Edit by Triệu Viu
“Chú thím Cố, cháu...” Cũng muốn cưới Nghiên Nghiên.
Trình Kính Tùng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn mẹ Cố, ánh mắt thành khẩn.
Nhưng không chờ anh nói xong, Cố mẫu liền chua ngoa đuổi người, “Trình Kính Tùng, cậu tới đây xem náo nhiệt đủ rồi, con gái tôi sao có thể gả cho một tên nghèo kiết như cậu?”
Bà mắng không chút lưu tình, chọc cho mọi người cười lớn, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng nhổ nước bọt lên người Trình Kính Tùng.
“Ha ha ha, cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga.” Giọng nói non nớt so với lời của mẹ Cố còn đau lòng hơn, bọn họ đang ở độ tuổi cái gì cũng không hiểu, nhưng cũng biết anh không xứng với Cố Nghiên.
Phải biết, Cố Nghiên là cô gái xinh đẹp nhất, dịu dàng, nhẹ nhàng nhất trong mười dặm tám thôn trở lại, bửa củi, nấu cơm, may vá đều biết rõ, phàm là con trai nhà ai muốn làm mai, cũng đều nghĩ tới Cố Nghiên.
Mà Trình Kính Tùng anh, lại là nghèo nổi tiếng trong mười dặm tám thôn!!
“Cháu...”
Đối mặt với vẻ mặt khinh bỉ của Cố Mẫu, Trình Kính Tùng vẻ mặt đỏ lên, đôi môi run rẩy muốn nói cái gì, nhưng là tự ti về bản thân cùng với điều kiện làm cho anh không có cách nào đáp lại lời của mẹ Cố.
Trong ánh mắt, nhanh chóng lạnh xuống, lòng ngực một nỗi chua xót dâng lên.
Tại sao hết lần này đến lần khác, đều không có năng lực, để có thể cả đời bên cạnh cô gái này!
Anh thật vô dụng!
Trình Kính Tùng nhìn về phòng ngủ của Cố Nghiên, vành mắt ửng đỏ, giống như muốn khắc sâu hình ảnh cô gái đứng sau cửa sổ trong đáy lòng.
“Cậu làm sao, còn không mau cút đi!” Mẹ Cố thấy anh còn dám mơ tưởng đến con gái mình, hung hăng đẩy anh một cái.
“Người nên cút không phải anh ấy!”
Ngay lúc này, Cố Nghiên vừa tỉnh lại, có tinh thần đẩy cửa xông ra.
Không hổ là cô gái xinh đẹp nhất, dù là mặc áo khoác hoa xuề xòa, tóc đen rối mù tung bay trong gió rét nhưng vẫn có thể nhìn thấy gương mặt trắng như bông tuyết, vẫn xinh đẹp khiến người khác nhìn theo.
Một đôi mắt màu hổ phách lóe sáng tựa bầu trời đêm đầy sao, đôi lông mày mảnh như lá liễu, trong rất thanh tú, hàng mi cong cong, đôi môi mọng, đỏ như cánh hoa, da trắng, mịn màng, tuyết đọng lại tối qua còn ghen tị mấy phần.
Đuôi mắt có một nốt ruồi son nhỏ, khiến cô thêm mấy phần xinh đẹp, giống như vô tình rơi vào phàm trần quỷ tục.
Những người dân xung quanh không nhịn được hít một hơi, làm sao không nghĩ ra, Cố gia lại có một cô con gái xinh đẹp như vậy.
Rõ ràng, dáng vẻ bọn họ rất giống nhau!
“Cố Nghiên thật xinh đẹp, khó trách những phú hộ trong thành đều đến cửa xin cưới.”
Những người dân nhỏ giọng cảm khái.
Nghe được động tĩnh, Triệu Kiến Minh và Trình Kính Tùng rối rít nhìn về phía Cố Nghiên.
Chỉ là Triệu Kiến Minh ánh mắt sắc bén, càn rỡ đánh giá Cố Nghiên, giống như Cố Nghiên đã là thuộc quyền sở hữu của anh ta, làm cho Cố Nghiên hận không thể lấy con mắt anh ta xuống làm cầu để đá.
Mà Trình Kính Tùng thì như cô vợ nhỏ vậy, len lén liếc nhìn cô, cũng không dám nhìn thẳng cô, giống như sợ không tôn trọng cô.
Điều này làm trong lòng Cố Nghiên vừa đau vừa xót, hận không thể đến ôm anh, kêu anh cứ to gan mà nhìn.
“Cố Nghiên, con tới thật đúng lúc, mẹ đã đồng ý lời cầu hôn của Triệu gia, chờ mấy ngày nữa, sẽ gả con qua.” Chỉ thấy gương mặt mẹ Cố sáng lên, kéo Cố Nghiên qua, trực tiếp thay cô quyết định hôn sự.”
Bà và mẹ Triệu mới vừa nói xong, lễ vật một ngàn đồng, cùng với tam chuyển nhất hưởng*.
(*một thuật ngữ ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950. Nó dùng để chỉ bốn vật dụng gia đình mà đất nước này sản xuất được vào thời điểm đó và là vật dụng mà mọi gia đình đều mong muốn. Bốn vật dụng gia đình là: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ.)
Những vật cao giá như vậy, đừng nói ở thôn, ở công xã cũng không có, mẹ Cố tự nhiên không thể không động tâm.