Ngày hôm đó, cô suy sụp gào khóc xé tâm gan, hận không thể đem tất cả đao phủ cho lăng trì*, cô không biết mình đã hối hận như thế nào vì sự ngu xuẩn của bản thân, ngu xuẩn vì đã cống hiến hết cho em trai, cho đi tất cả cuối cùng nhận lại tàn nhẫn, bỏ rơi.
*Lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
Cô rất hận, thật sự rất hận!
Có lẽ ông trời có mắt, cho phép cô xuyên không về quá khứ, thay đổi vận mệnh bi thảm của mình!
Trong lòng Cố Nghiên choáng váng, cô nhắm mắt rồi lại mở ra, sau đó mới bình tĩnh lại một chút, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của em trai, cô nói tiếp: “Tôi chỉ muốn kết hôn với Trình Kính Tùng, sao, đến cậu cũng ngăn cản sao?”
“Chị điên rồi sao, tên nghèo nàn kia có thể bỏ ra một ngàn lễ vật ba lần một ngàn sao?” Cố Đại Bảo đương nhiên phản đối.
“Không bỏ ra được.” Cố Nghiên nói thẳng.
“Vậy sao chị còn gả cho anh ta.” Cố Đại Bảo trừng mắt tức giận, tự tin hỏi: “Chị đã từng nghĩ cho tôi chưa? Không có những lễ vật đính hôn này, sau này tôi làm sao cưới vợ?”
Đối tượng mà cậu ta trộm được đã nói rồi, nếu không có năm trăm vạn sính lễ và ba lần đưa thì sẽ không gả cho cậu ta.
Dựa vào những điều kiện của nhà bọn họ, sợ là mười năm cũng không có được những thứ này.
Cố Nghiên không khách khí nói: “Cậu không có tay có chân à, hay là tàn tật rồi, còn phải bán chị gái mình lấy sính lễ?”
“Đây là bán sao? Đây không phải là để cho chị sống một cuộc sống thật tốt sao!” Cố Đại Bảo ra sức biện hộ.
Không hổ danh là con trai cả của mẹ Cố, cậu ta trực tiếp thừa hưởng mười phần trăm sự vô liêm sỉ của bà.
Cố Nghiên giả vờ tin: “Ồ? Vậy thì tôi không cần, tôi có thể tự mình sống tốt.”
“Một người phụ nữ như chị thì làm được gì, còn dựa vào chính mình, thật nực cười.” Cố Đại Bảo cười lạnh một tiếng, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Cố Nghiên cũng nhìn cậu ta như một kẻ ngốc, cô không thể làm gì?
Cũng không biết sau này ai sẽ ghen tị với quầy hàng lẩu cay của cô nữa.
“Không nghĩ đứa em trai như cậu vậy mà lại khinh thường phụ nữ, tôi thấy cậu đọc sách nhiều năm như vậy đều đổ đi đâu hết rồi, cậu nói xem, nếu như liên hiệp hội phụ nữ nghe được chuyện này, thì cậu sẽ xảy ra chuyện gì? Có khi nào sẽ bắt cậu lại cho mọi người chỉ trích không?” Cố Nghiên khoanh tay và nhàn nhã nói.
“Tôi. . . Tôi chính là coi thường chị, không phải tất cả phụ nữ.” Cố Đại Bảo cũng là miệng cọp gan thỏ, sợ hãi vội vàng giải thích.
Cố Nghiên không khỏi cười khẩy.
Một mặt coi thường cô, mặt khác lại nghĩ đến việc dùng cô làm sính lễ cho mình, ảo tưởng thật đẹp.
Thấy cô dám uy hiếp đứa con trai quý giá của mình, mẹ Cố tức giận trừng mắt, chửi bới: “Tại sao mày lại nói chuyện với em trai mày như thế, con chết tiệt này, nếu biết sớm tao đã bóp chết mày từ khi mày sinh ra rồi.”
“Mẹ nỡ sao?” Cố Nghiên buồn cười, châm chọc nói: “Dù sao mẹ còn mong tôi đổi sính lễ cho mẹ, không phải sao?”
“Mày!!” Mẹ Cố bị nói trúng tim đen nhất thời xấu hổ đến tức giận, cuối cùng cào xé mặt mũi: “Thì sao, làm gì có chị em nhà nào không thể đưa tiền sính lễ cho em trai chứ?”
“Mày không nghĩ tới, em trai mày là người thân máu mủ của mày, là chỗ dựa lớn nhất của mày sau này!” mẹ Cố nói đều là lời lẽ chính nghĩa như thể đứng ở điểm cao nhất của đạo đức.