Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 95: Chương 95




Cô có chút mắc cười, dựa vào cánh cửa, chau mày lại, nhìn sắc mặt u ám của Lâu Tư Trầm ở đối điện, cười cười nói:

- Chủ nhiệm Lâu, uổng công anh là bác sĩ đó! Nếu em thật sự có kinh nguyệt mà còn làm chuyện đó với người khác, cần uống thuốc sao? Đó là kỳ an toàn đó!

Lâu Tư Trầm thật sự đã quên đi kiến thức sinh lý cơ bản đó.

- Nếu em đang yên đang lành, mua thuốc này uống làm gì?

Lâu Tư Trầm chau mày hỏi cô, nhưng giọng điệu đã dịu lại hơn ban nãy rồi, sắc mắt cũng không biết từ khi nào mà không còn u ám nữa.

- Anh còn dám hỏi em nữa hả?!

Nhắc đến chuyện này, Mộ Sở liền tức giận, cô không khách khí mà liếc Lâu Tư Trầm.

Không phải anh nói anh em của anh rất đáng tin sao? Đáng tin mới sợ đó! Chuyện gì? Lâu Tư Trầm chau mày lại.

- Anh nghĩ xem?

Mộ Sở vẫy vẫy vĩ thuốc ngừa thai trong tay.

- Anh cảm thấy đây có thể là chuyện gì?

Lâu Tư Trầm chau nhẹ mày lại.

Lục Tứ đã ngủ với bạn của em rồi? Nếu không em đến mua thuốc làm gì? Mộ Sở tức giận cắn cắn môi.

- Vậy mà tối qua anh còn dám chắc với em! Anh xem, tụi anh đúng là cùng một giuộc mà, nói không chừng tối qua đã tính trước rồi!

Lâu Tư Sở giương tay nhéo gò má của Mộ Sở.

Đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói bậy nhé! Nếu tôi cùng một giuộc, thì em đã sớm bị tôi đè lên giường cả chục cả trăm lần rồi! Nếu không sao em có thể không bị gì mà tới tháng chứ? …Lưu manh thối! Mộ Sở đỏ mặt mắng hắn một câu.

Nhưng mà, câu cuối cùng, nghĩa là sao vậy?

- Đi thôi!

Lâu Tư Trầm mở cửa ra, dang chân bước ra, đi khỏi phòng nghỉ ngơi.

Mộ Sở vội vàng đuổi theo sau.

- Ê! Câu cuối cùng lúc nãy anh nói có ý gì vậy?

Cái gì mà ‘có thể không bị gì mà tới tháng’?

- Ý nghĩa trên câu nói đó, tự hiểu đi!

Lâu Tư Trầm nhước nhước mày, đôi tay bỏ vào trong túi áo blouse, nhanh chân đi về phía trước.

- ……..

Tự hiểu cái gì!

Mộ Sở không đuổi lên nữa.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng khoa, đưa thuốc cho Lục Dung Nhan.

Lục Dung Nhan không dám làm động tác gì dư thừa nữa, vội vã lấy nước uống thuốc.

Nghĩ xem, giờ cô ấy đang trong thời kì nguy hiểm! Nếu không phải Mộ Sở nhắc nhở, không chừng cô ấy đã dính bầu rồi!

- Sở Sở, cậu đúng là cứu tinh của mình!

Lục Dung Nhan giang tay ôm lấy Mộ Sở.

Được rồi được rồi, lần sau chú ý chút! Đi thôi, đi kiểm tra phòng bệnh. Đi thôi đi thôi! Sức khỏe cậu không có gì chứ? Mộ Sở vẫn là quan tâm hỏi thăm một câu.

Lục Dung Nhan hơi đỏ mặt.

- Vẫn khỏe, vẫn khỏe…

Chỉ có một vài chỗ có chút đau thôi, nhưng vẫn còn chịu được, không ảnh hưởng đến công việc.

- Vậy thì tốt! Đi thôi.

Hai người nói xong, cầm quyển sổ kiểm tra đi khỏi.

Vừa mới đi đến cửa, không ngờ, lại gặp ngay Lục Ngạn Diễm vừa mới đi làm.

HIển nhiên, hắn đã đi làm trễ!

- Chị ba! Bác sĩ Lục---

Anh ta đúng là nhiệt tình quá mức, từ xa đã chào hỏi với Mộ Sở và Lục Dung Nhan rồi, gương mặt đẹp trai không đứng đắn với nụ cười lăng nhăng trên gương mặt anh ta.

Đối với Lục Dung Nhan, dường như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, chào hỏi bình thường như mọi khi.

Mộ Sở thật sự muốn lấy kim chỉ khâu miệng của anh ta lại.

Bác sĩ Lục, tôi đã nói rồi, đừng kêu vậy, tôi không phải chị ba của anh! Tôi không cần biết! Anh ba tôi đã nhận định cô là người phụ nữ của anh ấy, vậy cô chính là chị ba của tôi! Nói xem con người này vô lại hay không!

Ánh mắt của Lục Ngạn Diễm dừng lại ở Lục Dung Nhan đang đứng sau Mộ Sở, cười gian một cái, nhếch nhẹ môi.

- Bác sĩ Lục, chào buổi sáng!

Khóe miệng Lục Dung Nhan hơi giật giật.

- Đã không còn sớm rồi! Bác sĩ Lục, anh đã trễ làm rồi đó!

Hai người đều họ Lục, sao họ cũng giống nhau chứ, Mộ Sở nghe một hồi cũng nhức đầu theo.

Lục Ngạn Diễm nở nụ cười gian tà, có hàm ý sâu xa nói: Tối qua bị người ta làm phiền thể lực hết suốt đêm, mệt muốn chết, kết quả là tôi ngủ lố giờ đó. …….. Lời nói đó, Mộ Sở cảm thấy không muốn nghe chút nào.

Lục Dung Nhan không có phản ứng gì, chỉ cười nhẹ.

- Vậy bác sĩ Lục phải tăng cường tập luyện rồi! Làm bác sĩ, mà tố chất sức khỏe không tốt đâu có được.

Lục Dung Nhan nói xong, cũng không đợi Lục Ngạn Diễm trả lời, kéo theo Mộ Sở nhanh chóng rời đi.

… … … … … …

Thứ bảy, phòng bệnh VVIP23

Hự---- Hự--Hự----- Đuôi Nhỏ ngồi trên cái bô nhỏ, không ngừng ói ỉa.

Phía trên, nước mật cũng sắp ói ra rồi, còn phía dưới, không ngừng ị ra máu, đau đến mức không ngừng chảy nước mắt.

Mà trong lúc đó, Mộ Sở ngoài việc quỳ kế bên cô bé, động viên cô bé, không còn giúp gì được nữa.

Nước mắt, không kiềm được đã làm mờ mắt rồi, nhưng Mộ Sở ép bản thân không được khóc!

Nếu lúc đó cô mà khóc, cô bé sẽ sụp đổ!

Con gái cưng, sẽ tốt thôi… Chúng ta sẽ tốt thôi mà! Giọng nói của Mộ Sở cũng bắt đầu run lên.

Lần trước sau khi Đuôi Nhỏ hóa trị, thì bệnh tình ngày càng nặng hơn, giờ đã lan đến gan, phổi, thậm chí là dạ dày, trên ói dưới ị, không chịu ngừng.

Cô bé đau đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh, không ngừng rơi nước mắt, bộ dạng của cô bé trong mắt Mộ Sở, như hàng ngàn con dao đâm vào tim cô vậy, mỗi một con dao như muốn tước đi mạng sống của cô.

Đuôi Bé tội nghiệp của cô!!

Mộ Sở đau khổ ôm lấy Đuôi Nhỏ yếu ớt vào lòng, mặc cho cô bé ói lên người cô, cô không nỡ buông tay, nhìn thấy gương mặt trắng bệch không chút tươi tỉnh của cô bé, Mộ Sở có cảm giác như muốn chết lặng vậy.

Bác sĩ với y tá vội vàng từ bên ngoài chạy vào, bắt đầu xử lý khẩn cấp đối với bệnh tình của Đuôi Nhỏ.

Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng, hiện tượng ói ỉa của cô bé cũng giảm đi, Đuôi Nhỏ như mất hết sức sống vậy, yếu ớt nằm trong vòng tay của Mộ Sở, không cử động, dường như hít thở cũng yếu đi hẳn,

Mộ Sở không dám động đậy, mặc cho nước mắt đang không ngừng chảy ra…

Hai tay ôm lấy Đuôi Nhỏ, dù thế nào cũng không buông tay, sợ mình vừa buông tay, con gái cưng của cô sẽ đột nhiên biến mất khỏi cô vậy!

Trong túi, điện thoại không ngừng vang lên, nhưng Mộ Sở dường như không hề nghe thấy vậy.

Giờ đây, cô đâu có tâm chí để nghe điện thoại nữa?

Mọi tâm chí của cô, đều đang đặt lên người Đuôi Nhỏ, từng giờ từng phút cũng không rời!

Sau khi Cố Cẩn Ngôn nhận được thông báo, việc đầu tiên là chạy vội đến bệnh viện, thấy Đuôi Nhỏ không còn chút sức lực nằm trong vòng tay của Mộ Sở, còn sắc mặt của Mộ Sở thì trắng bệch vô hồn, trong lòng anh ta, cảm thấy nhói đau dữ dội, như bị người ta lấy một thanh thép nặng đâm thẳng vào tim vậy, lồng ngực của anh ta bóp nghẹn đến nỗi không thở được.

Lúc đó, nghe thấy bác sĩ Lưu nhỏ nhẹ nói, anh ta vỗ nhẹ vai của Mộ Sở, khuyên cô:

- Bác sĩ Tần, để Đuôi Nhỏ nằm xuống nghỉ ngơi đi! Giờ cô bé đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng tuyệt đối phải yên tĩnh nghỉ ngơi, nếu có thể thì người nhà ra ngoài ngồi đợi, có y tá 24/24 ở đây trông chừng, có vấn đề gì sẽ thông báo cho người nhà ngay lập tức.

Trên giường, Mộ Sở không nhúc nhích, tinh thần như tê dại đi, ánh mắt vô hồn, dường như không nghe lọt những gì bác sĩ nói.

Cố Cẩn Ngôn chỉ có thể đi qua đó, nhẹ giọng khuyên cô:

Sở Sở, nghe lời bác sĩ được không? Chị buông Đuôi Nhỏ ra trước đi, con bé đã ổn định hơn rồi… Sở Sở, nghe lời đi. Cố Cẩn Ngôn đưa tay qua thăm dò, muốn ẵm Đuôi Nhỏ trong tay cô ra, lúc đầu, trong tiềm thức của Mộ Sở là giữ chặt lấy Đuôi Nhỏ, không để Cố Cẩn Ngôn đụng vào, nhưng một lát sau, đã hoàn hồn trở lại, cũng từ từ chịu nới lỏng vòng tay ôm Đuôi Nhỏ ra.

Cố Cẩn Ngôn đưa Đuôi Nhỏ yếu ớt trong vòng tay của cô ẵm đi.

Đuôi Nhỏ lại ốm hơn rồi, giờ nằm trong vòng tay anh ta, dường như nhẹ ngư người giấy vậy, khiến anh ta đau lòng hết sức.

Anh đưa Đuôi Nhỏ nhẹ nhàng đặt lên giường, lại nhẹ nhàng đắp mền cho cô bé, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên vầng trán của cô bé một cái.

- Chúng ta ra ngoài trước đi!

Anh ta đi ngang qua Mộ Sở, đi ra ngoài.

Mộ Sở cứ quay đầu nhìn lại, tuy không nỡ, nhưng bác sĩ nói, không thể không nghe.

Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, ngồi phía ngoài phòng bệnh đợi, trong đó có y tá chuyên khoa trông chừng, lúc nào cũng ghi nhận lại số liệu của Đuôi Nhỏ.

Mộ Sở đứng trước cửa phòng bệnh, thông qua cửa kính, ánh nhìn đau xót hướng về Đuôi Nhỏ nằm trong phòng, cô đứng như vậy cũng gần 3 tiếng rồi, dường như không nhúc nhích gì hết, giống như pho tượng được điêu khắc đặt ở đó vậy.

Mặc cho Cố Cẩn Ngôn khuyên ngăn thế nào, cô cũng không chịu đi, cho đến khi cô thật sự không thể đứng vũng nữa, mém chút nữa ngất đim cũng may Cố Cẩn Ngôn nhanh tay lẹ mắt, nhanh chân chạy đến đó, đôi tay giữ cô lại.

Sở Sở, Sở Sở? Chị đừng dọa em! Chị không sao… Mộ Sở dần dần tỉnh táo lại, sắc mặt trắng bệch đến phát khiếp.

Đầu, vẫn còn chút mê mê sảng sảng, chóng mặt đến đáng sợ, cô ấn nhẹ huyệt thái dương.

- Có lẽ huyết áp thấp chút thôi.

Ngay lúc đó, bác sĩ Lưu từ bên ngoài bước vào, thấy Mộ Sở như vậy, ông vội khuyên cô:

- Bác sĩ Tần, giờ Đuôi Nhỏ đang trong giai đoạn quan trọng, nên sức khỏe của cô không được xảy ra gì bất trắc, cô bé vẫn cần cô chăm sóc đó!

Bác sĩ Lưu nói xong, đưa tay lên nhìn đồng hồ.

Cũng gần 1 giờ rồi, hai người vẫn chưa ăn gì đúng không? Anh Cố, anh dẫn bác sĩ Tần đi ăn cơm đi, ăn ngon một chút, bồi bổ lại! Những ngày tháng sau vẫn còn khá vất vả đấy! Nếu cô không chăm sóc bản thân kĩ càng, lúc đó e là không còn sức lực để chăm sóc tốt cho Đuôi Nhỏ đâu! Trong giờ phút này, dày vò bản thân là chuyện không nên làm! Không cần đâu, giờ tôi thật sự nuốt không trôi! Gương mặt trắng bệch của Mộ Sở, lắc lắc đầu.

Tôi vẫn nên ở lại đây trông chừng Đuôi Nhỏ! Được rồi, ở đây có tôi với y tá chuyên khoa trông chừng rồi, cô yên tâm đi ăn cơm đi! Bác sĩ Lưu nhẫn nại khuyên Mộ Sở.

- Cho dù nuốt không trôi, vẫn phải ăn một chút, nghe tôi đi! Ngày nào cô cũng như vậy không phải là cách hay, lúc đó Đuôi Nhỏ khỏe lại, còn cô lại ngã bệnh đó! Cô như vậy không phải đang khiến Đuôi Nhỏ với những người xung quanh lo lắng hơn sao? Cô nhìn anh Cố xem, ngày nào cũng chăm sóc cho cô với Đuôi Nhỏ cũng không phải là chuyện dễ đâu, chăm sóc cho Đuôi Nhỏ xong lại phải nhẫn nại khuyên bảo cô, lo cho cô, như vậy mà cô còn không chịu ăn nữa ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.