“Hừ.” Cố Nghiên lạnh lùng nhếch môi, như thế nghe được lời nói nực cười nhất trong cuộc đời.
Một chỗ dựa!
Đối với rác rưởi như Cố Đại Bảo, e là không ai muốn vứt nó vào thùng tái chế.
Thấy cô không coi trọng lời nói của mình, mẹ Cố tức giận giậm chân: “Cố Nghiên, mày đừng kiêu ngạo, đợi ba mày từ tổ sản xuất trở về, xem ông ấy có trừng phạt mày không.”
Bà ta không tin con khốn rẻ tiền không sợ bà này, không thể không sợ chủ gia đình.
“Thứ con cái xấu xa!” nhắc đến tào tháo là tào tháo đến, ba Cố tức giận xông vào, trên vai còn vác xẻng, mắng chửi:
“Mày nhất quyết muốn cưới tên nghèo nàn chỉ có thể bỏ ra nửa cân bánh đào làm sính lễ, ai xấu mặt chứ? Mày không sợ mất mặt thì lão già này sợ, mày là cái thứ làm hủy hoại danh tiếng gia đình.”
“Bây giờ mày theo tao đến nhà họ Triệu, cúi đầu nhận tội với họ, còn việc gả cho tên nghèo nàn kia, không có cửa đâu!”
Không chỉ mẹ Cố không nỡ chia tay chàng rể giàu có mà bố Cố cũng không nỡ, thậm chí ông ta còn mơ mộng rằng một lời xin lỗi là có thể làm hòa lại như ban đầu.
“Tại sao tôi phải xin lỗi?” Cố Nghiên lạnh lùng nhìn thẳng vào ông ta, trong giọng nói mang theo chút thương hại, giễu cợt: “Có lẽ là ba về hơi muộn, nếu không đã nhìn thấy nhà họ Triệu phải xin lỗi tôi một cách nhục nhã.”
Nếu là trước đây cô sẽ không dám chống lại ba mình, dù sao từ nhỏ cô cũng đã bị mẹ Cố trói chân ở nhà, nhưng bây giờ cô không còn chút sợ hãi nào.
Nếu ông ta khỏe mạnh, ngang tàn, hung ác, vậy cô phải mạnh hơn, ngang tàn hơn và hung ác hơn.
“Bọn họ bây giờ sợ tôi hết mực, vậy nên ba nghĩ xem họ còn dám để tôi nhận tôi không? Còn muốn một người con dâu lợi hại như tôi nữa không? Đừng ngây thơ nữa!” Cô liên tục hùng hổ dọa người.
Nghe vậy, ba Cố ba người bọn họ đồng loạt cau mày.
Ai mà không biết, yêu cầu lớn nhất của nhà họ Triệu ở huyện thị, khi tìm vợ chính là hiền thục, đức hạnh, nhưng bây giờ Cố Nghiên như người phụ nữ đanh đá, nếu thật sự xin lỗi, cô còn có thể kết hôn không?”
“Tôi nói cho các người biết một lần nữa, đây là thời đại hôn nhân tự do, bất luận kẻ nào dám sắp đặt hôn nhân, nhất là dùng vũ lực ép buộc, đều sẽ bị tống vào tù, cho nên tôi khuyên các người không nên có bất kỳ ảo tưởng nào về chuyện này nữa trừ khi các người muốn đi tù!” Lời nói của Cố Nghiên vang dội và mạnh mẽ, không tin là bọn họ không sợ.
Vừa rồi khi ở trước mặt người ngoài, cô không thể nói ra lời này bởi vì áp lực của chữ hiếu, mẹ Cố làm vậy là vì lợi ích của bản thân, nhưng bây giờ chả có gì là không thể nói cả.
Cô nhất định phải cho cả nhà ba người biết, chủ ý của cô không dễ đánh như vật.
Những lời này hoàn toàn thách thức tôn nghiêm làm ba của ba Cố, sắc mặt gần như tối sầm lại, xẻng đập mạnh xuống đất, tức giận nói: “Mày dám uy hiểm cả ba mẹ mày, giờ còn muốn tống ba mẹ mày vào tù?”
“Làm sao có thể? Tôi chỉ là cho ba biết về pháp luật cơ bản mà thôi.” Cố Nghiên khẽ cười, tựa hồ thật sự là như vậy.
Nắm đấm của ba Cố giống như đánh vào bông, ý thức được bản thân sức chiến đấu hiện tại không thể vượt qua ba Cố của Cố Nghiên, ba Cố chỉ trút giận lên mẹ Cố: “Bà nhìn nó nói nhảm, lúc đó không phải tôi đã từng nói rồi sao, không nên cho thứ rẻ tiền này đi học, kết quả bà vẫn cho nó đi học.”