Nhưng bánh bao chay này của bà ta ăn vào không chỉ nghèn nghẹn mà còn vừa chua vừa chát giống như vừa mò từ trong cống nước thối ra vậy.
Sao mà ăn nổi!
“Này…” Mẹ Cố cũng buồn rầu. Rõ ràng nguyên liệu bà ta dùng và trình tự nấu đều giống con tiện nhân Cố Nghiên kia, nhưng không hiểu tại sao lại không nấu ra được hương vị như nó nấu.
“Được rồi, mau ăn đi. Có người ở đây muốn ăn còn không được ăn kia kìa.” Mặc dù ba Cố cũng cảm thấy rất khó ăn, nhưng cũng không muốn con trai vì vậy mà nhịn đói.
“Cũng đúng.” Cố Đại Bảo nghĩ đến Cố Nghiên chỉ có thể nằm như xác chết để đỡ đói thì lại cầm đũa lên.
Nhưng, bữa cơm này đã định trước là nhà họ Cố muốn ăn cũng ăn không yên, bởi vì nhị phòng nhà họ Cố cách đó không xa bỗng nhiên lại đốt pháo.
“Đoàng đoàng” Tiếng pháo đinh tai nhức óc, khiến không ít người bưng bát cơm ra cửa hóng chuyện.
“Bây giờ cũng không phải là Tết, nhà chú út đốt pháo làm gì không biết, ồn chết đi được!” Cố Đại Bảo đặt đũa xuống, vừa chê bai bánh bao chay khó nhai vừa mắng mỏ.
“Hỏng rồi! Hỏng rồi!” Mẹ Cố giống như vừa nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng chạy ra ngoài, kết quả là nhìn thấy thím Cố đang thân thiết nắm tay mẹ Triệu.
Trong lòng bà ta lập tức vang lên một tiếng “lộp bộp”, chẳng lẽ…
“Chị Triệu à, vậy thì chúng tôi chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc trước nha. Sính lễ này tôi nhận.” Chỉ nghe thấy thím Cố cười ngoác tận mang tai, cố ý nói to giống như là sợ bà con đang xem không nghe rõ vậy.
Không sai, nhà họ Triệu vừa ý con gái bà ta!
Đương nhiên bà ta không biết rằng, nhà họ Triệu chọn con gái nhà bà ta không phải vì con gái bà ta tốt hơn Cố Nghiên mà chẳng qua là nhà họ Triệu cân nhắc thiệt hơn, chọn cái tốt nhất mà thôi!
Tiếp theo đó, giống như là cảnh phim quay chậm, mẹ Cố trợn tròn hai mắt, cứ như vậy trơ mắt nhìn bao lì xì dày cộp đó bị bàn tay thô ráp của kẻ thù không đội trời chung nắm chặt, cuối cùng bị nhét vào trong túi áo không nhìn thấy nữa.
Sính lễ của bà ta hoàn toàn thuộc về người khác.
Biết rõ con tiện nhân Cố Nghiên kia không gả nổi vào nhà họ Triệu, nhưng biết là một chuyện còn tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Giờ phút này mẹ Cố thực sự là lòng đau như cắt.
“Ôi chao, chị dâu đã ăn cơm chưa?” Thím Cố bên này cũng nhìn thấy bà ta, lập tức hãnh diện, khoe khoang với bà ta, “Chị không biết à? Nguyệt Nguyệt nhà em vừa mới đính hôn với Kiến Minh, nào nào nào, ăn kẹo mừng.”
Thím Cố từ xưa đến giờ vẫn luôn keo kiệt, bây giờ lại tươi cười vui vẻ đưa cho mẹ Cố một nắm kẹo to.
“Lại nói đến Cố Nghiên nhà chị. Con bé là bà mai gián tiếp của Nguyệt Nguyệt nhà chúng em. Chúng em rất biết ơn nhà anh chị.” Sau khi thím Cố chiếm được món hời thì còn không ngừng khoe mẽ, lượn qua lượn lại trước mặt mẹ Cố thần kinh đang căng thẳng.
“Cô…” Mẹ Cố sao có thể chịu được sự kích thích này, ghen tỵ đến đỏ mắt. Lúc mẹ Cố đang muốn nhào qua đánh bà ta thì tiếng nói nén giận của ba Cố đúng lúc vang lên.
“Cái bà này, ngây ra làm cái gì, còn không mau nhận lấy.” Ba Cố vừa quát vừa đưa mắt cảnh cáo bà ta không nên gây chuyện.
Bây giờ mọi chuyện đã rồi, bà ta mà làm ầm lên thì khác nào không cam lòng cháu gái mình gả vào nhà tốt. Như vậy sẽ bị bà con khinh thường, phỉ nhổ.