Edit by Triệu Viu
Năm 1980, đại đội Thanh Sơn.
“Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn.”
“Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi.”
“Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy.”
“Ai u, lợi hại vậy sao!”
“Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?”
“Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?”
“Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu.”
Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn.
Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao, thơm ngon!
Cố Nghiên nghe động tĩnh bên ngoài, vốn là bởi vì vừa mới sống lại, đầu óc còn đang mơ hồ, đột nhiên bừng tỉnh.
Cô vừa nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa chính là hai người đàn ông là cô cả đời này khó quên, Cố Nghiên súyt chút nữa cắn phải lưỡi, ánh mắt chăm chăm nhìn bọn họ.
Ác mộng kiếp trước, giống như một thước phim chạy qua trong đầu!
Người được gọi là tên nghèo kia tên là Trình Kính Tùng, lúc này còn chưa làm giàu, trông anh cũng thật chật vật, quần áo chắp vá chỗ lớn chỗ nhỏ, vừa tự ti, cẩn trọng cúi đầu, ngay cả con chó Đại Hoàng trong sân cũng không muốn đến gần anh.
Còn người kia, dầu đầy mặt, mang đôi giày da to lớn gọi là Triệu Kiến Minh, chính là rể kim quy trong miệng mọi người.
Đã từng là ngày này, cô bị buộc gả cho Triệu Kiến Minh, từ đây chính thức bước vào địa ngục, sống cuộc sống không bằng chết.
Đừng nghĩ Triệu gia có tiền, nhưng cả nhà bọn họ đều không phải tốt lành gì, nhất là Triệu Kiến Minh, ăn chơi, gái gú, đánh bạc có đủ, lại còn có khuynh hướng bạo hành, xương sườn của cô bị đánh gãy bao nhiêu lần.
Thậm chí tên súc sinh này còn bán cô cho lão đại sòng bạc trả nợ.
Sau đó, nếu như không phải Trình Kính Tùng cứu mạng, cô sớm đã bị bán xuống biển.
Nhớ tới kiếp trước, Cố Nghiên hận không thể để cho Triệu Kiến Minh chịu thiên đao vạn quả.
Đồng thời cũng vui mừng vì hôm nay Trình Kính Tùng vẫn còn sống, không vì cứu cô mà ngã chết.
Cố Nghiên hít một hơi thật sau, ngay khi ánh mắt cô rưng rưng, cẩn thận nhìn Trình Kính Tùng, bên ngoài người dân đã không nhịn được hỏi dồn.
“Chú thím Cố, hai người muốn chọn ai?”
Mẹ Cố trả lời không chút do dự, “Chắc chắn là Triệu gia!”
Nghe vậy, cũng không nằm ngoài suy đoán của mọi người, lộ ra biểu tình rối rít.
Ai lại không chọn người có tiền!
“Nghe chưa Trình Kính Tùng, Cố gia chọn tôi là rể, cậu còn không mau cút đi!” Lần này Triệu Kiến Minh càng thêm đắc ý, ngẩng lên, cười nhạo nói, “Cậu cũng không nhìn xem, cậu lấy gì so với tôi? Lấy nửa cân bánh đào rách của cậu tới cầu hôn sao?”
Đang nói chuyện, anh ta còn lấy ra một xấp bao lì xì đính hôn thật dày.
Một tiểu tử nghèo, lại còn dám cướp hôn với anh, thật là tức cười.
Trình Kính Tùng bị làm nhục trầm mặc siết chặt bánh đào, càng tự ti hơn.
Nói tới bánh đào... Cũng phải là anh ứng trước công phân mới miễn cưỡng có được.
Anh biết, so với anh ta, điều kiện của anh rất kém.
Anh lại càng không thích hợp đến cầu hôn.
Nhưng từ nhỏ anh đã thích Nghiên Nghiên, ngày nhớ đêm mong, thật sự anh không làm gì được, chỉ có thể tranh thủ từng chút.
Cho nên, biết rõ hôm nay là tới tự rước lấy, anh vẫn muốn tới.
Nếu như Nghiên Nghiên có thể gả cho anh, vậy sau này mạng sống của anh chính là của cô.