho người không liên quan phá hỏng không khí chứ. Ừ. Lục Ngạn Diễm trầm giọng đáp, rồi đưa Lục Dung Nhan vào trong phòng riêng.
Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở nhìn nhau rồi cũng vào theo.
Mọi người đã gọi xong đồ ăn từ lâu và chờ ở bên trong, thấy họ bước vào, ai nấy đều vui vẻ.
Không biết là ai mang đến một bình rượu Mao Đài:
- Khó khăn lắm chúng ta mới ngồi cùng nhau thế này. Hôm nay kiểu gì cũng phải uống đôi chén mới được. Thứ nhất, là chúc mừng chủ nhiệm Lâu đã trở về khoa của chúng ta! Thứ hai là chúc mừng Mộ Sở lại trở lại vòng tay yêu thương của mọi người! Cho nên ai cũng phải uống mấy chén đấy nhé!
Mộ Sở nghe xong thì vội xua tay:
- Thôi thôi, các anh chị uống đi, tôi chỉ dám uống nước quả thôi, tôi bị dị ứng cồn.
Đương nhiên là Tần Mộ Sở chẳng dị ứng gì với cồn, thế nhưng cô thực sự không thể uống được. Tí nữa cô còn phải về bệnh viện với Đuôi Nhỏ mà! Cô không muốn cả người mình nồng nặc mùi rượu đâu.
- Sở Sở, em dị ứng cồn từ bao giờ thế hả? Lần trước còn uống hăng lắm cơ mà?
Chẳng đồng nghiệp nào tin lý do của cô cả.
- Sở Sở dị ứng cồn thật mà, để tôi uống thay cô ấy cho!
Lục Dung Nhan vỗ ngực đầy nghĩa khí.
Nói đoạn, cô nàng tự động cầm một ly rượu đế trên bàn lên rồi ngửa đầu chuẩn bị uống, may mà Lục Ngạn Diễm ngồi bên cạnh nhanh tay lấy đi:
- Dù Mộ Sở có bị dị ứng cồn, không uống được rượu đi chăng nữa thì cũng không đến lượt cô uống thay cô ấy. Anh ba tôi còn đang xếp hàng kia kìa!
Nói đoạn, Lục Ngạn Diễm chuyển ly rượu đế nọ cho Lâu Tư Trầm như đúng rồi.
Lâu Tư Trầm liếc Lục Ngạn Diễm cháy mắt.
Thế này có gọi là trọng sắc khinh bạn không hả?
Thế nhưng hắn cũng không nói gì mà nhận lấy cái ly ấy.
Mộ Sở len lén ngó hắn một cái, và thấy hắn cũng đang nhìn mình. Đôi mắt kia thẳm sâu như giếng cổ, dường như chỉ cần cô bất cẩn một chút thôi là sẽ rơi vào trong đó, chẳng thể nào kìm chế nổi bản thân.
Tần Mộ Sở luống cuống chuyển mắt đi chỗ khác, trái tim đập rộn liên hồi.
- Không uống thay Mộ Sở thì tôi tự uống của mình!
Lục Dung Nhan nói xong thì lại rót cho mình một ly.
Bây giờ tâm trạng của cô rất kém, chắc chỉ có rượu mới có thể xoa dịu nỗi khó chịu đang nghẹn ứ trong lòng cô thôi.
Lục Ngạn Diễm nhíu mày nhìn cô nhưng không ngăn cản.
Anh chẳng có lý do gì để ngăn cản, cũng chẳng có thân phận gì mà ngăn cản cô.
Chỉ có thể để mặc cho cô uống.
Tần Mộ Sở thấy Lục Dung Nhan nốc rượu nặng thì lo lắng lắm:
Dung Nhan, cậu đừng làm bừa, đây không phải là bia hay rượu vang đâu, rượu đế đó! Cậu uống được hay sao? Uống một tí là say lử ra rồi! Nói xàm! Mình uống siêu lắm đấy. Nào nào nào, cạn ly! Lục Ngạn Diễm cầm ly rượu, chạm nhẹ vào ly của Lục Ngạn Diễm:
- Bác sĩ Lục, cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp tôi. Hức! Còn chủ nhiệm Lâu nữa...
Nói đoạn, Lục Dung Nhan quay người lại chạm ly với Lâu Tư Trầm:
Chủ nhiệm Lâu, tôi cũng cảm ơn anh. Chúc anh và Sở Sở nhà tôi yêu nhau trăm năm... sớm sinh quý tử! Dung Nhan, cậu nói lung tung cái gì thế?! Tần Mộ Sở đỏ bừng cả mặt.
Cô nàng dở hơi này, vừa mới cam đoan không nói bậy xong, thế mà nốc hai hớp rượu vào là phun ra hết!
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Mộ Sở bằng ánh mắt mờ ám, ngay cả ánh nhìn của Lâu Tư Trầm cũng nóng rực lên.
Tần Mộ Sở thấy hai má mình nóng bừng nhưng trong lòng thì hụt hẫng. Cô giải thích với vẻ ngượng ngùng:
Mọi người đừng nghe Dung Nhan nói linh tinh, cô ấy say rồi đấy! Ơ hay! Chúng tôi có nghe thấy gì đâu nhỉ? Chúng tôi cũng say hết rồi! Nào nào, cạn đi... Cả đám đồng nghiệp đều giả ngây giả ngốc, rõ ràng là không định xen vào đời tư của bọn họ làm gì.
Lâu Tư Trầm vẫn nhìn Tần Mộ Sở đăm đăm, ánh mắt càng lúc càng bỏng cháy.
Mộ Sở vốn định coi như không thấy, thế nhưng ánh mắt của hắn nóng như lửa thiếu, khiến cho cô không thể nào coi nhẹ được. Cô đành tiến sát đến rồi thì thầm bên tai hắn:
Dung Nhan say rượu nên nói xàm ấy mà, anh đừng coi là thật nhé... Câu nào? Câu nào cũng thế! Lâu Tư Trầm nhướn mày lên, nhưng cuối cùng không hỏi gì nữa.
Ăn xong một bữa cơm, người say nằm la liệt.
Lục Dung Nhan say nhừ tử nằm úp sấp trên vai Tần Mộ Sở, đi đứng cũng không xong.
- Mọi người về trước đi, em sẽ bắt xe đưa Dung Nhan về.
Mộ Sở nói với Lâu Tư Trầm và Lục Ngạn Diễm đang hút thuốc ở đằng trước.
Lâu Tư Trầm dụi tắt điếu thuốc trên tay, ném nó vào thùng rác rồi nói với cô:
Để Ngạn Diễm đưa cô ấy về, em lái xe cho tôi. Em đưa! Lục Ngạn Diễm phà rra một hơi khói thuốc, dường như không bằng lòng lắm, thế nhưng vẫn phải nhận lời:
- Okay! Anh ba chị ba đi từ từ nhé!
Nói đoạn, anh ta đỡ lấy Lục Dung Nhan say khướt rồi cau mày;
Rốt cuộc cô ngốc này uống bao nhiêu rượu rồi? Tí nữa không biết có nôn hết ra người mình không đây. Thôi, hay anh để tôi đưa cô ấy về cho. Chủ nhiệm Lâu gọi tài xế đến lái xe hộ là được. Mộ Sở vẫn không yên tâm về Lục Dung Nhan.
- Để tôi đưa thì hơn.
Lục Ngạn Diễm gạt tay Tần Mộ Sở ra rồi kéo Lục Dung Nhan vào lòng mình:
Đừng có bắt anh ba tìm người lái hộ mà. Anh ba tôi đẹp trai thế, cô không sợ người ta cướp sắc anh ấy hay sao? Chị ba, bất cẩn quá nhé! ... Mộ Sở 囧.
- Thế nhé, tôi đi đây!
Nói xong, Lục Ngạn Diễm bế ngang Lục Dung Nhan lên rồi đi ra bãi đỗ xe, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Cái đồ nát rượu này!
Mộ Sở hỏi Lâu Tư Trầm với vẻ lo lắng:
Giao người cho anh ta có đáng tin không nhỉ? Dung Nhan say lắm rồi... Tuy Lục tứ là dân chơi nhưng cũng biết giới hạn. Cậu ta không làm gì con gái nhà lành đâu, hơn nữa cô ấy là bạn thân của em, cậu ta sẽ càng không dám chạm vào. Vì sao Dung Nhan là bạn thân của em thì anh ta không dám chạm vào? Mộ Sở nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Lâu Tư Trầm nhét chìa khóa xe vào tay cô:
Em không hiểu thật hay giả vờ không hiểu thế? Em không hiểu thật mà. Thỏ không ăn cỏ gần hang! Bao giờ cậu ta thấy mình sống yên ổn quá, muốn gây sự chơi thì mới dám động vào bạn thân của chị dâu mình. ... Ai là chị dâu của anh ta cơ chứ? Mộ Sở nói dỗi một câu, hai má trắng nõn nhuộm màu đỏ ửng.
Nói xong, cô lên xe, Lâu Tư Trầm ngồi vào ghế phó lái.
Hai người đi xe về khách sạn.
Ở một nơi khác, trong chiếc Ferrari đỏ rực.
Lục Ngạn Diễm bế Lục Dung Nhan say bất tỉnh nhân sự đặt vào ghế phó lái, cúi người thắt dây an toàn cho cô rồi mới về ghế lái của mình.
Sau đó anh vươn tay vỗ lên khuôn mặt đỏ bừng của cô:
- Nè, nhà cô ở đâu đấy?
Chẳng ai đáp lại.
Lục Ngạn Diễm cau mày:
- Lục Dung Nhan, nhà cô ở đâu?
Vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Lục Ngạn Diễm chẳng còn cách nào, đành phải gọi điện cho Tần Mộ Sở để hỏi thăm. Ai ngờ điện thoại của Tần Mộ Sở lại tắt máy.
Cô dùng suốt cả ngày, di động hết pin, tự động sập nguồn rồi.
Lục Ngạn Diễm đành phải gọi sang máy của Lâu Tư Trầm, dè đâu máy này cũng tắt luôn!
Cố ý hả?
Lục Ngạn Diễm ném điện thoại sang một bên, liếc nhìn Lục Dung Nhan trên ghế phụ một cái rồi tặc lưỡi:
- Thôi kệ, đưa vào khách sạn vậy.
Khách sạn ở gần đây nhất chính là khách sạn thuyền buồm.
Lục Ngạn Diễm đưa Lục Dung Nhan đến thẳng khách sạn thuyền buồm, thuê cho cô một phòng rồi gọi phục vụ đưa cô lên.
- Cô ơi, cô ơi tỉnh lại đi ạ!
Phục vụ viên nam một tay cầm thẻ phòng, tay kia ôm eo Lục Dung Nhan, đỡ cô lên tầng trên.
Lục Ngạn Diễm đứng sau nhìn thấy, đôi mày kiếm nhíu thành chữ “xuyên” thật sâu.
- Thôi, để tôi tự đưa cô ấy lên vậy.
Nói đoạn, Lục Ngạn Diễm vươn tay ra, kéo Lục Dung Nhan trong vòng tay của phục vụ vào lòng, để cô dựa vào lồng ngực mình.
Lục Ngạn Diễm nghĩ bụng, dù sao thì cô ấy cũng là bạn thân của chị dâu mình, lỡ mà có chuyện gì thì anh ta biết ăn nói với anh chị làm sao? Thôi thì chăm sóc cho cô ấy một chút vậy.