Niên Đại 80 Chồng Thô Lỗ Sủng Vợ Như Bảo

Chương 21: Chương 21: Chất vấn mẹ Cố 3




Nhưng cô thì sao, mỗi ngày đều làm rất nhiều, nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn cơm thừa canh cạn của bọn họ, hầu như không thể thỏa mãn cơn đói của cô, vào năm mới cô không được phép động đến một miếng thịt.

Ngay cả khi thịt đang được nướng, mẹ Cố cũng phải canh chừng nó một cách thèm muốn, sợ cô lấy trộm.

Nhớ khi còn nhỏ cô vô tình ăn một miếng thịt, kết quả bị mẹ Cố tát vào mặt, cộng thêm những lời xúc phạm không thể chịu nổi sau khi ngã vào bóng đen này, mỗi lần nhìn thấy thịt cô đều run sợ, bất kỳ chỗ nào cũng không dám ăn.

Cũng chính vì điều này mà sau khi gả vào nhà họ Triệu, cô đã nhận được biết bao lời cười nhạo và ánh mắt soi mói.

“Ai cần chị nấu!” hiện tại Cố Đại Bảo rất tức giận vì không cho cậu ta tiền sính lễ, Cố Đại Bảo lập tức khinh thường hừ lên một tiếng: “Chị nghĩ rằng không có chị nấu ăn thì chúng tôi chết đói chắc?”

“Nếu không cần, sau này đừng bảo tôi nấu ăn cho nữa!” Cố Nghiên tiếp lời.

Cố Đại Bảo chịu không nổi thủ đoạn hung hãn như vậy, lập tức đồng ý: “Không bảo thì không bảo, ai kêu chị vô dụng!”

“Rất tốt.” Cố Nghiên rất hài lòng, sau đó dưới ánh mắt oán hận của ba người, cô một mình đi về phòng.

Căn phòng cô ở là phòng ở trong cùng, rất nhỏ, chỉ bằng một phần ba Cố Đại Bảo, một chiếc giường đất cũng đủ lấp đầy.

Nhưng nó rất ngăn nắp, chăn bông được xếp chồng lên nhau như những khối đậu phụ, bên cửa sổ còn có một bó hoa mai vàng mới được hái, nhìn qua có thể biết chủ nhân căn phòng này rất chăm chỉ sạch sẽ.

Cố Nghiên thản nhiên liếc nhìn, sau đó lạnh lùng thu lại ánh mắt.

Ngôi nhà này, không còn gì để nâng niu, nhớ nhung nữa.

Cố Nghiên cởi giày, ngồi khoanh chân trên chiếc giường đất, nhai bánh đào và uống nước nóng lót dạ trước.

Cô vừa mới được tái sinh lại bị hành hạ đủ kiểu, hiện tại cô thực sự mệt mỏi, cô cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Trong nhà chính, lúc ăn cơm, Cố Đại Bảo nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, mím mím môi.

“Nhìn đi, cho dù không có Cố Nghiên thì đã sao? Không phải chúng ta vẫn có cơm ăn như thường à? Có người ở đây quá là xem trọng bản thân rồi.” Cậu ta cố ý nói to, giống như là sợ Cố Nghiên ở bên trong không nghe được.

Tiếp đó, cậu ta vươn đũa gắp miếng trứng gà, kết quả vừa đưa vào miệng, vẻ mặt lập tức thay đổi, “Tôi phi, đây là cái quái gì vậy? Sao lại khó ăn như vậy, hơn nữa lại còn có mùi cháy.”

Cố Đại Bảo đã bị Cố Nghiên nuôi cho kén chọn, nào có thể chịu được mùi vị như vậy, cậu ta lập tức nhổ xuống đất, cho dù đây là miếng trứng gà quý giá.

“Ai ui!” Mẹ Cố vô cùng tiếc rẻ, cũng chẳng ngại bẩn, vội vàng nhặt lên, chưa cả lau đã cho vào miệng rồi.

Đương nhiên bà ta cũng biết thức ăn mình nấu này rất tầm thường.

“Đại Bảo, con đừng giận, đừng giận! Lâu rồi mẹ không nấu ăn nên không quen tay. Nhưng mẹ đảm bảo lần sau mẹ nhất định có thể nấu ngon.” Lúc này mẹ Cố vội vàng tươi cười nuông chiều, dỗ dành đứa con trai sắp thành niên như dỗ đứa trể con.

Từ sau khi Cố Nghiên học nấu ăn, đã ba bốn năm rồi bà ta không nấu ăn, tay nghề chắc chắn là không tốt.

“Còn cả cái bánh bao chay này nữa, cứng quá rồi, cứng như đá vậy.” Cố Đại Bảo tiếp tục bới móc.

Phải biết rằng, Cố Nghiên có thể nấu bánh bao chay vừa mềm vừa thơm, nhai trong miệng thì khỏi phải bàn, giống như đang ăn thịt vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.