[Niên Đại] Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 43: Chương 43: Có phân gà không… (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Triệu Ly Nùng xếp hàng phía sau lưng Hà Nguyệt Sinh, sau khi tiến tới màn hình dọc, cô ấy giơ tay và nhập “rau xà lách” vào ô tìm kiếm, ngay lập tức hiện ra một dòng ở trên màn hình.

Giá rau xà lách ngày hôm nay là năm mươi lăm.

Hà Nguyệt Sinh cảm thấy khó hiểu: “Tuần trước một cây xà lách không phải vẫn bán được với giá một trăm bốn mươi hay sao?”

Phía trước có người quay đầu lại nói: “Hôm qua cậu mà đến thì vẫn còn bán được với giá một trăm mười đấy, đáng tiếc là ngày hôm qua chợ có quá nhiều, chợ ở căn cứ số bốn đẩy ra một số lượng lớn trái cây rau củ cho nên giá cả lập tức bị hạ xuống.”

Triệu Ly Nùng và Hà Nguyệt Sinh nghe xong thì lập tức hiểu ra.

Cơ sở số bốn chuyên trồng rau củ quả, mỗi lần thu hoạch một đợt và xuất xưởng ra cả tấn thì bất kỳ loại rau củ quả nào trên thị trường cũng đều sẽ có giá rẻ hơn. Mỗi căn cứ thực hiện nhiệm vụ riêng của mình, sản xuất liên tục là cách duy nhất để duy trì cuộc sống ổn định trong căn cứ trung tâm.

Trên thực tế, ngoại trừ thực phẩm tươi sống và trái cây có giá cả cao thì những thứ khác đều có giá rất bình thường, ví dụ như khu số sáu đều trồng cây lấy sợi, lấy dầu, do căn cứ trung ương điều tiết nên giá cả luôn ở mức thấp, những nhu yếu phẩm cần thiết như quần áo đều không đắt tiền.

“Lần này lỗ to rồi.” Hà Nguyệt Sinh gãi đầu, giá mua vào trực tiếp giảm đến một nửa.

Tâm trạng Triệu Ly Nùng cũng không tốt mấy, lúc hái rau xà lách thì cô đã tính toán xong hết toàn bộ tiền bạc sẽ tiêu như thế nào, bây giờ giá mua vào giảm 50%, kế hoạch của cô phá sản thật rồi.

“Sau này sẽ còn nhiều chuyện như vậy, tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần.” Thấy bọn họ thất vọng, người phía trước đặc biệt nhắc nhở: “Có điều các cô cậu cũng đừng cố trồng cây trái mùa, rất dễ bị dị biến.”

“Chúng tôi biết rồi.” Hà Nguyệt Sinh chỉ vào mình và Triệu Ly Nùng: “Chúng tôi không có giỏi đến vậy.”

Triệu Ly Nùng nhìn ngón tay đang chỉ ra của anh, không lên tiếng.

Giá xà lách có giảm đi một nửa thì họ vẫn phải bán, không bán thì giá còn thấp hơn nữa.

Sau khi xếp hàng nửa tiếng ở cửa thu mua rau củ, cuối cùng cũng đến lượt họ. Hà Nguyệt Sinh đặt cái thùng lên bàn đá cẩm thạch, có một nhân viên đeo găng tay lấy từng loại rau ra, đặt tất cả lên một chiếc đĩa thép không gỉ dài sau đó đến để kiểm tra.

“Những chiếc lá bên ngoài bị khô héo vàng úa, trên lá có dấu hiệu bị sâu ăn.” Nhân viên dùng dụng cụ đo dư lượng thuốc trừ sâu trên mỗi cây xà lách, cuối cùng đưa ra mức giá “Bốn mươi một cây.”

Hà Nguyệt Sinh quay đầu lại chỉ vào màn hình bên ngoài: “Trên đó đề giá là năm mươi lăm mà.”

Nhân viên thờ ơ: “Năm mươi lăm giá là giá của rau xà lách trong tình trạng tốt.”

Hà Nguyệt Sinh: “...”

“Đợi khi căn cứ số bốn xuất tiếp đợt rau củ tiếp theo thì giá tiền sẽ chỉ thu theo cân thôi.” Nhân viên nhắc nhở.

Hà Nguyệt Sinh: “...”

Cuối cùng vẫn chấp nhận bán với giá bốn mươi một cây.

“Đặt rau của cô lên.” Nhân viên đổ rau và đất từ ​​trong đĩa inox dài ra, sau đó nhìn người bên cạnh.

Triệu Ly Nùng cũng đặt thùng rau xà lách lên trên, sau khi nhân viên lấy rau ra anh ta ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô rồi tiếp tục kiểm tra.

“Rau của cô trồng rất tốt.” Nhân viên thu mua nhẹ nhàng nói: “Một cây giá năm mươi lăm, có ba mươi tư cây rau xà lách, tổng cộng một nghìn tám trăm bảy mươi điểm tích lũy.”

“Cảm ơn.” Triệu Ly Nùng giơ tay trái lên, ấn nút quay vào máy trên cửa, sau khi vuốt thì một nghìn tám trăm bảy mươi điểm sẽ được cộng ngay lập tức.

Ít quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.