Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Ly Nùng có điểm tích lũy trong tay, nhưng những lúc không có việc gì làm thì sẽ như cũ ngồi chờ ở trên diễn đàn, nhìn thấy nhiệm vụ nào thích hợp thì nhận.
Hà Nguyệt Sinh luôn nói rằng lá gan của cô quá lớn, cô ấy thì sợ thực vật biến dị, lại muốn kéo Triệu Ly Nùng vào nhóm, lén lén làm chút kinh doanh.
“Tôi làm không nổi mấy cái đó đâu.” Triệu Ly Nùng lắc đầu từ chối: “Sinh viên nông nghiệp nên tiếp xúc với cây trồng nhiều hơn.”
Hà Nguyệt Sinh cổ quái mà nhìn thoáng qua cô một cái, sau đó lại như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm: “Nhìn kỹ lại trông cậu rất giống nghiên cứu viên đấy.”
Nghiên cứu viên, nghiên cứu sinh... chỉ khác nhau có một chữ.
Cộng thêm âm thanh của cậu ta vừa trầm thấp vừa mơ hồ.
Triệu Ly Nùng đột nhiên nghe được, trái tim bất chợt nhảy lên một cái, may là cô kịp thời phản ứng được chữ mà Hà Nguyệt Sinh đang nói là chữ nào.
Cô đè nén tâm tình vừa mới dâng lên ban nãy, điềm nhiên như không mà cười một tiếng: “Sao lại nói như vậy?”
“Mấy người nghiên cứu viên đó không phải cả ngày đều đắm mình trong đống thực vật nghiên cứu biến dị hay sao?” Hà Nguyệt Sinh nhún vai: “Có điều bọn họ có hộ vệ bảo vệ, còn cậu thì không.”
“Giáo viên nói chúng ta có thể quan sát dấu hiệu xuất hiện của thực vật biến dị từ cấp C trở xuống. Tôi sẽ quan sát cẩn thận, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.” Hai cánh tay Triệu Ly Nùng xuôi bên người, chậm rãi nói: “Huống hồ gì thực vật cấp C tại căn cứ cũng sẽ không xuất hiện thường xuyên.”
Từ sau khi Khang An Như nói qua một cách rất hệ thống các cấp bậc của một số thực vật dị biến lần trước, Triệu Ly Nùng đã hiểu rõ hơn về sự nguy hiểm của Căn cứ nông học số chín.
Nguy hiểm tồn tại ở mọi thời khắc, có điều không phải cứ gặp là sẽ chết.
Càng huống hồ gì, lúc trước khi cô còn chưa hiểu biết gì cả, còn dám đi dạo một mình ở căn cứ vào ban đêm nữa là.
Triệu Ly Nùng cũng sợ chết chứ, chỉ là cô ở thế giới ban đầu đã từng học bảy năm, bản năng quen thuộc với việc nghiên cứu phân tích thực vật.
Trên thực tế thì ở trong thế giới ban đầu, cô cùng với những nghiên cứu sinh của học viện nông nghiệp bình thường thật sự không giống nhau lắm.
Người hướng dẫn của cô là một bậc thầy có tiếng trong ngành, vốn là đang giảng dạy cho một khóa sinh viên chính quy, không biết vì sao lại để mắt đến Triệu Ly Nùng.
Lúc ấy Triệu Ly Nùng học một cách rất nghiêm túc, bởi vì nhà trường thay đổi chuyên ngành, điều kiện tiên quyết là phải đạt được ba người đứng đầu trong hai học kỳ. Vốn dĩ trường quy tụ những nhóm sinh viên cực kì giỏi, cô muốn đứng đầu chỉ có thể ngày đêm học tập, nỗ lực để trở thành người giỏi nhất.
Ban đầu người hướng dẫn chỉ để Triệu Ly Nùng giúp đỡ làm những việc nhỏ nhặt, sau này có lẽ vì cô ấy đã hoàn thành chúng rất tốt, dần dần đưa cô ấy đi theo đến đủ loại địa điểm để nghiên cứu, đợi đến khi Triệu Ly Nùng ý thức được thì cô đã hòa nhập vào một nhóm nghiên cứu sinh rồi.
Chuyên ngành tự nhiên vẫn chưa chuyển thành công.
Vào ngày mà cô muốn thay đổi chuyên ngành, cô bị người hướng dẫn gọi đến văn phòng và nói chuyện dài hơn một tiếng đồng hồ.
Cụ thể là nói cái gì, Triệu Ly Nùng giờ này cũng quên gần hết, chỉ nhớ rằng bản thân mơ mơ hồ hồ mà đáp ứng, cảm thấy có lẽ ở phương diện nông học phải làm nên một phen sự nghiệp mới được.