Nói đoạn, Lục Ngạn Diễm vươn tay ra, kéo Lục Dung Nhan trong vòng tay của phục vụ vào lòng, để cô dựa vào lồng ngực mình.
Lục Ngạn Diễm nghĩ bụng, dù sao thì cô ấy cũng là bạn thân của chị dâu mình, lỡ mà có chuyện gì thì anh ta biết ăn nói với anh chị làm sao? Thôi thì chăm sóc cho cô ấy một chút vậy.
Lục Ngạn Diễm nhận thẻ phòng từ tay nhân viên phục vụ rồi bế Lục Dung Nhan vào phòng khách sạn.
Quẹt thẻ, vào phòng.
Anh đặt Lục Dung Nhan say khướt xuống giường lớn trong khách sạn rồi đứng lên. Ai ngờ cô lại vươn hai cánh tay nõn nà quấn lấy cổ anh.
Lý Ý Khâm... ... Cái tên bật thốt khỏi đường môi nức nở làm cho Lục Ngạn Diễm sa sầm mặt.
Cô ngốc này! Dám coi anh là thằng cha cặn bã kia hả! Lục Ngạn Diễm này có LOW như thế không?!
- Lý Ý Khâm... anh... anh là thằng khốn!
Lục Dung Nhan mắng liên hồi, đôi mắt bị rượu nhuộm đỏ hoe lúc này mông lung hơi nước, dáng vẻ đáng thương như thế, khiến cho người ta chếnh choáng men say.
- Sao anh có thể xấu xa như vậy chứ?
Ngón tay mềm mại của cô mơn trớn những sợi râu mỏng trên cằm Lục Ngạn Diễm, hai mắt đỏ bừng lên, miệng khẽ chu ra.
Sau đó, cô rướn người cắn một phát lên cái cằm gợi cảm của Lục Ngạn Diễm.
- Au!
Lục Ngạn Diễm không ngờ là cô nàng này còn có chiêu đó!
Cảm giác đau nhói trên cằm khiến anh ta cau chặt đôi mày, đầu lưỡi ấm nóng và ướt át lại làm thân thể hừng hực hormone giống đực cứng đờ nửa giây.
Chắc là lâu quá không chơi gái rồi!
Cô nàng này vô tình ghẹo có một chút mà anh ta đã có phản ứng ngay!
Quái lạ!
Lục Ngạn Diễm buồn bực tách miệng Lục Dung Nhan ra, nắm lấy cằm cô rồi mắng:
- Lục Dung Nhan, mở to mắt ra mà xem rốt cuộc thì tôi là ai đây!
Lục Dung Nhan gắng gượng mở to đôi mắt say đến mơ hồ, hàng mày thanh tú cau thật chặt.
Cô chỉ thẳng vào mũi anh chàng mà nói:
- Anh... không phải là Lý Ý Khâm.
Rốt cuộc cô nàng ngốc này cũng lấy lại tỉnh táo rồi!
- Anh đẹp trai hơn Lý Ý Khâm nhiều! Hì hì..
Thị lực cũng hồi phục luôn!
Lục Ngạn Diễm vẫn khó chịu vì bị so sánh với tên cặn bã kia, thế nhưng cô đánh giá như vậy lại làm cho anh ta vừa lòng lắm.
- Thôi thôi, cô say lắm rồi, ngủ đi!
Lục Ngạn Diễm không muốn quần nhau với cô nàng say này nữa, đang định gạt tay cô xuống khỏi vai thì cô lại không chịu.
Anh ta vừa mới gạt được một cái thì cô đã khóc lên ăn vạ.
Lục Ngạn Diễm chẳng còn cách nào, đành phải ngồi xuống mép giường rồi nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ:
- Rốt cuộc thì cô muốn làm gì?
Lục Dung Nhan chôn mặt trong lòng Lục Ngạn Diễm mà khóc hu hu:
- Không được đi, em không cho anh đi...
Bây giờ Lục Dung Nhan đã chẳng còn phân biệt được người đàn ông trước mặt mình là ai nữa. Cô chỉ biết rằng người này cho cô bình yên và ấm áp, cô chỉ biết rằng mình không muốn để anh đi!
Lục Dung Nhan ngẩng cao đầu nhìn đường cằm tuấn tú lún phún râu đầy quyến rũ của người đàn ông kia, lòng kìm chẳng đậu. Chiếc lưỡi mềm thơm vươn ra nhẹ nhàng liếm láp, rồi vuốt ve, rồi ngậm lấy...
Ánh mắt của Lục Ngạn Diễm tối sầm đi, hầu kết gợi cảm trượt lên trượt xuống.
Anh ta cất giọng khàn khàn:
- Lục Dung Nhan, cô đang làm gì đấy?
Giọng nói như giận dữ, lại đượm vẻ ẩn nhẫn.
Thứ đáp lại anh ta là đôi môi mỏng ấm áp mọng mềm...
Đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở môi răng, và xộc vào khoang miệng anh...
- Lục Dung Nhan, cô tự tìm đường chết!
Nói xong, Lục Ngạn Diễm trở mình, đè Lục Dung Nhan xuống dưới thân.
Tay anh nắm lấy cằm cô, và mắt nhìn chăm chú đôi mắt mờ sương ướt át của người con gái ấy:
- Đêm nay là cô trêu ghẹo tôi trước...
Lục Ngạn Diễm nói như thế.
Và rồi anh ngậm lấy đôi môi ngọt ngào, và rồi anh triền miên hôn sâu...
Chẳng bao lâu sau, hai người trên giường đã xâm chiếm lấy từng tấc da thịt của nhau.
- Đau quá!
Lục Ngạn Diễm không thể nào ngờ đươc rằng... Lục Dung Nhan vẫn còn là con gái!
- SHIT!
Quy tắc bất thành văn của Lục Ngạn Diễm là không động vào gái còn trinh!
Phiền chết đi được!
Nhưng bây giờ anh rút ra có còn kịp nữa không?!
Không kịp là cái chắc rồi!
Anh xé toạc lớp màng con gái của cô ấy rồi còn đâu!
- Đau quá... hu hu hu...
Tấm thân yêu kiều của Lục Dung Nhan run lên vì đau đớn, đôi mắt đỏ bừng phủ kín một tầng sương, trông dáng vẻ đến là đáng thương.
Lục Ngạn Diễm hôn lên đôi mắt của cô, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, rồi nhẹ nhàng dỗ dành:
- Ngoan nào, tí nữa là không đau nữa đâu.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của Lục Dung Nhan, Lục Ngạn Diễm sợ mình làm cô bị thương nên không dám mạnh bạo quá.
Dần dần, Lục Dung Nhan không còn đau lắm nữa, thay vào cảm giác đau đớn là khoái cảm mà cô chưa từng biết tới bao giờ. Cảm giác ấy khiến cho cô gái say mèm không phân biệt nổi đâu là hiện thực và đâu là cảnh mộng. Cô chỉ biết đón ý hùa theo người đàn ông trên thân mình theo bản năng...
Đêm ấy, đau đớn quyện cùng cực khoái.
Trong phòng, mùi hương nhục dục dâng đầy.
Sáng sớm hôm sau...
Lúc Lục Dung Nhan mơ màng tỉnh dậy thì chỉ thấy cả người đau nhức nhối, cứ như sắp rời ra thành từng mảnh đến nơi.
Trời đất ơi! Đau quá!
Cả người chỗ nào cũng đau! Mà đau nhất chính là... chỗ ấy!
Nơi ấy đau như bị xé toạc ra, hơi động đậy một chút đã không chịu nổi.
Chuyện gì thế này?
Lục Dung Nhan mở bừng mắt ra rồi tỉnh táo hẳn lên.
Khung cảnh trước mắt hoàn toàn xa lạ.
Căn phòng lạ hoắc, cách bài trí lạ hoắc, cái giường cũng lạ hoắc...
Đây... đây là đâu?
Lục Dung Nhan bóp trán nghĩ nát cả óc, bỗng nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước rào rào. Cô giật nảy mình.
Trong phòng này còn có người khác ngoài cô!
Dưới mặt đất, quần áo vứt lung tung.
Còn trong chăn, người cô không mảnh vải!
Cô cúi đầu nhìn xuống, trên thân thể trắng ngần phủ kín dấu hôn đỏ tím.
Nhìn hết thảy trước mắt, Lục Dung Nhan đã chẳng còn phải đoán nữa rồi. Hôm qua, cô say rượu làm loạn! Cô lên giường với người ta rồi!
Mà nếu như cô nhớ không lầm thì... đối tượng tình một đêm của cô chính là đồng nghiệp Lục Ngạn Diễm!
Hơn nữa, nếu trí nhớ của cô không sai sót gì thì... hôm qua còn là cô chủ động bám lấy người ta!
Má ơi!!!
Con muốn chết cho rồi!!!
Lục Dung Nhan bóp trán, đầu nhức bưng bưng.
Lục Dung Nhan ơi là Lục Dung Nhan, mày thấy người ta đẹp trai là mày nhào vào người ta thế à? Mày có biết xấu hổ không đấy? Đây là lần đầu tiên của mày cơ mà!
Tiếng nước vẫn còn vang lên rào rào trong phòng tắm, chắc là Lục Ngạn Diễm đang tắm bên trong đó nhỉ? Hay là nhân lúc này mình trốn luôn đi?
Đúng rồi! Chuồn thôi!
Tí nữa anh ta mà ra đây thì xấu hổ chết mất!
Nghĩ vậy, Lục Dung Nhan vội vàng xốc chăn ngồi dậy rồi xuống đất nhặt quần áo của mình.
Mỗi một bước đi là mỗi bước run, cơn đau như bị xé toạc ở phía dưới làm cô phải nghiến răng chịu đựng.
Điên thật! Rốt cuộc thì hôm qua Lục Ngạn Diễm đã làm gì cô vậy? Lục Dung Nhan nghi lắm, không biết tên đó có khuynh hướng bạo lực hay là thích chơi SM không nữa? Nếu không sao cô có thể biến thành thế này được cơ chứ?
Lục Dung Nhan nhịn đau, mặc quần áo vào với tốc độ nhanh nhất, rồi lấy túi của mình trên sòa, định rón rén bỏ đi.
Nhưng cô nhìn phòng tắm đang đóng cửa, suy nghĩ một tí, thấy không được ổn cho lắm.
Tuy cô mất lần đầu tiên cho Lục Ngạn Diễm, thế nhưng gì thì gì cũng là cô làm bậy với người ta trước. Bây giờ cô xách mông đi thẳng, không thèm chào hỏi một câu, nghe ra sao mà bạc bẽo!
Thế là Lục Dung Nhan vội lấy giấy bút trong phòng khách sạn để ghi lại lời nhắn cho anh ta.
Cô còn không quên đặt mười tờ tiền đỏ chói cạnh giấy nhắn.
Một ngàn tệ đấy!
Xót ruột chết đi được!
Nhưng mà nhất định cô phải đưa tiền! Cô đưa tiền thì quan hệ của họ mới sòng phẳng được.
Lục Dung Nhan ôm túi, chuồn ra khỏi phòng, nén cơn đau giữa hai chân, chạy một mạch ra khỏi khách sạn. Sau đó cô bắt xe về thẳng nhà mình.
Khi Lục Ngạn Diễm đi ra khỏi phòng tắm thì thứ chờ đợi anh chỉ còn một căn phòng trống.
Trên chiếc giường rộng đã chẳng còn bóng dáng người con gái kia, chỉ có vệt máu tượng trưng cho trinh tiết in trên drap giường trắng tinh, đỏ đến chói mắt.
Đầu giường có một tờ giấy, bên cạnh tờ giấy còn có một xấp tiền!
Lúc mới nhìn thấy xấp tiền đỏ chói kia thì Lục Ngạn Diễm còn không tin vào mắt mình, mãi cho đến khi anh thấy lời nhắn mà Lục Dung Nhan để lại:
“Gửi bác sĩ Lục:
Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với anh về chuyện tối qua, hi vọng anh có thể coi đó là một tai nạn tốt đẹp. Tôi xin bồi thường lại cho anh một chút, của ít lòng nhiều! Mong rằng sau này chúng ta vẫn là đồng nghiệp tốt và là bạn tốt của nhau.
- -- Đồng nghiệp của anh, Lục Dung Nhan.”
Ý cô là... một ngàn tệ này là phí bồi thường của cô cho anh ấy hả?
Không đúng! Nói dễ nghe thì là phí bồi thường, nhưng nói khó nghe một chút... thì chẳng phải là tiền chơi trai sao?!
Đáng chết!
Đây là lần đầu tiên Lục Ngạn Diễm anh bị phụ nữ trả tiền lên giường đấy!
To gan lắm!
Lục Dung Nhan, cô nghĩ cô là nữ trung hào kiệt đấy à?!
Lục Ngạn Diễm nghiến răng nghiến lợi, vo viên tờ giấy kia rồi quăng thẳng vào thùng rác.
Hay lắm! Lục Dung Nhan! Cô đã thu hút sự chú ý của Lục Ngạn Diễm này thành công rồi đấy!
- Hắt xì!
Lục Dung Nhan vừa lên taxi thì hắt hì một cái thật kêu.
Cô day day mũi mình, trong lòng thầm nhủ, ai đang nhớ nhung mình thế không biết?