Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguy Lệ chậm rãi ngẩng đầu: “Bộ không được hay gì?”
Triệu Ly Nùng ho khan một tiếng, hết sức cố gắng khống chế cơ miệng không mỉm cười: “Được chứ.”
Chỉ là cái tên Bình khí mốc thật là danh bất hư truyền, tên cũng y như người vậy.
Hai chân của Nguy Lệ đều bị gãy.
Mặc dù cô ấy thân tàn chí kiên*, sau khi trát thạch cao xong vẫn đi đến chuồng gà, nhưng cơ bản vẫn không thể làm gì nhiều, cùng lắm chỉ có thể ấn cái công tắc đèn, cho đàn gà ăn.
(* Chỉ những người mặc dù ốm đau hay tàn tật nhưng ý chí vẫn mạnh mẽ, kiên định.)
Lần trước, sau khi Triệu Ly Nùng rời đi, cô ấy còn đang chống gậy cầm ống nước mà xịt lại lối đi tận hai lần để xử lý đống phân gà, giữ cho chuồng gà luôn sạch sẽ, có điều lần này ngồi xe lăn nên không còn cách nào để làm nữa, đến lúc đó lỡ như bị trơn trượt một cái, xem chừng cô ấy có thể trực tiếp xuống nằm trong quan tài luôn.
Đợi đến lúc Triệu Ly Nùng chuẩn bị mang phân gà khô đi, Nguy Lệ liền mở miệng nói: “Em giúp chị xả nước chỗ lối đi này hai lần, có thể được cộng thêm 500 điểm tích lũy.”
Triệu Ly Nùng quay đầu nhìn cô, không thèm suy nghĩ liền đặt hai túi phân gà khô trong tay sang một bên, đáp ứng nói: “Được.”
Phân đều được quét ra ngoài xong, cô cũng không ngần ngại lấy nước chà rửa lối đi.
Nguy Lệ điều khiển xe lăn đến một chỗ sạch sẽ, nhìn đàn em này bắt đầu xắn tay áo lên làm việc.
Xem ra cô ấy thật sự có chỗ kì lạ.
Nguy Lệ ngồi ở trên xe lăn, âm thầm suy nghĩ.
Đàn em này dáng người cao ráo mảnh khảnh, ăn mặc bình thường, chiếc quần bị giặt đến bạc màu, cổ tay áo thì bị vò tới mức xù cả lông, xem ra điều kiện không được tốt lắm, nhưng tuyệt nhiên không có bộ dạng xanh xao tiều tụy giống những tân sinh nghèo khó kia, ngược lại trắng trẻo sạch sẽ, một đôi mắt trong veo điềm tĩnh, toàn thân tỏa ra một loại khí chất ôn hòa không nói rõ được.
Loại khí chất này khá quen.
Nguy Lệ trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu được vì sao.
Cô ấy rất giống với mấy nghiên cứu viên thường xuyên ở trong phòng thí nghiệm của Viện nghiên cứu trung ương.
Mấy người đó chính là như vậy, khuôn mặt trắng nõn, mười ngón tay sạch sẽ, đứng trong phòng thí nghiệm sáng như gương, hai tay cầm các loại dụng cụ thí nghiệm với thuốc thử, bình tĩnh làm các loại thí nghiệm, ghi chép dữ liệu.
Có điều...
Nguy Lệ nhìn thấy một Triệu Ly Nùng giờ phút này đang cầm ống nước, bình tĩnh cọ rửa phân gà trên lối đi, cảm thấy chắc là bản thân nghĩ quá nhiều rồi.
Có nghiên cứu viên nào sẽ vì 500 điểm tích lũy mà đi hốt phân gà chứ?
“Sư tỷ, sư tỷ?” Triệu Ly Nùng nhanh nhẹn làm xong việc, rửa tay sạch sẽ, đứng ở trước mặt Nguy Lệ, kêu to một tiếng.
Nguy Lệ lúc này mới hoàn lại hồn: “Hả? Có chuyện gì vậy?”
Triệu Ly Nùng nói: “Sư tỷ nếu có việc gì cần có thể lại tìm em, em đến giúp đỡ làm việc, thù lao có thể bàn bạc.”
Tiết học của cô thì không phải ngày nào cũng có, đất đai cũng không cần phải trông coi mọi lúc, có thể làm rất nhiều việc.
“Vậy thì...” Nguy Lệ nghĩ một chút, thấy Triệu Ly Nùng làm việc rất nhanh nhẹn, bèn nói: “Chị có việc sẽ gọi em, nếu như em có thể đúng giờ qua đây giúp một tay, ngày nào cũng sẽ có 500 điểm tích lũy.”
Triệu Ly Nùng đáp ứng: “Được.”
Sau đó hai người mới trao đổi tên thật và lớp học.
...