Trong phòng thay đồ nữa của khoa Ngoại thần kinh.
- Nè, cậu ngây ra đó làm gì thế?
Tần Mộ Sở thay xong quần áo và đi ra khỏi phòng nhỏ rồi mà Lục Dung Nhan vẫn còn đang đứng đờ ra ở cửa.
- Hả?
Bấy giờ cô nàng mới hồi thần.
- Cậu đang nghĩ cái gì mà hồn vía lên mây thế hả?
Tần Mộ Sở nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, rồi thò đầu sang hít hít trên người cô:
Có phải cậu còn chưa tỉnh rượu không? ... Tỉnh lâu rồi! Nhắc đến rượu là Lục Dung Nhan hơi chột dạ. Cô vội nói:
- Mình đi thay quần áo trước đây.
Nói đoạn, cô nàng chạy biến vào một gian nhỏ.
- Cậu từ từ!
Mộ Sở vươn tay kéo cô ra:
Trên cổ cậu có vết gì thế này? Hả? Vết gì cơ? Lục Dung Nhan vẫn chưa hiểu có chuyện gì. Cô nhìn vào gương theo tầm mắt của Tần Mộ Sở... sau đó vội vàng kéo kín cổ áo lên, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng.
- Dấu hôn?!
Đương nhiên là Mộ Sở biết thứ này là cái gì! Cô không chỉ biết mà còn quen nữa kìa!
- Không, không phải đâu!
Lục Dung Nhan chột dạ, không dám nhìn Mộ Sở mà chỉ che cổ mình đi:
Dị... dị ứng cồn đấy! Dị ứng cồn á? Cậu coi mình là trẻ con ba tuổi à? Mộ Sở gạt tay Dung Nhan xuống rồi nói với vẻ cực kì nghiêm túc:
Đừng nói với mình đây là kiệt tác của Lục Ngạn Diễm đấy nhé. ... Lục Dung Nhan im lặng, cụp mắt xuống.
- Là anh ta thật à?!
Mộ Sở tức giận cắn môi dưới:
- Đồ chết tiệt! Dám thừa cơ hội cậu uống say mà... Mình không ngờ tên đó là người như thế! Thế mà Lâu Tư Trầm còn bảo anh ta là người có nguyên tắc nữa chứ! Không được, mình phải đi tìm anh ta tính sổ! Phải bắt anh ta giải thích cho rõ ràng!
Nói đoạn, Mộ Sở xắn tay áo lên, hùng hổ xông ra ngoài.
- Sở Sở!
Lục Dung Nhan vội vàng kéo cô lại:
Cậu đừng đi tìm anh ta mà! Sao lại không tìm? Cậu chịu ấm ức thế này mà không cho mình đi tìm anh ta là thế nào?! Lục Dung Nhan chột dạ xoa xoa mũi, mặt đỏ bừng lên.
Cô nói lí nhí:
Tối qua không phải là anh ta làm gì mình... mà là mình uống rượu say quá, nên đã... chủ động... hiến... ... Mộ Sở trừng lớn mắt đầy kinh ngạc, một lúc lâu sau mới tìm được giọng nói của mình:
Dung Nhan, cậu điên rồi phải không? Lục Dung Nhan là loại người thế nào? Bạn gái của anh ta đếm mười đầu ngón tay còn không hết đấy! Thế mà cậu... Mình biết mà, mình say rượu chứ bộ! Thế bây giờ hai người có quan hệ gì với nhau? Quan hệ gì đâu? Thì là đồng nghiệp chứ gì nữa? Mình có quen thân với bác sĩ Lục lắm đâu, còn chẳng phải bạn bè của nhau nữa là. Lăn lên giường rồi mà còn chưa quen thân à? Mình phục cậu luôn đấy! Ngốc đến thế là cùng! Mộ Sở cạn lời cốc lên trán cô bạn một cái.
- Thôi mà, người lớn với nhau cả, có phải cứ lên giường là phải xác định quan hệ ngay đâu, đúng không nào? Giữa mình với anh ta chỉ là một sai lầm tốt đẹp mà thôi, mình không cần chịu trách nhiệm với anh ta, còn anh ta cũng không phải chịu trách nhiệm với mình, phải không? Mình thấy thế là tốt nhất.
Lục Dung Nhan nhún vai, buông tay, vẻ mặt rất chi là hờ hững.
Nhưng đó là lần đầu tiên của cậu đấy, cậu không để ý thật à? ... Nếu nói không để ý chút nào thì đương nhiên là nói dối. Cô để ý chứ, cực kì để ý là đằng khác. Thế nhưng để ý thì làm được gì? Hiến thì cũng hiến rồi. Cứ đau đáu trong lòng chỉ tổ làm mình bi thương hơn thôi!
- Đồ thần kinh thô, mình cũng hạn hán lời với cậu luôn rồi.
Mộ Sở lắc đầu. Bây giờ cô bắt đầu hối hận vì tối hôm qua không tự mình đưa Lục Dung Nhan về nhà rồi đấy. Cô cũng có trách nhiệm trong chuyện của bạn mình.
Lục Dung Nhan le lưỡi vui vẻ.
Mộ Sở bất đắc dĩ, lại bỗng nhớ ra một chuyện:
Cậu uống thuốc chưa thế? Thuốc gì cơ? Lục Dung Nhan hỏi xong mới ngỡ ra. Cô nàng vỗ trán:
- Thuốc tránh thai à? Ôi mình quên béng mất!
Mộ Sở trừng mắt nhìn cô:
Cậu cũng định làm mẹ đơn thân giống mình à? Trời ơi đừng trù mình mà, bây giờ uống có còn kịp không?! Lục Dung Nhan lo sốt vó.
Thời gian hiệu quả thuốc chưa qua! Thay quần áo đi, mình ra tiệm thuốc mua cho cậu. Ừ ừ ừ... Lục Dung Nhan gật đầu như giã tỏi.
Mộ Sở ra khỏi phòng thay đồ rồi vào thẳng hiệu thuốc.
May mà ở hiệu thuốc có người cô quen.
- Bác sĩ Nhiêu! Mau kê đơn lấy một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp cho tôi với!
Mộ Sở gọi Nhiêu Lệ đang phân loại thuốc trên quầy.
Lâu Tư Trầm cũng vừa đi qua tiệm thuốc bệnh viện, nghe thấy giọng nói kia, hắn dừng khựng lại.
Lâu Tư Trầm nghiêng đầu nhìn vào thì thấy Tần Mộ Sở ở trong tiệm thuốc.
Cô ấy vừa bảo mua cái gì cơ?
- Thuốc tránh thai?
Rõ ràng Nhiêu Lệ cũng để ý đến ba chữ cuối mà Tần Mộ Sở vừa mới nói. Cô nàng cười trêu:
Giỏi lắm! Hôm qua ấy ấy à? Đừng có trêu mình, lấy thuốc cho mình nhanh đi. Nhiêu Lệ không định bỏ qua cho Tần Mộ Sở dễ dàng như vậy:
- Cậu mà không nói thật thì mình không cho đâu! Kê đơn như thế này phiền lắm nhé, tí nữa còn phải sửa số liệu kho cho cậu kia kìa. Kiểu gì cậu cũng phải hé tí thông tin cho mình mới được.
Con gái mà nổi cơn hóng hớt lên thì đúng là điên cuồng.
Em xin chị đó chị hai, thuốc tránh thai thôi mà, chị hóng gì mà hóng? Thế thì mau khai thật ra, có phải hôm qua đi ứ hự ở đâu không? Nhiêu Lệ nhìn Tần Mộ Sở bằng ánh mắt rõ là mờ ám.
Mộ Sở không còn gì để nói:
- Phải phải phải, đi làm chuyện ấy ấy, được chưa?
Bây giờ Mộ Sở thật sự không có tâm trạng để mà vòng vo với cô nàng nữa. Cô lại càng không thể nói người làm chuyện ấy ấy là Lục Dung Nhan đúng không? Xưa nay cô không phải là kẻ bán đứng bạn bè.
Nè gái, được đó, có bạn trai từ bao giờ?! Dám giấu chị em à? Hôm nào phải bắt bạn trai cậu mời mình ăn cơm đấy nhé! Vâng vâng vâng, mời mời mời! Cậu lấy thuốc cho mình đi nhanh lên. Mộ Sở bị cô nàng hành cho mệt tim quá.
Bấy giờ Nhiêu Lệ mới lấy thuốc tránh thai cho Tần Mộ Sở.
Lúc sau, cô đưa thuốc cho Mộ Sở rồi còn không quên dặn dò:
Lần sau nhớ bảo bạn trai mang bao, uống cái này nhiều hại người lắm đấy. Ừ, cảm ơn nha. Mộ Sở cầm thuốc, cảm ơn rồi vội vàng rời tiệm thuốc bệnh viện.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay Lâu Tư Trầm ở đó.
Cô giật nảy cả mình.
Không biết mới sáng sớm ngày ra mà ai đã chọc giận đại chủ nhiệm Lâu rồi không biết? Sao mặt đen sì sì thế này? Có còn để cho nhau làm việc nữa hay thôi?
- Chào... chào chủ nhiệm Lâu.
Lâu Tư Trầm nhìn sự luống cuống của Tần Mộ Sở thì hiểu nhầm thành cô đang chột dạ.
Hôm qua... người phụ nữ này chia tay mình xong thì lại lên giường của thằng đàn ông khác à?!
Đáng chết!
Mộ Sở có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm mình lạnh đến mức sắp kết thành băng và sắc nhọn như dao, dường như có thể xuyên thủng cô luôn vậy.
Tiêu rồi! Hôm nay tâm trạng của chủ nhiệm Lâu tụt đến đáy rồi. Đừng bảo mới sáng ra mà anh ấy đã muốn khai đao với mình đấy nhé?
- Chủ nhiệm Lâu à, em có việc gấp, em đi trước đây...
Nói xong, Mộ Sở vòng qua thân hình cao to của hắn, định đi về phòng. Ai ngờ mới bước được một bước thì cổ tay đã bị nắm chặt lấy. Cô chưa kịp hồi thần thì Lâu Tư Trầm đã kéo cô đi xềnh xệch.
- Này này, anh kéo em đi đâu thế?
Mộ Sở chẳng hiểu gì cả.
Tay hắn lạnh quá, lạnh như nước đá, hắn nắm cổ tay cô khiến cho cô cảm thấy tay mình sắp bỏng lạnh đến nơi.
Hắn siết tay cô rất mạnh, rất mạnh, tựa như muốn bẻ gãy cổ tay cô trong tay mình.
- Đau quá...
Mộ Sở đau quá, phải hô lên:
- Anh nhẹ thôi!
Thế nhưng người đàn ông trước mắt cô hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.
- Chủ nhiệm Lâu, rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu thế?
Mộ Sở bắt đầu nóng nảy.
Cô còn phải về đưa thuốc cho Lục Dung Nhan mà!
Lâu Tư Trầm mở cửa phòng nghỉ rồi kéo Tần Mộ Sở vào trong.
Sau đó đóng cửa lại đánh “sầm” một tiếng.
Mộ Sở còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâu Tư Trầm đè nghiến lên cửa.
- Anh làm gì đấy...?
Tần Mộ Sở còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra:
- Sáng sớm ngày ra anh làm gì thế? Chưa tỉnh rượu à?
Mộ Sở vươn tay đẩy hắn một cái:
- Chưa tỉnh!
Lâu Tư Trầm nghiến răng nghiến lợi mà đáp.
Và hành động chẳng hề nương tay.
Bàn tay hắn bắt đầu giờ trò trên người cô, ngông cuồng luồn lách khe bí mật.
Nói coi, bạn trai em là ai? Hôm qua hắn chơi em có sướng không? ... Người này nói cái gì thế hả? Sao cô nghe như tiếng trời vậy?
Mộ Sở gắt lên”
- Nè! Lâu Tư Trầm! Anh định làm trò gì thế?!
Mộ Sở không ngờ mới sáng sớm mà tên này đã nổi thú tính lên rồi! Quan trọng là...đây là bệnh viện đấy nhé!
Không, không phải! Đó không phải điều quan trọng nhất! Điều quan trọng nhất là cô còn đang rớt dâu!
Điên mất!
Mộ Sở sốt ruột túm lấy tay hắn:
Lâu Tư Trầm, anh đừng giở chứng! Em... em còn đang rớt dâu mà! Anh điên à? ... Lâu Tư Trầm dừng tay.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, và đôi mày kiếm cau sít lại.
- Làm gì thế chứ? Sáng ra tinh trùng dồn lên não à?
Tần Mộ Sở điên tiết đấm mạnh lên ngực Lâu Tư Trầm. Hắn lại trở tay nắm lấy tay cô:
- Hôm qua em lên giường với ai?
- ... Anh có bị ấm đầu không?
Mộ Sở bực mình lườm hắn, bàn tay bị nắm giãy nhẹ:
Đã bảo em đang rớt dâu rồi, lên giường với ai được?! Người ta không chê bẩn thì em cũng ngại bẩn hiểu không?! Không lẽ em chán sống?! Không lên giường với người khác thì em mua thuốc tránh thai làm gì? Lâu Tư Trầm cũng nổi nóng quát ầm lên.
- ...
Bấy giờ Mộ Sở mới hiểu ra cơ sự.
Cô thấy buồn cười quá.
Thế là cô dựa vào cánh cửa, híp mắt nhìn Lâu Tư Trầm đang sầm mặt rồi bật cười thật:
- Chủ nhiệm Lâu, anh là bác sĩ mà! Em lên giường với người khác trong kì rớt dâu mà còn phải uống thuốc tránh thai à?! Đang trong kì an toàn thì uống cái quái gì!
Đúng là Lâu Tư Trầm đã quên béng cái vấn đề thường thức căn bản này thật...